Chỉ thể rằng, đối với một ham ăn, đồ ăn thể giải quyết bất cứ chuyện gì!
Sau bữa trưa, tổ đạo diễn và các nhân viên bắt đầu tháo camera trong nhà .
Bởi vì tập đầu tiên của chương trình chủ yếu là giới thiệu về năm gia đình nên thời gian của mỗi gia đình sẽ lâu hơn một chút. Cuối tuần phát sóng, mà việc biên tập cũng quan trọng nên khi thảo luận, họ quyết định rút ngắn cảnh cuộc sống hàng ngày .
Trong những tập tiếp theo, họ sẽ bắt đầu xây dựng một nội dung cho chương trình trở nên thú vị hơn. Từ tập đầu tiên hiểu hơn về các gia đình, họ mong chờ đến thứ hai.
Sau khi tiễn ekip chương trình, Lục Phỉ ở cửa cúi đầu Lục Hạo bên cạnh, cong khóe môi : “Con trai , chúng đón về nhà ?”
Đã hai ngày đó, nhớ cô c.h.ế.t mất!
Lục Hạo chữ liền sáng mắt lên, vội vàng vỗ tay : “Được ạ.”
Chỉ một lúc , xe của Lục Phỉ và Lục Hạo ở công ty của Nhan Hạ.
Lục Phỉ đỗ xe xong liền gọi điện cho Nhan Hạ.
Đầu dây bên bắt máy, Lục Hạo duỗi tay : “Ba ơi, đưa con, đưa con , con chuyện với .”
Anh đành đưa điện thoại cho con trai.
“Mẹ ơi, ba và con đang ở công ty của .” Bé cầm di động, vui vẻ chuyện với Nhan Hạ.
Ở đầu bên , Nhan Hạ mỉm khi giọng dễ thương của con trai: “Được , để xuống tìm hai .”
“Mẹ nhanh lên nhé, ba và con chờ .” Bé vui vẻ xong liền kết thúc cuộc gọi trả điện thoại cho ba ghế lái. Sau đó nhoài ngoài cửa sổ, trông ngóng về phía tòa nhà văn phòng.
Lục Phỉ thấy điện thoại đang cầm tay cúp máy, liếc con trai thèm đoái hoài gì đến với vẻ sâu xa. Xem , cần xem xét địa vị của trong lòng con trai .
Mà trong phòng việc , Nhan Hạ nhận điện thoại xong liền thấy ít đồng nghiệp đang chằm chằm, nghi ngờ hỏi:“Các em… Có việc gì ?”
“Giám đốc Nhan , câu “” nãy của chị bọn em sợ c.h.ế.t khϊếp đấy.” Tiểu Ngô vội vàng . May mà cô chuẩn tinh thần từ sớm, thì cũng hết hồn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-chieu-vwxh/chuong-32.html.]
“ , Tổng Giám đốc chỉ Giám đốc Nhan kết hôn , nhưng chị con!” Một nhân viên lấy hết can đảm .
“Chị con , bé cũng lên năm.” Nhan Hạ vui vẻ . Trước đây, cô ít khi tới công ty, tới thì cũng chỉ để giao bản thảo thiết kế và chuyện với Mạnh Luật về, họ chuyện của cô cũng đúng thôi.
“Thật kì diệu!” Một đẩy mắt kính. Tuy tuổi của Giám đốc Nhan nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện cô còn trẻ như mà là của một đứa bé năm tuổi thì đám cẩu độc liền cảm thấy đả kích trầm trọng.
“ đây, ngày mai sẽ tới công ty chiêm ngưỡng thành quả của .” Nhan Hạ tủm tỉm , tâm trạng cũng đổi thành dáng vẻ của phụ nữ đang yêu.
“Tạm biệt Giám đốc Nhan.” Mọi ríu rít chào tạm biệt cô.
Chờ Nhan Hạ ngoài, mấy họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Ngô bóng dáng rời của Nhan Hạ mới chậm rãi : “Với tư cách là một cẩu độc , thấy cuộc sống của chúng thật là vinh quang. Chó đến tuổi của chúng thì chắc c.h.ế.t từ lâu , mà bây giờ chúng vẫn còn sống nhăn răng.”
“Ăn văn vẻ chi , việc tiếp .” Một nhân viên khác giội một gáo nước lạnh sự nhiệt tình của Tiểu Ngô.
Tiểu Ngô bĩu môi, đống tài liệu còn sót bàn, thầm trong lòng: là cẩu độc nhân quyền gì cả mà!
***
Nhan Hạ xuống lầu, khỏi cửa cô thì thấy chiếc xe quen thuộc, mở cửa ghế lái phụ liền thấy hai gặp gần hai ngày – ông xã và con trai.
Cô định xe thì Lục Phỉ cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô: “Em ăn gì ?”
“Em ăn , hai thì ?” Nhan Hạ nhớ tới con trai vẫn còn đang ở phía liền đặt tay n.g.ự.c Lục Phỉ ngăn lấn tới.
Lục Hạo ở phía liền lên tiếng thể hiện sự tồn tại của : “Mẹ ơi, giữa trưa ba và con ăn mì ạ.”
“Hai hôm nay Hạo Hạo ở nhà ngoan ?” Cô đầu con trai đang phía bằng ánh mắt dịu dàng, hai hôm nay bé ở chung với ba như thế nào nhỉ?
“Hạo Hạo ngoan, nhưng ba ngoan .” Bé ba, vội vàng ngắt lời.
“Sao ba ngoan ?” Khóe miệng cô cong lên dịu dàng, mỗi con trai xưng là “Hạo Hạo” thì chắc chắn là đang mách lẻo đây.
“Ba bạo hành lạnh* với Hạo Hạo.” Quả nhiên, bé liền mách lẻo với .