Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 76: Lâu đài cổ
Cập nhật lúc: 2025-12-16 16:56:50
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai giờ khi Hạ Tinh Lê trở về gian nghỉ ngơi, Hạ Thanh Châu dùng thẻ tụ hội gửi lời mời cho cô. Thế là khu ở của hai em gộp , chỉ cách một cánh cửa. Cô thấy căn hộ chung cư nhỏ trai thuê ở nơi khác, và Hạ Thanh Châu cuối cùng cũng thể coi như “về nhà”.
Lúc , hai em dài sofa trong phòng khách, nghỉ tán gẫu.
Theo lời Hạ Thanh Châu kể, nhóm cùng Tần Hoài Vũ cũng hề dễ thở. Dù cuốn sổ đăng ký thời hạn thi hành án ghi đủ các nấc thang đo của 29 phòng giam, nhờ họ tìm chìa khóa giấu lớp gạch nền, nhưng tấm bản đồ chìa khóa chỉ một nửa, nên để tìm đúng lối thoát vẫn tốn nhiều công sức.
Còn một chuyện nữa thể bỏ qua: đa chơi chọn cách thông quan đều tích đủ độ thiện cảm với vong linh. Vì ở nhiệm vụ cuối, ngoài việc cai ngục vong linh truy đuổi, họ còn chính vong linh bám phá đám.
Những vong linh đó tìm cách đè nặng lên lưng chơi để họ chạy chậm , còn tạo đủ loại ảo giác kinh hoàng để ngăn cản.
Trong thiết lập của màn game , vong linh đủ thiện cảm sẽ tự nguyện dẫn đường cho “phạm nhân mới”, thậm chí chấp nhận hy sinh để đổi lấy đường sống cho chơi. Còn vong linh đủ thiện cảm thì chỉ kéo chơi cùng chìm xuống.
Dù hướng nào cũng gian nan, đều thử thách ý chí đến cực hạn.
Hạ Thanh Châu rùng hỏi nhỏ: “Quy tắc bên em biến thái thật, còn tự cắt ngón tay nữa hả? Mười ngón nối liền tim, lúc đó đau lắm đúng ?”
Hạ Tinh Lê : “Thực cũng . Đến lúc gấp thì cái đau còn quan trọng nhất nữa, em thời gian do dự. Với thông quan xong sẽ hồi phục, nghĩ nên nhẹ đầu hơn. Sống là .”
Anh thương xót vỗ nhẹ tay cô: “Ừ, may mà qua . Hai em vượt thêm một kiếp.”
Hạ Tinh Lê hỏi: “Anh lấy mảnh ghép bản đồ ?”
“Rồi, mảnh Bạch Thành. Còn em?”
“Cảng Thành.” Cô nghĩ một chút thêm: “Lát nữa em đổi thẻ tụ hội dài hạn để chỗ ở của hai đứa thông hẳn luôn. Thẻ dùng là loại ngắn hạn, chỉ hiệu lực ba ngày.”
“Để đổi cho.”
“Không cần , màn em nhiều điểm, dư mà.”
Anh gật đầu, tranh nữa. cô một lúc, bỗng cảnh giác: “Lê Lê, đây ai dùng thẻ tụ hội với em ?”
Hạ Tinh Lê đang màn hình đổi đạo cụ, qua loa: “Có chứ.”
“Ai?”
“Diêu Thương.”
Hạ Thanh Châu đập mạnh đùi: “Biết ngay là thằng nhóc đó! Trong game tiện hỏi kỹ, nó nối tình xưa với em ?”
“Anh bệnh ?” Hạ Tinh Lê đầu, bất lực. “Chỉ là hỏi thăm vài câu, còn chuyện nhiệm vụ. Anh cũng thấy đó, bọn em trói định, đồng đội dài hạn.”
Hạ Thanh Châu nhếch môi: “Ngốc mới tin nó chỉ bàn chuyện chính sự. Anh đoán nó còn nhớ em lâu . Vào game sinh t.ử cùng , dễ hiệu ứng cầu treo lắm. Chỉ yêu thêm chứ gì chuyện vô tư.”
Nghe giọng điệu , Hạ Tinh Lê thấy mùi “ gì đó”. Cô cúi sát, soi biểu cảm trai: “Anh kiểu là ẩn ý. Anh chuyện gì mà em đúng ?”
“Không .”
“Có.” Cô túm cổ áo nhấc khỏi sofa. “Khai mau.”
Bị ép quá, Hạ Thanh Châu đành chịu: “Được, . Anh quen vài ấm ở Chiếu Thành, loáng thoáng chuyện nhà họ Diêu.”
“Chuyện gì?”
“Họ chủ tịch tập đoàn Diêu thị và đứa con trai riêng mới nhận về lúc trưởng thành quan hệ căng. Đi sự kiện lớn từng thấy hai xuất hiện cùng . Rồi con trai đó mê rượu với mấy môn thể thao mạo hiểm cực hạn, thương suốt, khiến cảm giác…”
Hạ Tinh Lê im lặng nửa giây tiếp, như phản xạ: “Có cảm giác thật sự thích mấy thứ đó, mà giống tự hủy hoại bản .”
Buông thả, màng hậu quả, như thể c.h.ế.t cũng là giải thoát.
Hạ Thanh Châu tròn mắt: “Sao em ?”
“Em đoán thôi.” Cô đào sâu nữa, liền đổi chủ đề: “Anh, ván hai em trói định ?”
“Đáng lẽ , nhưng ván tới thì .” Hạ Thanh Châu . “Hệ thống thông báo: chơi thành đủ mười ván, ván thứ mười một sẽ mở cơ chế phần thưởng và bắt buộc chơi một .”
“Phần thưởng gì?”
“Kết thúc ván đó, tự chọn một mảnh ghép thành phố bất kỳ.”
Nghe quá hời. Tự chọn mảnh ghép giúp chơi chủ động thiện bản đồ, hiệu quả hơn hẳn phát ngẫu nhiên.
Hạ Tinh Lê gật đầu: “Vậy cẩn thận. Ván tới mỗi tự riêng, xong trói định .”
“Ừ. Anh dò đường cho em xem ván phần thưởng khó cỡ nào. Em còn ba ván nữa là cũng .”
Hạ Tinh Lê thở dài: “Ba ván ít, nhưng qua là cả một đoạn dài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-76-lau-dai-co.html.]
Cô ngả ghế lười, lấy tay che mắt: “Thôi, tối nay em ăn mì xào bò cà chua.”
Hai em ở “nhà” đúng 48 giờ, ăn mì xào bò cà chua xong thêm một bữa lẩu cho .
Đến lúc thời gian nghỉ kết thúc, khi chia tay, Hạ Thanh Châu nắm c.h.ặ.t t.a.y em gái. Anh thu vẻ cà khịa thường ngày, nghiêm túc dặn: “Nhớ kỹ, bất cứ lúc nào, an của em vẫn quan trọng nhất.”
Hạ Tinh Lê đáp: “Đó cũng là điều em với .”
Màn hình lớn hiện thông báo:
[Trò chơi sắp bắt đầu, mời chơi bước cánh cửa khi thời gian đếm ngược kết thúc.]
Hai lượt bước qua cửa phòng khách để ván mới.
...
Hạ Tinh Lê mở mắt.
Cô đang trong một trang viên trồng đầy tulip đen. Nơi như lâu ai chăm, tường phủ rêu xanh ẩm ướt, đường đá nứt vỡ hư hại. Những bông tulip thì nở rộ, tạo cảm giác lạnh, hiu quạnh và quỷ dị.
Cô ngẩng đầu, thấy mặt là một lâu đài cổ cao năm tầng, phong cách Trung cổ châu Âu. Tường xám xịt đầy dấu thời gian, khiến tự nhiên nghĩ xem nơi từng xảy chuyện gì.
Đang quan sát thì cửa gỗ nặng nề của lâu đài kêu “két” một tiếng mở . Một ông lão gù lưng bước , mặc lễ phục xám nhăn nhúm, nơ cũng xám, gần như hòa bức tường.
“Kính chào quý khách, là quản gia Ram của lâu đài .” Ông cúi chào chuẩn, giọng khàn. “Ngài Galan chuẩn rượu ngon và thức ăn thịnh soạn. Các vị khách khác cũng đợi từ lâu, xin mời theo .”
“Các vị khách khác” chắc là những chơi còn . Xem cô đến cuối cùng.
Trước khi bước lên bậc thang, Hạ Tinh Lê đầu . Bầu trời trong game đang là hoàng hôn, mây đen che mất ráng chiều, xa xa tiếng sấm ì ầm.
Có vẻ sắp mưa lớn.
Cửa lâu đài đóng sầm lưng cô.
Cô theo quản gia Ram, quan sát thật kỹ.
Hành lang khá hẹp, tối đa chỉ đủ ba ngang. Hai bên tường treo tranh trang trí xen kẽ: tranh phong cảnh, tranh chân dung, nhưng tay nghề tầm tầm, khiến cô thoáng nghi ngờ gu thẩm mỹ của chủ lâu đài.
suy nghĩ đó nhanh chóng tắt ngấm, vì hết hành lang, gian rộng và cô thấy thứ mới.
Ban đầu cô tưởng đó là chơi đợi, nhưng gần mới . Đó là những con rối đặt rải rác.
Con nào cũng cao gần bằng thật, mặt mũi tinh xảo sống động, tóc mềm như tóc thật, mặc đủ kiểu quần áo. Chúng , , dựa , biểu cảm khi nghiêm túc khi tinh nghịch, giống thật im giữa thời gian.
Hạ Tinh Lê kiềm chế hỏi: “Quản gia Ram… những thứ là…”
“Đây là tác phẩm của ngài Galan.” Quản gia mỉm đầy tự hào. “Cô đấy, ngài Galan là một nghệ nhân múa rối nổi tiếng.”
Nghệ nhân múa rối…
Hạ Tinh Lê thấy nghề “tà tà”, rối càng khó chịu, liền vội dời mắt.
May là qua khu rối, mặt là phòng tiệc tầng một. Quản gia nghiêng đẩy cửa, mời cô .
Phòng tiệc cùng tông với lâu đài: đèn chùm sáng yếu, tường sơn màu tối, sàn trải t.h.ả.m nhung đen hoa văn đỏ, khiến khí nặng nề và áp lực.
Giữa phòng là bàn ăn gỗ dài, trải khăn tinh tế. Trên bàn bày đủ loại thịt nướng, rau củ, trái cây, và hai bình rượu nho vẻ tự ủ.
Ở ghế chủ tọa là một đàn ông trẻ mặc lễ phục vàng kim. Tóc xoăn vàng, mắt xanh biếc, lịch lãm và điển trai như ánh nắng, nhưng lạc lõng giữa gian u ám .
Có lẽ đó chính là chủ nhân lâu đài, nghệ nhân múa rối Galan.
Hai bên bàn ăn mỗi bên năm ghế. Chín ghế , chỉ còn trống đúng một chỗ ở cuối.
Vậy ván tổng cộng mười chơi.
Hạ Tinh Lê hiểu ngay, liền tới xuống. Vừa định tinh thần, cô định quan sát những chơi khác thì ngẩng lên bắt gặp ánh mắt của một chơi nam đối diện.
Vẫn áo đen và quần jeans như khi. Tóc mái mềm rủ xuống trán, để lộ đôi mắt đen sáng.
Một trai phương Đông, đường nét tinh tế, khí chất cao quý nhưng chút ngông của quý công tử.
Anh đan tay đặt bàn, môi mỏng mím nhẹ, lặng lẽ thẳng cô.
Thật trùng hợp.
Đã lâu gặp.