Cung Đấu Cũng Không Bằng Nuôi Chó. - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-10-09 15:07:50
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cho nên, Mạnh Tang Du, gia thế tương đương với Lý Quý phi, cơ hội vươn lên, sự cố ý buông lỏng của Chu Võ Đế mà đoạt lấy một phần quyền lực. Thân là một quân cờ tuy đáng buồn, nhưng chính vì nàng giá trị lợi dụng, mới thể sống sót trong cấm cung ăn thịt . Đối với điều , nàng hề oán hận, chỉ cố gắng nắm bắt cơ hội, tạo một tương lai thoải mái hơn cho .

 

Khi Mạnh Tang Du đang chuyên tâm xử lý cung vụ, nàng hề , A Bảo vốn nên ngủ yên trong giỏ liễu thấy bóng dáng. Bộ lông màu nâu sẫm và hình nhỏ bé của trở thành lớp ngụy trang hảo nhất, các cung nhân đến gần đêm liền chút lơ là, ai chú ý tới, chân đang một cục bông nhỏ nhảy qua ngưỡng cửa, chạy trong bóng đêm.

 

Vừa chạy khỏi phạm vi chiếu sáng của những chiếc đèn lồng đỏ thẫm của Bích Tiêu Cung, Chu Võ Đế liền phát hiện, phạm một sai lầm nghiêm trọng. Hắn vốn cho rằng, ch.ó cũng giống như sói, dù trong đêm tối đen kịt cũng thể rõ sự vật xung quanh, dù chúng cũng cùng tộc cùng tông. Thế nhưng, thực tế cho như .

 

Chó khả năng trong đêm, chúng chỉ dựa khứu giác và thính lực nhạy bén. Rất may, Chu Võ Đế hiện tại vẫn là một chú ch.ó con, khứu giác và thính lực còn phát triển , cho dù phát triển , nhất thời cũng nên vận dụng như thế nào.

 

Nhìn bóng tối vô biên mắt, Chu Võ Đế do dự. một giây , vẫn bước về phía . Hắn bao giờ chuyện lâm trận lùi bước.

 

Con đường mòn đầy sỏi đá cực kỳ cấn chân, những ngưỡng cửa và bậc thang ngày xưa chỉ cần nhấc chân là qua, bây giờ giống như những ngọn núi, cần tốn sức chín trâu hai hổ mới thể vượt qua, những bụi hoa cỏ thấp bé biến thành những khu rừng rậm che trời, đôi mắt thể nhận màu sắc chỉ thể thấy một mảng đen đậm nhạt…

 

Chu Võ Đế cho rằng xa, nhưng với vóc dáng chỉ bằng bàn tay của , cũng chỉ vài trăm mét mà thôi. May mà trí nhớ siêu phàm, thông qua việc thăm dò ban ngày, ghi nhớ kỹ con đường nhỏ cửa hông trong đầu. Lảo đảo hơn một canh giờ, cánh cửa hông khóa từ lâu cuối cùng cũng hiện mắt.

 

Chu Võ Đế mừng rỡ, vội vàng chạy qua, “vèo” một tiếng liền chui qua khe hở cửa. Một luồng gió lạnh ập mặt, trong đó lẫn với mùi khét của ánh đèn, cách đó xa mơ hồ truyền đến tiếng bước chân đều đặn của đội Ngự lâm quân tuần tra.

 

Ngự Hoa Viên đến, xuyên qua Ngự Hoa Viên về phía bắc thêm 500 mét nữa là đến Càn Thanh cung. Chu Võ Đế trong lòng mừng thầm, bước chân lập tức nhanh hơn. rõ ràng quên, khỏi cửa hông còn mấy chục bậc thang. Những bậc thang dốc, nhưng đối với một chú ch.ó con chỉ bằng bàn tay thì khác gì vách núi cheo leo.

 

Chu Võ Đế đột nhiên bước hụt, lộn nhào xuống, lúc mới nhớ chuyện , trong lòng hối hận thôi. Hắn sức quơ quào bốn móng vuốt, cố gắng giữ thăng bằng nhưng thành công, ngược còn đổi hướng rơi, lao về phía bụi cây sồi xanh thấp bên cạnh bậc thang.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Cành lá rậm rạp của cây cối tác dụng giảm xóc nhất định, cú ngã nặng. trời cao cũng vì thế mà chiếu cố Chu Võ Đế, cổ mắc một cành cây phân nhánh, càng giãy giụa càng kẹt chặt, khí loãng dần đang cướp thần trí của .

 

Lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, thứ gì đó đang từ từ rút khỏi cơ thể nhỏ bé , chậm, đau đớn. Chu Võ Đế giãy giụa vô ích, đôi mắt chỉ thể thấy một mảng đen tối bỗng nhiên hiện lên những đốm sáng trắng lập lòe. Hắn , sắp c.h.ế.t vì ngạt thở, cảm giác khó mà tả !

 

Đức phi phát hiện mất tích ? Có đến cứu ? Ý nghĩ lóe lên đổi lấy sự tự giễu tuyệt vọng của Chu Võ Đế. Cửa cung khóa, chạy khỏi Bích Tiêu Cung, cho dù tìm, nàng thể tốn công như ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-dau-cung-khong-bang-nuoi-cho/chuong-10.html.]

 

Chu Võ Đế đường đường c.h.ế.t một tiếng động ở một góc nào đó trong cung mà ai , thật là một sự châm biếm lớn! Hắn thầm c.h.ử.i rủa trong lòng.

 

Thế nhưng, đúng lúc , cánh cửa hông bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, loáng thoáng thấy một cung nữ nào đó , “Bẩm nương nương, ban ngày A Bảo thích chạy về phía cửa hông, nô tỳ sẽ nhớ nhầm .”

 

“Tìm, mau tìm!” Giọng lo lắng của phụ nữ mang theo một chút nghẹn ngào. Sau đó là một trận tìm kiếm hỗn loạn.

 

“Huhu~” Nghe thấy giọng quen thuộc như tiếng trời , cảm giác linh hồn tách khỏi cơ thể đột nhiên dừng , tinh lực dần dần mất dường như bắt đầu chảy ngược trở , Chu Võ Đế sức kêu gọi.

 

“Tất cả dừng , hình như thấy tiếng của A Bảo!” Người phụ nữ lạnh lùng quát, các cung nhân im lặng.

 

Tiếng nức nở nữa truyền đến rõ ràng, và ngày càng yếu ớt.

 

“Ở cửa hông!” Đôi mắt u ám của Mạnh Tang Du bùng lên hai ngọn lửa sáng rực, dồn dập lệnh, “Mau, mở cửa hông cho !”

 

nương nương, quy định trong cung, cửa hậu cung khóa thì tùy ý mở .” Một thái giám vội vàng khuyên can.

 

“Lôi thôi cái gì? Không thấy tiếng của A Bảo đau đớn ? Nếu nó thể thì tự , chắc chắn là gặp nguy hiểm. Mở nhanh cho bản cung, trách nhiệm đều do bản cung gánh!” Người phụ nữ trở vẻ kiêu ngạo thường thấy.

 

Giọng điệu ngày thường khó chịu lúc trong tai Chu Võ Đế trở nên đặc biệt đáng yêu. Hắn cố gắng duy trì hô hấp và thần trí, , phụ nữ kiêu ngạo ngang ngược đó nhất định sẽ cứu .

 

Tiếng kim loại cọ xát truyền đến, tiếp theo là một tiếng “kẽo kẹt” nặng nề, cửa hông đẩy , tiếng bước chân hỗn loạn dồn dập ngày càng gần. Họ tìm thấy theo tiếng nức nở.

 

Cành cây treo cổ bẻ gãy, một đôi tay ấm áp cẩn thận ôm lên, đặt một vòng tay thơm thoang thoảng. Chu Võ Đế hít hít mũi, mí mắt rũ xuống ướt át. Giờ khắc thật an tâm, thật yên tĩnh, mặc kệ rơi hôn mê.

 

 

Loading...