Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 75: Vượt ngục
Cập nhật lúc: 2025-12-16 16:56:49
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quy tắc từng rõ: rời khỏi nhà tù để thông quan hai cách.
Một là tăng độ thiện cảm với vong linh, theo chúng để thoát ngoài.
Hai là tìm đúng chìa khóa, kết thúc “thời hạn thi hành án” và tù theo cách chính thức.
Vì , hai loại đồ trong văn phòng rõ ràng tương ứng với hai cách thông quan khác .
Hạ Tinh Lê ba lá bùa vàng, : “Bùa chắc dùng để tách vong linh khỏi cơ thể chúng . lấy một lá. Cô Hoan, cô cũng cần đúng ?”
Đào Hoan gật đầu, còn vui mặt. Cô thậm chí sang chuyện với vong linh đàn ông trung niên trong gương: “Chú ơi, lá bùa ?”
Gọi luôn là “chú”, đủ hiểu hai … , một một vong linh, thiết như cha con.
Để chắc ăn, Hạ Tinh Lê cũng hỏi nữ quỷ áo đỏ: “Tiền bối, một lá bùa đủ cho cả bốn ‘’ bên chị dùng ?”
Trong gương, nữ quỷ áo đỏ và ba “chị em” còn đồng loạt gật đầu, như thể hài lòng.
Đồng Sân và Đào Hoan lập tức ngơ ngác: “Bốn ? Cô Hạ, cô đang gì ?”
“Không gì.” Hạ Tinh Lê nhạt. “Vong linh của đặc biệt, nhưng chắc lá bùa dùng .”
Vừa dứt lời, lá bùa tay cô tự bốc cháy dù gió. Ngay đó, lá bùa của Đào Hoan cũng cháy theo. Cả hai nhanh chóng hóa thành tro tàn bay lượn quanh họ.
Giây kế tiếp, Hạ Tinh Lê đầu và thấy nữ quỷ áo đỏ rời khỏi gương, hai chân lơ lửng, ung dung ngay bên cạnh . Bên cạnh chị lượt là nữ quỷ nước, lệ quỷ axit và nữ quỷ áo trắng. Tất cả đủ mặt.
Cảm giác như Hạ Tinh Lê đang dẫn theo một “đội quân nữ quỷ”.
Cô chợt hiểu : “Tiền bối, hóa cần qua gương cũng chuyện ?”
“Được, nhưng chỉ cô mới thấy và thấy bọn .” Nữ quỷ áo đỏ , giọng ngọt ngào trái ngược khí chất. “Lão già bên cũng .”
“Lão già” đương nhiên là vong linh nam trung niên tách khỏi Đào Hoan. Dưới góc của Đào Hoan, ánh mắt ông lúc chắc cũng khó hiểu: tự nhiên bên kéo cả một nhóm như lập bang hội.
Hạ Tinh Lê cúi cổ tay : vòng tay chuyển hẳn sang màu xanh lục.
Đã đến lúc nhiệm vụ cuối.
Bên , Hạ Thanh Châu, Tần Hoài Vũ và Đồng Sân cũng lấy sổ đăng ký thời hạn thi hành án. Trên bàn sẵn bút máy, họ tên trang đầu.
Viết xong nghĩa là cuốn sổ chính thức thuộc về họ, cũng đồng nghĩa họ tư cách “ tù hợp pháp”.
Hạ Thanh Châu thở phào: “May mà năm chung một đường. Không thì sổ ba cuốn, chia nổi.”
Tần Hoài Vũ hạ giọng: “ vẫn còn vấn đề. Ba chúng sẽ lấy chìa khóa. Còn Tinh Lê và cô Hoan thì ?”
Vì Hạ Tinh Lê và Đào Hoan vong linh giúp, họ dường như cần tìm chìa khóa nữa. Họ theo con đường khác.
lúc , lệ quỷ axit sốt ruột quát lên, giọng khàn như loa rè: “Còn đó gì? Không thì đợi cảnh ngục tới bắt ?”
Hạ Tinh Lê hỏi: “Đi ?”
Nữ quỷ áo đỏ chen : “Đừng con điên đó. đường.”
Rồi chị theo thói quen nhéo mặt Hạ Tinh Lê một cái. “ dẫn đường. Cô bám sát, dọc đường lệnh.”
“ mà.”
“Còn xem cô chạy kịp .”
Nói xong, từ đầu ngón tay nữ quỷ áo đỏ rút một sợi tơ đỏ mảnh quấn hai vòng lên ngón trỏ Hạ Tinh Lê, nối tiếp sang ba nữ quỷ còn , như buộc Hạ Tinh Lê cả nhóm.
“Lát nữa chuyện gì xảy ,” nữ quỷ áo đỏ , “tốc độ của cô chính là tốc độ của bọn .”
Khi khỏi văn phòng, Đào Hoan cũng vong linh nam trung niên nối một sợi tơ hồng tương tự.
Hai nhóm vong linh cùng hướng, nhưng hiệu rằng Hạ Tinh Lê và Đào Hoan thể chung với ba còn .
Tức là nhiệm vụ cuối buộc tách đội.
Đồng Sân lo thấy rõ, nắm tay Đào Hoan mãi buông. Đào Hoan trấn an: “Không Sân. Anh với Hạ và chị Tần , ba hỗ trợ sẽ hơn. Em với cô Hạ cũng .”
Đồng Sân Hạ Tinh Lê như nhờ cô chăm sóc bạn gái , nhưng ngại .
Hạ Tinh Lê hiểu ngay, liền thẳng: “ dám hứa chắc sẽ đưa bạn gái thông quan. hứa, nếu đến mức bất đắc dĩ, sẽ bỏ rơi cô . sẽ cố hết sức để cùng sống.”
Đào Hoan gật đầu: “Anh Sân, em đầu chơi. Tách cũng bình thường. Rồi sẽ gặp .”
Cuối cùng Đồng Sân mới buông tay, dặn nhỏ: “Em cẩn thận… và cảm ơn cô Hạ.”
“Không gì.”
Hạ Thanh Châu cạnh em gái, thở dài: “Không cách nào chung ?”
“Nếu nhiệm vụ khác , vong linh thể đưa em qua lối thoát ‘chính thức’ của ngục giam.” Hạ Tinh Lê đáp. “Đi chung khi còn kéo rắc rối.”
“Thế còn em…”
Hạ Tinh Lê đẩy vai trai: “Trước khi em gặp , nghĩ em vượt mấy cửa kiểu gì? Em vẫn tự thôi.”
Rồi cô thêm, nhẹ mà chắc: “Anh phối hợp với Hoài Vũ. Thông quan xong nhớ dùng thẻ tụ hội, sẽ về nhà.”
Chữ “về nhà” khiến Hạ Thanh Châu khựng . Anh ôm chặt em gái.
“Cố lên.”
Hai nhóm lưng ngược hướng , bước chân gấp gáp, nhanh chóng biến mất trong hành lang tối om và quanh co.
Từ đầu, Hạ Tinh Lê vẫn thắc mắc: phạm nhân gặp , cai ngục gặp , văn phòng cũng , nhưng hề thấy giám ngục trưởng.
Giờ thì cô hiểu.
Giám ngục trưởng đang chờ họ ở nhiệm vụ cuối.
Những sổ và chìa khóa đúng giống như “mãn hạn tù” bình thường.
Còn những chọn cách tăng thiện cảm như cô và Đào Hoan, bản chất là vượt ngục cùng những cựu phạm nhân.
Vượt ngục thì đương nhiên để giám ngục trưởng tự tay truy bắt.
Đào Hoan xa thấy một bóng khổng lồ cao gần ba mét, lập tức sững, mặt tái mét: “Cô Hạ… kìa!”
Hạ Tinh Lê cũng thấy. Cô nghiêng đầu hỏi nữ quỷ áo đỏ: “Tiền bối, đó là giám ngục trưởng ?”
Nữ quỷ áo đỏ lạnh lùng: “Là một con ch.ó đẻ.”
“… rảnh để chửi.” Hạ Tinh Lê nghiến răng. “Phải chạy kiểu gì?”
Nữ quỷ áo đỏ nữa. Trong mắt chị là sát khí dày đặc. Ba nữ quỷ còn cũng cãi nữa, như thống nhất chiến tuyến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-75-vuot-nguc.html.]
“Đã ,” chị đáp. “Nghe . Tốc độ cô là tốc độ .”
Giám ngục trưởng khóa mục tiêu, tiến thẳng tới.
Hắn mặc đồng phục cấp cao hơn cai ngục, bốc lửa xanh rờn. Dưới vành mũ là một cái đầu xương trơ trọi. Hốc mắt rực lửa như nòng súng. Hai bàn tay xương nắm chặt hai thanh mã tấu dài, kéo lê sàn phát tiếng ma sát rợn .
Giây tiếp theo, lưỡi đao xé gió c.h.é.m thẳng tới hai .
Nữ quỷ áo đỏ lệnh: “Chạy thẳng. Cứ chạy. Đừng dừng. Dừng là c.h.ế.t.”
Hạ Tinh Lê lập tức kéo Đào Hoan lao như tên bắn.
Cùng lúc đó, bốn nữ quỷ bên cạnh đồng loạt xông giám ngục trưởng. Nữ quỷ áo trắng và lệ quỷ axit giành lấy song đao, nữ quỷ nước quấn c.h.ặ.t c.h.â.n , còn nữ quỷ áo đỏ leo thẳng lên đầu , vặn mạnh cổ .
Đào Hoan giật thốt lên, chắc vong linh nam trung niên của cô cũng nhập cuộc.
Nhờ sợi tơ hồng nối tay, Hạ Tinh Lê và Đào Hoan như đang cầm dây diều. Đầu dây bên là cả đám vong linh.
Giám ngục trưởng truy sát chơi. Vong linh ghì chân giám ngục trưởng. Chỉ cần chơi cứ chạy dừng, lưỡi đao sẽ chạm tới họ.
vấn đề là… chạy đến bao giờ?
Lối thoát ở ?
Không lối thoát.
Hai chạy mãi, hành lang vẫn dài dằng dặc, tối tăm đổi. Chạy hết vòng đến vòng khác, Hạ Tinh Lê bắt đầu nhận : họ đang chạy vòng quanh một chỗ.
Quỷ đả tường.
Từ lúc giám ngục trưởng xuất hiện, gian cắt rời, biến thành một vòng tròn vô tận.
Nếu phá , họ sẽ chạy đến c.h.ế.t. Hoặc mệt c.h.ế.t, hoặc c.h.é.m c.h.ế.t.
Đào Hoan thở dốc đến khàn giọng, gần như nức nở: “Cô Hạ… chạy nổi nữa… cô buông tay … kéo chỉ tốn sức hơn thôi…”
Hạ Tinh Lê siết c.h.ặ.t t.a.y cô : “Không . đến mức bỏ cô.”
Cô ép bình tĩnh nghĩ. Vấn đề ở ?
Hiện tại chơi, vong linh, giám ngục trưởng như buộc chung bằng một sợi dây thun. Người chơi chạy, vong linh kéo giữ, tưởng như tạo cách. chỉ cần chơi chậm , “dây thun” sẽ bật ngược, đẩy họ lao thẳng lưỡi đao.
Muốn thoát vòng lặp, cắt đứt sợi dây thun đó.
Mà “dây thun”…
Chính là sợi tơ hồng.
Hạ Tinh Lê lập tức với Đào Hoan: “Nhìn kỹ xung quanh! Tìm xem thứ gì cắt sợi tơ !”
Đào Hoan hiểu ngay, tinh thần như kéo dậy: “Vừa nãy ở một góc hành lang cái gì phản quang chói mắt , nhưng nhớ là góc nào!”
“Đủ .”
Hạ Tinh Lê điều hòa nhịp thở, bắt đầu quan sát hai bên tường và các góc rẽ vì chỉ phía .
Cuối cùng, khi vòng lặp lặp thêm nữa, gần góc rẽ thứ ba, cô thấy một điểm phản sáng xanh lục bất thường.
Cô lướt qua, chộp lấy vật đó.
Giám ngục trưởng lập tức áp sát vài bước, lưỡi đao sượt qua áo khoác cô, lạnh toát lưng.
Trong tay cô là một chiếc kéo nhỏ sắc bén, ánh xanh u tối như độc.
Cô lập tức đưa kéo lên, định cắt sợi tơ hồng ở ngón tay.
kéo như cắt khí. Sợi tơ vẫn nguyên.
Không thể nào.
Trừ khi đủ điều kiện dùng.
Hạ Tinh Lê cúi sợi tơ. Nó chỉ “quấn” bên ngoài. Nó giống như một đường m.á.u khảm móng tay, lan thành hoa văn mờ ngón tay. Điểm then chốt ở đốt ngón trỏ.
Cô hiểu .
Cô sang hỏi Đào Hoan, giọng trầm xuống: “Cô sợ đau ?”
Đào Hoan run rẩy nhưng vẫn thật: “Sợ… nhưng sợ c.h.ế.t hơn.”
“Vậy chúng dùng kéo… cắt luôn ngón tay buộc đó.”
Đào Hoan c.h.ế.t lặng.
Hạ Tinh Lê nhét kéo tay cô , nhanh, dứt khoát: “Làm ơn tự cắt.”
Rồi chính cô cũng đặt kéo ngón trỏ, bóp mạnh.
Rắc.
Tiếng kim loại nghiến thịt và xương.
Kéo sắc hơn tưởng tượng, cắt ngang khớp, nửa ngón tay rơi xuống. Máu phun , và sợi tơ hồng nối chơi với vong linh đứt phựt.
Hạ Tinh Lê đau đến hoa mắt, nhưng vẫn đưa kéo cho Đào Hoan, buông bàn tay đang nắm cô .
“Cố lên.”
Đào Hoan còn lựa chọn. Cô c.ắ.n răng, dám dừng, cũng dám kêu. Chỉ một lát , thêm một đoạn ngón tay nữa rơi xuống sàn.
Mặt cô trắng bệch, nước mắt rơi tiếng.
Cô lảo đảo bám theo Hạ Tinh Lê: “Cô… cô Hạ…”
Ngay khoảnh khắc đó, tầm mắt bỗng bừng sáng. Vòng quỷ đả tường biến mất. Trước mặt xuất hiện ánh sáng mạnh báo hiệu thông quan.
Chỉ còn tới trăm mét.
“Cửa mở .”
Hạ Tinh Lê ôm lấy bàn tay đẫm máu, theo bản năng ngoảnh .
Bốn nữ quỷ vẫn đang vật lộn với giám ngục trưởng, nhưng cách ngày một xa.
Họ ý rời . Họ đang trả thù, và cũng đang kết thúc chấp niệm giam cầm ở đây.
Nữ quỷ áo đỏ cắm móng hốc mắt bốc lửa của giám ngục trưởng. chị vẫn về phía Hạ Tinh Lê, vẻ hung lệ như vơi bớt, trông như đang .
Đôi môi đỏ khẽ mấp máy, giọng vang rõ ràng trong tai cô: “Cút , cô tự do .”