Cung Đấu Cũng Không Bằng Nuôi Chó. - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-10-14 08:02:35
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Tang Du thế nào ?” Y rảo bước về phía tẩm điện, giọng hạ xuống cực thấp.

 

Tang Du? Đây là cách xưng hô gì ? Cả ba Phùng ma ma đều ngẩn . Vẫn là Bích Thủy phản ứng nhanh nhất, vội vàng đáp lời: “Hồi Hoàng thượng, nương nương uống thuốc, hiện đang hôn mê, xin Hoàng thượng thứ cho nương nương thể tiếp giá.”

 

Chu Võ Đế gật đầu tỏ ý kiến, bước chân bất giác nhanh hơn vài phần, Phùng ma ma và những khác thể chạy theo .

 

Trên chiếc giường gỗ tử đàn chạm hoa rộng lớn, chăn nệm trải dày cộm. Trong điện đốt địa long thêm một chậu than, bước cảm nhận nhiệt độ tăng vọt. phụ nữ cuộn tròn giường sắc mặt tái nhợt, thể run rẩy, đôi mày thanh tú nhíu chặt , đôi môi vốn hồng hào nay khô khốc nứt nẻ, trông vô cùng lạnh lẽo.

 

Hai lớp chăn đắp lên, hình nàng lún sâu giường, trông thật nhỏ bé, thật yếu ớt, dường như chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan.

 

Chu Võ Đế đột ngột dừng bước, một khoảnh khắc, y cảm thấy tim như ngừng đập. Mãi đến khi lồng n.g.ự.c truyền đến một cơn đau nhói, y mới nhận nín thở từ lúc nào. Tang Du yếu ớt như là điều y bao giờ thấy, tất cả đau khổ và bất hạnh của nàng, dường như đều do sự nghi kỵ và lợi dụng của y gây ! Y tuy là một đế vương, nhưng đối mặt với Tang Du tỏ bất lực đến thế, bù đắp mà chẳng bắt đầu từ !

 

Ánh mắt y dần tối sầm , trong lòng dấy lên cơn cáu giận vô tận, cáu giận chính bản .

 

“Hoàng thượng, nương nương , xem qua thì mau về thôi, kẻo nhiễm bệnh khí.” Cảm nhận sự u uất dày đặc tỏa từ đế vương, Phùng ma ma cẩn thận lên tiếng. Chẳng chỉ là thể đến hầu bệnh ? Hoàng thượng đến mức nổi giận với nương nương chứ?

 

“Tang Du uống t.h.u.ố.c ? Sao đột nhiên kích động như ?” Chu Võ Đế như thấy lời bà , nhẹ bước đến bên giường, hạ giọng hỏi.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

“Hồi Hoàng thượng, uống ạ. Nương nương đây nuôi một con ch.ó nhỏ c.h.ế.t, liên tưởng đến Quốc công gia bặt vô âm tín, nên chút ưu tư quá độ.”

 

“Thì . Thuốc điều dưỡng thể uống ?” Nhắc đến A Bảo, đôi mắt đen láy của y khẽ lóe lên. Y đưa tay chạm gương mặt Tang Du nhưng dừng , xoay về phía chậu than.

 

Phùng ma ma theo y, nén sự oán giận trong lòng, nhẹ giọng : “Hồi Hoàng thượng, t.h.u.ố.c đó đợi nương nương tỉnh mới uống ạ.” Không uống thì nhất!

 

“Ừm, ngàn vạn đừng quên. Tang Du thể nhược, cần điều dưỡng.” Chu Võ Đế dặn dò tỉ mỉ, đợi đến khi cảm thấy đủ ấm áp mới bên giường, xoa xoa hai tay, vén chăn của Tang Du chui .

 

Phùng ma ma và những khác đều ngây . Chuyện gì thế ? Không hỏi xong là ? Sao ngủ luôn ? Ngủ mà còn quên xua hàn khí, Hoàng thượng từ khi nào chu đáo như ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-dau-cung-khong-bang-nuoi-cho/chuong-112.html.]

 

Trong lúc Phùng ma ma và mấy còn đang há hốc mồm, Thường Hỉ quá quen với cảnh , tiến lên cởi long ủng cho Hoàng thượng, sửa góc chăn.

 

Chu Võ Đế nâng gương mặt tái nhợt lạnh băng của phụ nữ lên, áp chặt , cố gắng truyền cho nàng một tia ấm áp. Đầu ngón tay y mơn trớn quầng thâm mắt nàng, động tác dịu dàng khôn xiết. Y thở dài một tiếng, đặt một nụ hôn lên trán nàng, trân trọng ôm nàng lòng, trái tim nhói đau vì thể gầy gò của nàng.

 

Phùng ma ma và những khác đồng loạt cúi đầu, che giấu vẻ kinh hãi mặt. Đây là Hoàng thượng ? Sao đối xử với nương nương dịu dàng như ? Ánh mắt thâm tình đó, động tác che chở đó, tựa như đang đối đãi với báu vật của , các bà đều chút hoài nghi liệu lầm!

 

“Các ngươi ngoài , trẫm ngủ với Tang Du một lát!” Y ghìm thở, thấy Tang Du ngủ say, đ.á.n.h thức, ngược còn quyến luyến rúc lòng , trong mắt Chu Võ Đế thấm đượm ý , thấp giọng lệnh.

 

“Vâng.” Phùng ma ma và những khác hoang mang ngoài, Thường Hỉ cầm phất trần gác ở cửa đại điện.

 

“Tang Du, sẽ bao giờ để nàng một nữa, nàng thể thử dựa trẫm, tin tưởng trẫm.” Y ôm lấy gương mặt nàng, thì thầm bên tai, đó hôn nhẹ lên đỉnh đầu mềm mại của nàng.

 

Nhiệt độ cơ thể của nam nhân vô cùng nóng bỏng, giọng trầm ấm mang theo sức mạnh an ủi lòng . Bất giác, Mạnh Tang Du còn run rẩy nữa, khẽ “ưm” một tiếng chui sâu lòng y, bàn tay nhỏ theo phản xạ níu chặt lấy vạt áo y, dường như sợ y bỏ chạy. Chỉ khi mất ý thức, nàng mới bộc lộ sự yếu đuối nội tâm, mới tìm kiếm một vòng tay ấm áp.

 

, chính là như !” Y vỗ vỗ bàn tay nhỏ đang dùng sức quá độ của nàng, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay, ôm nàng chặt lòng, thở dài về phía tấm rèm giường màu đỏ tía. Y , đợi đến khi Tang Du tỉnh , nàng sẽ biến thành Đức phi kiên cường độc lập, cự tuyệt khác ngàn dặm. Y chỉ thể trong mơ mới hưởng một chút dịu dàng từ nàng.

 

Ôm quý giá nhất trong lòng, tâm trạng phiền muộn của nam nhân cũng lắng xuống, đầu óc dần dần chìm mơ màng. lúc , ngoài điện truyền đến một trận tiếng bước chân, y nhíu mày, lập tức tỉnh táo , đôi mắt đen kịt liếc cửa.

 

“Hoàng thượng, Diêm thống lĩnh cầu kiến ngoài điện.” Thường Hỉ dừng bước cách giường năm mét, nhỏ giọng bẩm báo.

 

“Biết , trẫm ngay.” Chu Võ Đế cho Thường Hỉ lui , hôn lên mặt Mạnh Tang Du một cái, ngẩn ngơ gương mặt say ngủ của nàng một lúc mới nhẹ nhàng rời .

 

“Chăm sóc chủ tử của các ngươi, vấn đề gì lập tức phái thông báo cho trẫm.” Y cẩn thận dặn dò Phùng ma ma và những khác, đó về phía Diêm Tuấn Vĩ đang chờ sẵn ngoài điện. Đi hai bước đầu , từng chữ bổ sung: “Bất cứ lúc nào, ?”

 

“Nghe rõ ạ!” Cảm nhận sự coi trọng của Hoàng thượng, Phùng ma ma và những khác vội vàng nhận lời. Nhìn ngự liễn màu vàng son dần mờ trong gió tuyết, ba , vẻ mặt đều là nghi hoặc khó hiểu. Hoàng thượng ? Thái độ so với đây khác biệt đến thế?

 

 

Loading...