Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 73: Huy chương
Cập nhật lúc: 2025-12-16 16:56:47
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhờ dám chuyện thêm vài câu với nữ quỷ áo đỏ, Hạ Tinh Lê mới hiểu rằng những lời nhắc nhở của cô hề thừa câu nào.
Nữ quỷ áo đỏ : “Mắt của bọn chúng chỉ nhạy với phạm nhân.”
Chữ “nhạy” ở đây quan trọng. Kết hợp với câu tiếp theo: “G.i.ế.c sạch đám phạm nhân thì sẽ đến lượt cô.” thể hiểu rằng: cai ngục sẽ ưu tiên tấn công những đang mặc đồ tù. nếu sân còn phạm nhân nào, hoặc chúng mất dấu mục tiêu, thì chúng vẫn sẽ sang tấn công những chơi mặc đồ tù.
Nói cách khác, chơi thể cởi đồ tù để giảm nguy cơ nhắm tới, nhưng bắt buộc tiếp tục đóng vai phạm nhân để thu hút chúng. Nếu , tình hình vẫn nguy hiểm y như ban đầu.
Hiểu xong điểm , Hạ Tinh Lê và Tần Hoài Vũ rơi trầm tư.
“Chúng phân công.” Hạ Tinh Lê . “Một dụ cai ngục, còn bám theo , tìm cơ hội cướp huy chương.”
“Nghe cái nào cũng khó, nhưng dụ chắc chắn nguy hiểm hơn.”
“ dụ .” Hạ Tinh Lê thẳng. “Mấy thông khí chạm trán chúng vài , nắm tốc độ của chúng, tin chạy thoát.”
Tần Hoài Vũ bình tĩnh phân tích: “Tốc độ của bằng hai em cô. Có lẽ lấy huy chương sẽ hợp hơn. trai cô đồng ý ?”
“Để chọn.” Hạ Tinh Lê . “Hoặc cùng thu hút hỏa lực, hoặc hỗ trợ cô cướp huy chương.”
“ đề nghị với cô.” Tần Hoài Vũ . “ hành động một thì mục tiêu nhỏ hơn, dễ xoay sở hơn.”
“Ừ, cũng nghĩ .”
Kế hoạch chốt. Hai hẹn : khi thông khí thứ năm bắt đầu, em nhà họ Hạ sẽ về phòng ngay, mà nán ở hành lang tầng 3 để dụ cai ngục. Còn Tần Hoài Vũ sẽ tự tìm cơ hội bám theo, tìm cách lấy huy chương.
Hạ Tinh Lê thở dài: “Đây đúng là kế hoạch liều mạng. Ba chúng sống sót gặp , ít nhất bốn mươi phần trăm dựa may mắn.”
“Trò chơi nào chẳng cần may mắn.” Tần Hoài Vũ cũng thở dài. “ tin chúng sẽ thắng.”
Niềm tin cũng quan trọng như vũ khí.
Đến thông khí thứ năm, em nhà họ Hạ tập hợp ở phòng 15. Hạ Tinh Lê kể cặn kẽ các manh mối nhận cho Hạ Thanh Châu .
Để khỏi mất thời gian di chuyển, họ cả. Hai ở yên trong phòng, chia ăn khay cơm chín ô hệ thống phát, chen chúc chiếc giường nhỏ, nhắm mắt nghỉ mười phút.
Khi tiếng ngâm nga quen thuộc vang lên nữa, hai chỉnh đồ tù, lao hành lang nhanh nhất thể.
“Lê Lê.” Hạ Thanh Châu hạ giọng hỏi. “Em run ?”
“Có chứ.” Hạ Tinh Lê đáp ngay. “ cứ nghĩ đến lúc bố cảnh hành động cao bảo hộ, lúc thi đấu vì màu cờ sắc áo, chắc chắn họ cũng run. Run thì run, vẫn dốc hết sức.”
“.”
Hạ Tinh Lê dặn tiếp: “Lát nữa bám sát em, đừng để lạc. Dù chuyện cởi đồ tù thể lợi dụng hệ thống, nhưng nếu tiếng ngâm nga kết thúc mà chơi kịp về phòng thì sẽ hệ thống thiêu sống. Em thấy xác vi phạm . Em cũng nhắc Hoài Vũ, thì còn , tuyệt đối đừng nóng vội liều mạng. Chạy xong lộ trình định thì chui ngay phòng 18 hoặc 20. Hai phòng đó chủ nhân c.h.ế.t, sợ phiền ai. Chỉ cần quá giờ là c.h.ế.t chắc.”
Cô một dài, vô thức đưa tay ấn lên n.g.ự.c vì tim đập quá mạnh. Hạ Thanh Châu gật đầu thật nghiêm túc.
Ngay lúc đó, liếc mắt thấy cuối hành lang xuất hiện một bóng xanh lục.
Cai ngục vong linh tới.
“Đi!”
Không kịp do dự, hai em lập tức lao như tên bắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-73-huy-chuong.html.]
Như , trí nhớ của Hạ Tinh Lê cực . Đường cô qua, dù rối mấy thì tối đa hai là cô nhớ như in.
Những truy đuổi đó, cô âm thầm ghi quy luật di chuyển của cai ngục, vạch một tuyến đường từ tầng 3 lên tầng 4. Tuyến đường giúp giảm khả năng kẹp xuống mức thấp nhất, 60–70% khả năng chỉ đối mặt với một tên cai ngục, tránh cảnh chặn đầu chặn đuôi.
Dĩ nhiên, cô dám chắc sẽ biến cố.
Hai em chạy như điên. Sàn nhà phủ một lớp dầu trơn cực nguy hiểm, sơ sẩy là ngã. cả hai đều từng luyện võ từ nhỏ nên bước chân vững. Dù lúc giảm tốc, họ vẫn giữ cách với cai ngục phía .
Nhiều Hạ Tinh Lê thấy tiếng gió rít bất thường, cảm giác lưỡi hái áp sát ngay lưng, lạnh toát như thể giây tiếp theo sẽ c.h.é.m xuyên .
Cô dám ngoảnh , nhưng vẫn cảm nhận rằng Hạ Thanh Châu luôn cố ý chạy chậm hơn cô nửa nhịp, như thể cô nửa bước. Anh đảm bảo rằng nếu bắt buộc một chém, thì đó sẽ là . Đó là bản năng của trai.
Đoạn đường sinh t.ử dài đến mức thể rút cạn sức lực. Chỉ cần lơi lỏng một chút là sụp đổ ngay.
Phía , phòng giam 20 ở ngay mắt.
Cửa mở , Hạ Thanh Châu đột ngột đẩy Hạ Tinh Lê trong. Hai em ôm lăn vài vòng sàn. Anh dùng tay che gáy cho cô, đầu thấy lưỡi hái chặn cánh cửa sắt, lúc mới thở phào, lau vệt mồ hôi lạnh.
“May quá.” Anh . “Chạy nhanh nên hai lá bùa đỏ của cần dùng.”
“Cứ giữ.” Hạ Tinh Lê kiểm tra thấy thương, xoa đầu gối đau nhức. Cô lo lắng : “Lúc nãy ngang phòng 16, em . Hoài Vũ ở lưng cai ngục. Không chị thành công lạc.”
“Nếu thành công thì cô nên phòng 18.” Hạ Thanh Châu . “Anh nhớ phòng 16 và 18 cùng một lối rẽ, còn phòng 17 thì xa hơn.”
“Hy vọng chị … .”
Muốn chắc, chỉ còn cách chờ thông khí tiếp theo.
Kết quả, khi thông khí thứ sáu bắt đầu, em nhà họ Hạ khỏi cửa lâu gặp ngay Tần Hoài Vũ đang vội vàng chạy tới.
Điều lạ là phía cô còn một cặp đôi cùng. Chàng trai tóc rẽ ngôi, đeo kính gọng mảnh, trông thư sinh. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa thấp, dáng nhỏ nhắn. Cả hai đều mắt một mí, như sinh viên, nhưng ánh mắt lanh lợi.
“Hoài Vũ?”
Thấy cô bình an vô sự, Hạ Tinh Lê cuối cùng cũng nhẹ lòng. chạy tới, Tần Hoài Vũ rút một vật trong túi áo nhét thẳng tay cô.
Đó chính là huy chương của cai ngục vong linh.
Tần Hoài Vũ khẽ : “Sợ hai sốt ruột nên mang tới luôn. kiểu kéo chân đồng đội.”
Cô thật sự lấy .
Hạ Tinh Lê sững một giây. Cô cầm huy chương ngay mà ôm chầm lấy Tần Hoài Vũ thật chặt: “Không lấy thì còn cách khác. Mạng sống mới quan trọng. Đừng chuyện kéo chân ở đây.”
“Hai cũng liều mạng mà.” Tần Hoài Vũ . “Làm việc gì cũng cần khí thế ban đầu. bỏ phí cơ hội.”
Hạ Thanh Châu cặp đôi , tò mò hỏi: “Hai là…?”
Chàng trai lập tức tự giới thiệu: “Chào , là Đồng Sân. Đây là bạn gái , Đào Hoan. ở phòng 5, cô ở phòng 17.”
Đào Hoan cạnh, mỉm gật đầu chào.
“Vừa tạm coi là đồng đội tạm thời.” Tần Hoài Vũ nghiêm túc. “Chuyện khá ly kỳ. Chúng lên tầng 6 , đường sẽ kể dần.”