“Được, ạ.” Lục Hạo vội vàng gật đầu, mặt còn mang theo vẻ kích động vì giúp ba mặc quần áo.
Nghĩ tới đây, bé nhanh chóng ôm lấy quần áo của ba lòng thòng đất, ném chúng lên giường, chậm chạp bò lên giường và : “Ba ơi, để con giúp ba quần áo.”
Nói xong, bàn tay nhỏ bé đưa về phía ba.
Nhan Hạ nữa, khỏi phòng nhanh chóng bếp buổi sáng.
Cô nấu cháo, chiên thêm mấy quả trứng thì hai ba con mới bước từ trong phòng.
Nhan Hạ là ngay kiệt tác “quần áo chỉnh tề chồng” thuộc về con trai .
Lục Hạo hả hê khoe chiến tích với : “Mẹ ơi, con thành nhiệm vụ quần áo cho ba ạ.”
“Hạo Hạo ngoan quá, ăn sáng thôi nào con.” Nhan Hạ vẫy vẫy tay.
Nghe , ánh mắt Lục Hạo sáng lên, lập tức sà tới bên bàn ăn. Bé trứng chiên vàng óng nuốt nước miếng : “Con thích ăn món nhất ạ.”
Nói xong, bé liền leo lên bàn, ai dè Lục Phỉ cản : “Hạo Hạo còn đánh răng ! Coi chừng con sâu răng đấy nhé.”
Lục Hạo ba liền vội vàng che miệng , lẩm bẩm lầm bầm: “Hạo Hạo sâu răng .”
Sau khi lừa con trai, Lục Phỉ dẫn bé một phòng tắm khác.
Chờ con rửa mặt đánh răng xong, cả nhà họ mới thong thả ăn bữa sáng cùng cửa.
Lúc lên xe, Lục Hạo ngạc nhiên khi thấy quần áo ba giống ban nãy, bèn : “Sao ba đổi quần áo ạ?”
Nhan Hạ : “Chắc do ba cảm thấy thoải mái.” Nếu ông xã ngoài với dáng vẻ đó, thì sẽ thu hút nhiều ánh mắt cho mà xem.
Lục Hạo nhỏ giọng lầm bầm: “Khó khăn lắm Hạo Hạo mới mặc xong đồ cho ba, lát nữa con còn để cô giáo mà.” Tuy tiếng bé nhỏ, nhưng rõ ràng trong gian nhỏ hẹp .
Nhan Hạ liền bật thành tiếng, nghĩ thầm nếu Lục Phỉ xuất hiện mặt cô giáo Lý với dáng vẻ thì hình tượng của sẽ tan thành mây khói mất.
Nhìn thấy vẻ vô tội của con trai và nụ giễu cợt của vợ qua kính chiếu hậu, Lục Phỉ nhíu mày, đó đạp chân ga, chiếc xe băng băng đường. Khi nào đưa con trai tới trường học xong, sẽ “trừng trị” cô.
Chốc lát , xe Lục Phỉ dừng nhà trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-chieu-vwxh/chuong-140.html.]
Hôm nay, Lục Phỉ xuống xe, mà để Nhan Hạ đưa con trai .
Gần đây Lục Hạo thường xuyên ở cùng ba , nên để ý đến chuyện . Bé đeo ba lô nhỏ của theo lưng .
Nhan Hạ cất tiếng chào hỏi: “Cô giáo Lý.”
“Chào Hạo Hạo.” Cô giáo Lý cũng lên tiếng đáp . Dù đa đều gọi Nhan Hạ là nhà thiết kế Nhan, nhưng cô giáo Lý quen gọi là Hạo Hạo , nên vẫn còn kịp đổi miệng.
Nhan Hạ để ý chút nào, trái còn cảm thấy danh xưng thiết.
“Gần đây Hạo Hạo luôn xin nghỉ gây phiền nhiễu cho cô giáo .” Nhan Hạ cảm thấy vô cùng áy náy, quy định ở trường học tương đối nghiêm khắc, may nhờ cô giáo Lý giúp đỡ.
Cô giáo Lý lên tiếng: “Hạo Hạo thông minh, bài tập vẫn theo kịp, còn thiên phú, giáo viên ở trường đều thích bé.” Những gì cô đều là sự thật, Lục Hạo vốn các giáo viên yêu thương nhất nhà trẻ luôn . Sau khi bé xuất hiện tivi với danh phận là con trai của nam thần Lục, bé càng trở nên nổi tiếng trong trường học. Ở trường ít hâm mộ Lục Phỉ, theo cô thấy thì họ yêu Lục Hạo còn kịp nữa là.
“Mẹ ơi, Hạo Hạo sẽ ngoan.” Lục Hạo vỗ n.g.ự.c như đang tuyên thệ một cách đáng yêu.
Nhan Hạ gật đầu, vuốt cái đầu nhỏ của bé : “Con nhớ ngoan, tối nay ba sẽ tới đón con.”
“Vâng ạ.” Lục Hạo gật đầu, nụ mặt càng rực rỡ hơn.
Cô giáo Lý đang càng thêm mừng rỡ khi thấy dáng vẻ của Hạo Hạo.
Dù đây bé ngoan ngoãn, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó. Bây giờ, trông bé tràn đầy cảm giác vui vẻ và hạnh phúc, khiến lòng cô và những khác cảm thấy ấm áp và thoải mái.
Chuyện công khai sự tồn tại của Hạo Hạo cùng bé đúng là một lựa chọn đúng đắn.
Dù khi đứa bé càng lớn thì sẽ càng ngày càng nhạy cảm hơn.
Cô chuyện xảy mấy ngày nay, nên thấu hiểu áp lực Nhan Hạ đang gánh chịu cũng lớn, đồng thời cảm phục cô.
Dù thì bây giờ họ vẫn là .
Sau khi hồn, cô giáo Lý : “Chúng đây Hạo Hạo.”
Nhan Hạ gật đầu : “Tạm biệt cô.”
“Tạm biệt .” Nói xong câu đó, Lục Hạo ngay lập tức về phía những bạn ở bên trong.
Mãi đến khi còn thấy bóng dáng Lục Hạo nữa, Nhan Hạ mới xoay trở xe. Cô trong xe thì một bóng dáng cao lớn nhiệt tình đè lên cô.