Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 78: Lễ phục
Cập nhật lúc: 2025-12-16 17:24:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không ngoài dự đoán, đêm đầu tiên của mỗi màn chơi thường sẽ vài chuyện lạ xảy , để “dằn mặt” chơi hoặc ném chút gợi ý.
Đêm nay cũng .
Đồng hồ ở tầng cao nhất lâu đài gõ mười hai tiếng trầm nặng. Hạ Tinh Lê đang lim dim liền giật tỉnh hẳn, lập tức dậy quanh.
Cây đèn giống nến trong phòng tắt ngóm từ lúc khuya. Cả phòng chỉ còn chút ánh trăng mờ lọt qua khe rèm.
Cô sang đối diện giường và lạnh sống lưng: hai con rối vẫn đó, mà cái vỏ gối Diêu Thương trùm lên đầu chúng rơi từ lúc nào. Chúng cứ mỉm chằm chằm, càng càng rợn.
Bỗng vỗ nhẹ lên vai cô.
Hạ Tinh Lê phắt , suýt thúc cùi chỏ mặt đối phương, may mà giữ tay kịp.
Diêu Thương mắt nhắm mắt mở, giọng còn ngái ngủ: “Đánh thì đừng đ.á.n.h mặt nhé. Mặt còn trai.”
“Anh thế? Nửa đêm hù .”
“ hù cô hồi nào?” Anh oan ức. “Tại cô im động, dám gọi to, sợ cô chuyện.”
Hạ Tinh Lê thở một , hỏi nhỏ: “Ngủ ?”
Diêu Thương liếc cô: “Ngủ gần bốn tiếng liên tục. Đây là giấc ngon nhất gần đây , đủ dùng.”
“Anh đúng kiểu điện thoại pin trâu, sạc hai phút dùng hai tiếng.”
“Cảm ơn lời khen kiểu lạ đời của cô.”
Cô chỉ sang hai con rối: “Thấy ? Vỏ gối trùm ai lột . Chúng chắc cả nửa đêm.”
Diêu Thương một lúc, chậc lưỡi: “Cười giả thế , nếu là thật đ.ấ.m mỗi đứa một phát.”
“Đừng mạnh miệng. nghi sớm muộn gì chúng cũng sống dậy. Lúc đó ai đ.ấ.m ai.”
Đang thì ngoài hành lang vang lên một chuỗi âm thanh kỳ quái, lúc xa lúc gần, như vọng khắp lâu đài.
Tộp tộp tộp… cốc cốc cốc…
Tộp tộp tộp… cốc cốc cốc…
Nghe kỹ thì giống tiếng kim loại chạm vật cứng, như đang dùng đục và d.a.o nhỏ để tỉa khắc gì đó.
Rồi tiếng cọ xát như giấy nhám đang mài cho nhẵn.
Tiếp theo là tiếng kim chỉ sột soạt, như đang may vá, dệt vải.
đáng sợ nhất là tiếng phụ nữ . Tiếng thê lương, oán hận, lạnh tanh như d.a.o cứa. Nghe thôi cũng nổi gai ốc.
Diêu Thương lắng , đoán: “Chủ lâu đài là nghệ nhân múa rối. Mấy tiếng chắc là tiếng rối. tiếng phụ nữ là ?”
Hạ Tinh Lê cau mày: “Không đúng. Còn tiếng khác.”
Trong tiếng , loáng thoáng tiếng đàn ông rên khàn, càng lúc càng yếu, như sắp tắt thở.
Chuỗi âm thanh kéo dài hai mươi phút im bặt. Lâu đài chìm yên lặng.
Hạ Tinh Lê cửa sổ, vén rèm xuống sân. Những bụi tulip đen trăng giống như mảng mây đen đặc quánh, lay nhẹ theo gió. Trên trung thoáng tiếng vỗ cánh nhỏ biến mất.
Cô thì thấy Diêu Thương sát lưng, gần đến mức suýt nữa cô chạm môi mặt .
Cô lùi , trợn mắt: “Giữ cách chút ?”
Diêu Thương kéo cô về vị trí cũ, nhạt: “ đang nghĩ lỡ cô kịp phòng mà hôn tới thì .”
Anh bắt đầu cợt nhả, như thể đỏ mắt yếu đuối mấy tiếng .
tinh thần đỡ hơn vẫn là chuyện , ít nhất cô đỡ chơi lo “tự buông”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-78-le-phuc.html.]
Cô vỗ vai kiểu em: “ đoán đêm nay chắc thêm chuyện gì nữa. Ngủ bù thôi.”
Câu khiến cả hai như kéo về một ký ức cũ, kiểu “trốn tiết tối ăn bánh” năm nào.
Diêu Thương khựng một chút, cô, sâu hơn: “Được. Mong đêm nay giấc mơ .”
...
Sáng hôm , quản gia Ram gõ cửa từng phòng, thúc dậy. Ông vẫn mặc đồ xám, thắt nơ xám, dáng khom như sắp gãy, giọng khàn khàn: “Các vị khách quý, xin vệ sinh cá nhân nhanh chóng xuống phòng tiệc tầng một dùng bữa sáng.”
Hạ Tinh Lê và Diêu Thương chuẩn nhanh. Vừa khỏi phòng thì gặp Đặng Nguyên và Viên Lâm phòng bên cạnh cũng bước .
Viên Lâm tháo tóc giả tím, tẩy sạch lớp trang điểm. Tóc thật xoăn, khuôn mặt nhỏ xíu, như búp bê Tây.
Cô bé chạy hỏi: “Chị Hạ, Diêu… đêm qua hai tiếng gì lạ ?”
Hạ Tinh Lê liếc Đặng Nguyên phía cô bé, ngập ngừng lắc đầu: “Có chút chút, nhưng lộn xộn quá, rõ.”
Diêu Thương cũng hỏi ngược: “Hai manh mối gì ?”
“Chúng cũng rõ.” Đặng Nguyên kéo tay áo Viên Lâm. “Chỉ phụ nữ suốt. Mà thì gợi ý cái gì ?”
Các phòng khác cũng lượt mở cửa, xuống phòng tiệc. Ai cũng bàn tán về tiếng động đêm khuya và con rối trong phòng, nhưng chẳng chốt gì.
Bàn ăn bày sẵn bữa sáng: bánh mì mới nướng với mứt hạt dẻ, trứng ốp la, sữa, vài loại trái cây lạ.
Ghế chủ tọa vẫn trống. Galan xuất hiện.
Mọi ăn trong im lặng. Ăn gần xong, quản gia Ram bước lên cúi : “Các vị khách quý, bữa sáng miệng ? Sau đây sẽ dẫn chọn lễ phục. Tối nay ngài Galan sẽ tổ chức một buổi khiêu vũ tại đây, mời các vị tham dự.”
Khiêu vũ?
Đến học rối mà khiêu vũ, rõ ràng mùi “bẫy”, nhưng ai dám hỏi, chỉ gật đầu.
Phòng lễ phục ở tầng một, cuối hành lang phía xa. Trên đường băng qua khu vực bày con rối.
Hành lang chật, ai cũng né rối như né tà, sợ vô tình chạm “dính” chuyện.
Hạ Tinh Lê cuối hàng, cô cố quan sát hết đám rối thêm nữa.
Đến nơi, Ram dùng chìa khóa mở cửa phòng lễ phục, cúi : “Mời các vị tự do lựa chọn. Sau khi chọn xong, nhất định mặc lễ phục suốt quá trình hoạt động, tự ý cởi .”
Rõ ràng lễ phục là trang phục bắt buộc cho phần tiếp theo.
Nói xong, ông . Nụ lúc rời khỏi khiến lạnh gáy, như thể đang chờ xem ai xui xẻo dính bẫy.
Mọi ở cửa mà ai dám bước .
Bên trong năm buồng đồ, rèm đều kéo . Mỗi buồng một bộ nam và một bộ nữ, tổng cộng mười bộ, đủ mười .
ai cũng hiểu: đủ nghĩa là an . Chắc chắn bộ “ngọt” bộ “đắng”.
Tính từ trái sang:
1. Đỏ thẫm chói mắt như ngấm máu. Váy nữ viền ren, đồ nam khuy măng sét hồng ngọc.
2. Vàng kim thêu chỉ bạc, giống phong cách Galan tối qua, lấp lánh như sóng.
3. Xanh lục bảo, lụa trơn, váy nhiều lớp, nơ nam sang.
4. Hồng phấn đính ngọc trai, quan trọng là màu gần như y hệt đồ của đôi con rối trong phòng ngủ.
5. Đen tuyền kiểu Gothic. Váy nữ khăn trùm đầu đen rũ nặng, đồ nam áo choàng rộng, thắt eo chặt.
Lúc , Lý Kỳ ( mập nhút nhát) bỗng lẩm bẩm với đồng đội: “Bộ đồ đen … thấy mạng . Hình như là đồ tang thời Victoria.”