Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 77: Ngài Galan

Cập nhật lúc: 2025-12-16 17:24:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hạ Tinh Lê ngờ gặp Diêu Thương trong trò chơi, mà còn gặp theo kiểu… đối diện ngay bàn tiệc.

 

mời lập đội, cũng mời cô. Hoàn là hệ thống ghép ngẫu nhiên.

 

đủ lý do để nghi hệ thống đang trêu , thỉnh thoảng cố tình nhét quen cùng một ván để xem sẽ “bùng nổ” theo hướng .

 

Thôi thì ít nhất vẫn còn sống, là quan trọng nhất.

 

Cô lặng lẽ dời mắt .

 

Lúc , ngài Galan ở ghế chủ tọa mỉm , giọng lịch sự:

 

“Cảm ơn các vị khách quý nhận lời mời đến lâu đài. Chắc các vị thư mời . Là trẻ tài năng nhất thành phố , hy vọng thể chọn một ‘ chọn’ trong các vị để truyền kỹ nghệ múa rối mà luôn tự hào.”

 

Hạ Tinh Lê mà thoáng ngơ ngác. Bối cảnh Trung cổ, hóa bên châu Âu thời đó cũng coi trọng chuyện truyền nghề.

 

chợt nhớ: cô chọn bản đồ Hải Thành, lâu đài kiểu châu Âu? Rồi cô tự giải thích ngay. Hải Thành nhiều điểm văn hóa, tòa lâu đài là một “địa danh” nào đó mà hệ thống mượn bối cảnh.

 

Cô còn đang nghĩ lan man thì giọng Galan kéo cô về hiện thực: “Để mấy ngày tới chúng chung sống hòa thuận, mời các vị lượt tự giới thiệu theo thứ tự.”

 

Thứ tự là bắt đầu từ bên tay trái ông , theo chiều kim đồng hồ.

 

Mọi dè chừng. Cho đến khi Galan nhắc nữa, đàn ông đầu tiên mới miễn cưỡng :

 

tên Triệu Hiền.” Anh gầy, đeo kính, mặc hoodie xám, trông như kiểu mọt sách ít giao tiếp. “Nhân viên văn phòng.”

 

Galan ngơ ngác: “Nhân viên văn phòng?”

 

Triệu Hiền mới sực nhớ bối cảnh hiện đại, vội sửa: “… Người chép văn kiện. chép văn kiện.”

 

“À, hóa .” Galan hài lòng gật đầu.

 

Người thứ hai là đàn ông mắt dài hẹp, ria mép, đồ hiệu từ đầu đến chân, đồng hồ vàng sáng choang. Anh tự giới thiệu đúng “khí chất”:

 

là Đặng Nguyên, bình thường chút kinh doanh nhỏ.”

 

Người thứ ba là cô gái mặt tròn, tóc ngắn ngang tai, trông hoạt bát, khỏe khoắn: “ tên Lưu Doanh Doanh, là… thợ may.”

 

khựng nhẹ, rõ ràng nghề thật chắc là thợ may, chỉ đổi sang cách để Galan hiểu.

 

Người thứ tư mập nhưng sạch sẽ, áo sơ mi caro bạc màu, chuyện lo xoa tay: “ tên Lý Kỳ, việc cố định, chỉ… thuê vặt.”

 

Người thứ năm là Diêu Thương. Anh ngả lười biếng, như bịa cho xong: “Diêu Thương, giám định đồ cổ.”

 

Người thứ sáu là Hạ Tinh Lê. Cô liếc một cái : “Hạ Tinh Lê, diễn viên kịch.”

 

Cũng hẳn bịa. Làm NPC trong nhà ma cũng “diễn” đủ trò, la hét độc thoại, gọi là diễn viên cũng .

 

Người thứ bảy cạnh cô là một cô bé style 2D, cosplay anime, tóc giả tím và váy xòe nổi. Nhìn là kiểu đầu game, chắc đang lễ hội cosplay hệ thống kéo .

 

Không ngoài dự đoán, cô bé mở miệng nghẹn ngào: “Em… em tên Viên Lâm, vẫn đang học… Đây là ? Có trò kịch bản sát thực tế ?”

 

Người chơi cũ thường chẳng kiên nhẫn với mới, càng rảnh giải thích. Trong game, lúc rõ luật, ai cũng là đồng đội tạm thời thể là đối thủ cạnh tranh.

 

Chỉ Đặng Nguyên, gã thương nhân ria mép, “dỗ” một câu: “Không em gái, bình tĩnh, cứ giới thiệu xong .”

 

Viên Lâm cúi đầu, im thin thít.

 

Người thứ tám là một mỹ nhân búi tóc cài trâm, mặc sườn xám cách tân màu bạc xám, mắt phượng thanh tú, thần thái xa cách: “Trần Hòa Nguyệt, chuyên gia điều hương.”

 

Hạ Tinh Lê lúc mới hiểu mùi hương dịu nhẹ như hoa quỳnh pha oải hương nãy là từ cô gái .

 

Người thứ chín là trai mắt một mí mặc sơ mi trắng, trông tươi sáng như “nước ngọt mùa hè”: “ tên Hướng T.ử Hạo, bác sĩ thú y.”

 

Người cuối cùng đối lập hẳn. Khoảng hơn ba mươi, đeo kính, mặt mộc, ăn mặc khô và cũ, ánh mắt sắc như giám thị thời học: “ tên Trương Hiểu Mai, quản lý thư viện.”

 

Đến đây, đội hình năm nam năm nữ đủ.

 

Ngài Galan chỉnh khăn lụa trắng nơi cổ áo, mỉm : “Mời các vị dùng bữa. Sau bữa tối, quản gia sẽ dẫn các vị về phòng nghỉ. Chúc một đêm lành.”

 

Nói xong, ông rời bàn tiệc luôn, định ăn cùng.

 

Thông thường, trừ khi quy tắc đặc biệt, đồ ăn trong game thường “gài” ngay, vì chơi cần sức để nhiệm vụ, nhất là đây còn là bữa đầu.

 

Vậy nên vài giây nghi hoặc, bắt đầu ăn, chuẩn tinh thần cho những ngày tới.

 

Cô bé Viên Lâm thì vẫn lúng túng nhất. Cô bé quanh mãi ghé sang Hạ Tinh Lê, vẻ “dễ chuyện” nhất, hỏi nhỏ: “Cơm … thật sự ăn hả chị? Có khi nào vấn đề ?”

 

Hạ Tinh Lê đáp nghiêm túc: “Chị quyết em . Nếu em yên tâm thì đừng ăn. chị khuyên em nên ăn vài miếng, game thường dài, đói thì dễ gục lắm.”

 

“… Rốt cuộc đây là trò gì chị?”

 

“Khó giải thích. Em qua màn, tự khắc em hiểu.”

 

Viên Lâm cúi đầu một lúc, như tự ép , cầm miếng sườn cừu nướng gần nhất c.ắ.n một miếng.

 

tám giờ, đồng hồ lâu đài điểm chuông, bữa tối kết thúc. Quản gia Ram bước , cúi lễ phép: “Các vị khách quý, xin mời các quý ông và quý cô ghép thành từng cặp, mỗi cặp hai , theo về phòng.”

 

Nghĩa là mỗi phòng một nam một nữ. Tổng cộng năm nam năm nữ, khớp năm phòng.

 

Theo kinh nghiệm, cùng phòng thường là “đồng đội tạm thời”. Chọn sai là cực phiền.

 

Mọi bắt đầu xôn xao. Hạ Tinh Lê ăn nốt miếng thịt cuối cùng, ngẩng lên thì thấy Diêu Thương vẫn bình thản, như chắc chắn cô sẽ chọn .

 

Dù cô từng lập đội với , nhưng đến tình huống , so với lạ, vẫn an hơn.

 

lúc đó, Triệu Hiền rụt rè gần: “Chào cô Hạ… cô lập đội với ?”

 

Hạ Tinh Lê còn kịp trả lời, Diêu Thương thản nhiên chen : “Xin , cô Hạ đồng ý lập đội với .”

 

Triệu Hiền ngơ: “Đồng ý lúc nào?”

 

Diêu Thương tỉnh bơ: “Một giây khi bước tới.”

 

Hai cùng Hạ Tinh Lê. Cô đành : “ đồng ý với Diêu . Xin .”

 

Triệu Hiền thất vọng , nhưng ngay lập tức Lưu Doanh Doanh tiến tới, chủ động chìa lời mời: “Anh ghép đội với ? chơi qua vài màn , thể lực , tinh thần đồng đội , thường kéo chân .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-77-ngai-galan.html.]

Triệu Hiền như cứu, vội gật đầu: “Được, !”

 

Phía khác, Đặng Nguyên tiến tới chỗ Viên Lâm, “hiền”: “Cô Viên, nếu cô hiểu trò chơi, ghép đội với . sẽ giải thích, cũng sẽ giúp cô nhiệm vụ.”

 

Mắt Viên Lâm sáng lên: “Thật ạ? Chú dẫn cháu ?”

 

“Đương nhiên.”

 

Viên Lâm cảm động cảm ơn rối rít.

 

những chơi còn qua là hiểu: trong game, “giúp miễn phí” thường kèm mục đích. Gã thương nhân khôn lỏi chỉ một “lá chắn” hoặc “kẻ thế mạng” phòng khi cần.

 

Chỉ là ai rảnh can thiệp.

 

Còn thì tự ghép: Hướng T.ử Hạo với Trương Hiểu Mai. Trần Hòa Nguyệt ghép với Lý Kỳ.

 

Năm cặp xếp hàng quản gia Ram. Ông như hướng dẫn viên, nhắc: “Phòng ở tầng hai. Ban đêm xin hãy yên tâm nghỉ, đừng tự ý kẻo lạc đường hoặc gặp điều kinh hoàng.”

 

Triệu Hiền lầm bầm: “Điều kinh hoàng?”

 

Quản gia đầu, khàn: “Lâu đài nhiều tuổi , vài thứ sạch sẽ qua . , mắt tai chúng . Chúng chỉ nhạy mùi m.á.u và tập trung mục tiêu. Các vị chú ý an , đừng để ý đến chúng.”

 

Nói kiểu nửa thật nửa dọa, càng càng lạnh sống lưng. ông cũng giải thích thêm, đành im.

 

Tầng hai năm phòng, đ.á.n.h . Từ trái sang lượt là:

 

Triệu Hiền – Lưu Doanh Doanh

Trần Hòa Nguyệt – Lý Kỳ

Hướng T.ử Hạo – Trương Hiểu Mai

Đặng Nguyên – Viên Lâm

Hạ Tinh Lê – Diêu Thương

 

Phòng của Hạ Tinh Lê và Diêu Thương sạch sẽ, nhà vệ sinh riêng. Bên trong chỉ một giường, một bàn trang điểm gương, và hai ghế.

 

ở bức tường đối diện giường đặt một đôi con rối y như thật. Một nam một nữ, mặc lễ phục Trung cổ cùng bộ, áo thêu hoa tulip. Chúng bất động, mỉm thẳng về phía giường. Nghĩ tới cảnh ngủ mà ” cả đêm là nổi da gà.

 

Hạ Tinh Lê mép giường, chống cằm quan sát: “Ngài Galan là nghệ nhân múa rối. Trong phòng rối chắc chắn bày cho . Đây là gợi ý của trò chơi.”

 

Cô chờ mãi Diêu Thương đáp. Quay sang thì thấy cạnh cửa sổ, cô như thất thần.

 

“… Anh ngẩn gì? đang bàn quy tắc với .”

 

Diêu Thương mới sực tỉnh. Anh tiện tay giật vỏ gối trùm kín đầu hai con rối: “Che mặt thì ngủ ngon hơn.”

 

Hạ Tinh Lê cạn lời: “ đang chuyện gợi ý, chuyện… rối ngủ.”

 

Diêu Thương vẫn bình thản: “Dù cũng . còn sống là .”

 

“Anh tham gia game mà lơ đãng thế ?”

 

“Lơ đãng cũng . Miễn là nuốt lời với cô.”

 

Cô ngơ: “Anh sống chỉ vì… thất hứa với thôi ? Nếu dặn sống thì ?”

 

“Thì cũng chẳng .”

 

Câu trả lời lạnh như .

 

Hạ Tinh Lê định mắng bệnh, nhưng khựng vì nhớ lời Hạ Thanh Châu: Diêu Thương giống như đang tự hủy hoại bản .

 

Và ngay lúc , đúng là cảm giác đó.

 

Anh quan tâm sống c.h.ế.t, chỉ quan tâm kết thúc sớm muộn. Chỉ khi cô yêu cầu sống”, mới miễn cưỡng lý do để tồn tại.

 

, giọng dịu xuống: “Anh cứ vội tìm đến cái c.h.ế.t , c.h.ế.t ?”

 

Diêu Thương hỏi ngược: “Sống ?”

 

“Sống thì ít nhất còn cơ hội về thế giới thật.”

 

Diêu Thương nhạt: “Cô nhầm , A Lê. từng về. Nếu sống, thà sống cả đời trong trò chơi còn hơn.”

 

“… Tại ?”

 

Anh cô, mắt hề tránh, giọng tự giễu: “Về để gì? g.i.ế.c Diêu Kiến Hùng. Mẹ . Cô cũng cần nữa. Mấy năm nay nổi một giấc ngủ ngon. Sống c.h.ế.t khác gì? Cô , về ý nghĩa gì?”

 

Diêu Kiến Hùng là chủ tịch Diêu thị, cha .

 

Hạ Tinh Lê bắt điểm lạ: “Mẹ ?”

 

Diêu Thương bình thản, như kể chuyện của ai khác: “C.h.ế.t . Năm về nhà họ Diêu, bà uống t.h.u.ố.c ngủ tự tử.”

 

Hạ Tinh Lê c.h.ế.t lặng. Cô chuyện , chắc chắn nhà họ Diêu giấu kín.

 

Nghĩ thì càng lạnh: năm cô chia tay , cũng rời bỏ . Cha thì lạnh lùng. Chỗ dựa tinh thần của sụp sạch.

 

Diêu Thương tiếp tục, giọng càng lúc càng cứng: “Buồn ? Diêu Kiến Hùng lừa cả đời. Đến lúc đón về cũng định đón bà . Bà về, nhưng vẫn chọn c.h.ế.t để bỏ . Rồi còn để thư bắt ‘sống cho ’, bắt về giành lấy thứ thuộc về .”

 

hỏi bà : thế nào là sống cho ? Trên đời thứ gì thật sự thuộc về ? Ở cạnh bao năm, bà ?”

 

Trong phòng im phăng phắc.

 

Hạ Tinh Lê thấy mắt đỏ, thở gấp, như đang kìm một thứ gì đó lâu. Cô chợt hiểu: “lạnh”, mà là mệt đến mức còn sống.

 

Cô bước tới cửa sổ, do dự kéo nhẹ tay áo : “Không đêm nay sẽ xảy chuyện gì. Lúc còn sớm… ngủ một lát ?”

 

Anh trả lời.

 

thêm, cố giọng chắc chắn: “Anh ngủ . ngủ ngay . canh cho .”

 

Diêu Thương cô, bất lực: “A Lê, cô đang thương hại .”

 

rảnh thương hại .” Cô phát cái “cốc” lên đầu . “Anh tự ngủ, để đ.á.n.h ngất quăng lên giường?”

 

Giọng hung dữ quen thuộc về, nhưng khiến yên tâm.

 

Diêu Thương cô một lúc lâu, như cuối cùng cũng thở . Anh gật đầu, xoay về phía giường: “Được. ngủ đây.”

 

 

Loading...