Nếu chỉ một đau nhức khớp khó chịu vì vết thương cũ, thì thể giải thích do ngục giam ẩm thấp, âm u khiến cơ thể phản ứng. Điều đó còn hợp lý.
vấn đề là ai cũng .
Bất kể đây thể chất , vết thương cũ , hầu như ai cũng xuất hiện những cơn đau âm ỉ. Ban đầu để ý, chỉ đến khi , họ mới giật nhận gì đó đúng.
Hạ Tinh Lê đau cổ vai gáy. Hạ Thanh Châu đau thắt lưng. Tần Hoài Vũ đau bắp chân. Vị trí đau khác , nhưng cảm giác giống : như thứ gì đó đè nặng, nặng trĩu, bám riết buông. Rõ ràng nguyên nhân.
Tần Hoài Vũ nhắc tới, Hạ Tinh Lê lập tức cảnh giác. Cô xoa cổ, nghiêm túc hỏi:
“Tình trạng của hai kéo dài bao lâu ?”
“Thật từ lúc mới thấy khó chịu.” Tần Hoài Vũ đáp. “ càng về càng nặng, càng lúc càng khó chịu hơn.”
Hạ Thanh Châu cũng gật đầu.
Hạ Tinh Lê im lặng vài giây. Sự im lặng ngắn ngủi khiến thấy dài lê thê, đến mức Hạ Thanh Châu lên tiếng:
“Lê Lê, em nghĩ gì thì thẳng . Chúng cùng phân tích.”
“Em chỉ nhớ tới một câu chuyện ma… vô lý, chắc liên quan thật .”
“Chuyện ma thì càng khả năng liên quan.” Hạ Thanh Châu ngay. “Ngục giam dính tới vong linh mà. Không thì đám cai ngục lúc nãy giải thích ?”
Hạ Tinh Lê thở dài:
“Chuyện cũ. Có một đàn ông đau đốt sống cổ một thời gian dài, đau đến mất ngủ. Đi bệnh viện kiểm tra bệnh, chỉ bảo việc quá sức. rõ ràng gì nặng cả… cho đến …”
Tần Hoài Vũ và Hạ Thanh Châu đều nín thở: “Sau đó thì ?”
“Sau đó tình cờ chụp ảnh thẻ. Khi ảnh rửa , phát hiện…” Hạ Tinh Lê khựng , như đang cố nuốt cảm giác khó chịu xuống. “Trong ảnh, phía một bóng mờ ảo. Cái bóng đó cổ , đè lên suốt bao lâu ai .”
Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Tần Hoài Vũ xuống chân . Hạ Thanh Châu thắt lưng. Cả hai đều vô thức mím chặt môi.
Khó chịu nhất chính là Hạ Tinh Lê, vì tình trạng của cô giống hệt câu chuyện: đau cổ.
Cô nghiến răng, cố giữ tỉnh táo để phân tích:
“Mọi nghĩ xem, đây là ngục giam vong linh. Chúng thấy cai ngục, phạm nhân ? Người chơi thể coi là phạm nhân, nhưng phạm nhân ‘gốc’ thì ? Không lẽ tất cả đều tù hết ?”
Cai ngục còn ở đây thì phạm nhân thể biến mất. Chúng thể vẫn nhốt, chỉ là… chơi thấy.
Vậy nên “chúng nó” trong nội quy là…
Tần Hoài Vũ hiểu ý, cau mày: “Ý cô là ‘chúng nó’ thật là những phạm nhân thật trong ngục giam ?”
“.” Hạ Tinh Lê gật đầu. “Họ vẫn ở đây. Thậm chí thể đang theo chúng , chỉ là chúng thấy.”
“Vậy tìm cách thấy họ.” Tần Hoài Vũ nhanh. “Nếu thì thể theo nội quy: thành yêu cầu sở thích của ‘chúng nó’.”
Hạ Thanh Châu đảo mắt giữa hai , đưa phán đoán hợp lý:
“Nếu mắt thường thấy , chắc nhờ một loại đạo cụ đặc biệt.”
“Em cũng nghĩ .” Hạ Tinh Lê quanh phòng. “Nếu đạo cụ, khả năng cao nó ngay trong phòng giam.”
“Tại ?”
“Vì quy tắc đều xoay quanh ‘chúng nó’. Nếu tìm ‘chúng nó’, sẽ nhận phần thưởng, manh mối mới, chỉ chạy lung tung vô ích. Chỉ khi thấy họ, nhiệm vụ tiếp theo mới triển khai đúng hướng. Nên đạo cụ gần như chắc chắn ở chỗ xuất phát.”
Tần Hoài Vũ gật mạnh, bật dậy: “Bố cục các phòng giống . Nếu đạo cụ thật, thể giấu cùng một chỗ. Ba chúng lục hết phòng lên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-65-dong-ho-thach-anh.html.]
“Được.”
Ba chia tìm. Người lật chăn gối, rà các góc kẹt, soi vết nứt tường… nhưng vẫn thấy gì.
Hạ Thanh Châu xổm cạnh bồn cầu, dòng nước đục ngầu vàng đen bên trong, đấu tranh tư tưởng hơn chục giây mới hạ quyết tâm:
“Này… cô Tần, cô dùng bồn cầu chứ?”
Tần Hoài Vũ ngơ ngác: “ . Sao ?”
“Được, để thò tay mò. Biết giấu thứ gì…”
“… thấy khả năng đó cao.” Tần Hoài Vũ thật.
Hạ Tinh Lê để ý hai . Cô xổm sát tường, tờ nội quy, ánh mắt dời sang chiếc đồng hồ thạch treo đối diện.
Phòng của Tần Hoài Vũ là phòng 13. Đồng hồ ở đây cũng hỏng, nhưng kim yên ở góc khác so với đồng hồ phòng 9 của cô.
Ngay từ đầu Hạ Tinh Lê thấy kỳ lạ: đồng hồ hỏng thì treo gì? Không xem giờ , nó ý nghĩa gì?
… Có thể mục đích của nó để xem giờ.
Cô kéo chiếc ghế đẩu tới, lên thử nhưng vẫn thiếu chút nữa mới với tới đồng hồ. Cô liền gọi:
“Anh, đừng nghiên cứu bồn cầu nữa. Đỡ em lên.”
Hạ Thanh Châu theo hướng cô chỉ, lập tức hiểu , mặt bừng tỉnh:
“Em nghi cái đồng hồ ?”
“Ừ.”
“Anh cũng thấy nó chướng mắt lâu . Lát nữa về phòng cũng tháo cái của .”
Anh ôm chân cô, nhấc cô lên cao. Hạ Tinh Lê vươn tay gỡ đồng hồ xuống nhảy xuống đất. Tần Hoài Vũ cũng vội gần.
Chiếc đồng hồ nhẹ hơn cô tưởng. Cô tháo kiểm tra và phát hiện: bên trong nó hề bộ máy đồng hồ. Chỉ là vỏ nhựa rỗng. Mặt là giấy dán, kim giờ kim phút cũng chỉ là đồ giả gắn lên.
Quan trọng hơn, khi cô bóc lớp giấy mặt , bên trong lộ một chiếc gương tròn nhỏ bằng lòng bàn tay.
“… Gương?”
Cô soi thử mặt , gì lạ. Đưa cho Hạ Thanh Châu, tiện tay vuốt tóc, vẫn bình thường.
Cho đến khi chiếc gương chuyển sang tay Tần Hoài Vũ.
Ánh đèn trần dường như tối sầm vài phần. Nhiệt độ trong phòng cũng lạnh hẳn xuống khiến rùng .
Tần Hoài Vũ nhíu mày gương. Cô thoáng thấy mặt xanh xám như âm khí bám, nhưng ngoài thấy gì khác.
… Không đúng.
Cô chợt nhớ điều gì, hạ tay xuống, đưa gương soi bắp chân đang đau âm ỉ bấy lâu.
Trong tích tắc, mặt gương lóe lên một ánh xanh nhạt.
Ngay chân cô , phản chiếu một đứa bé trai mặc ngục phục 13, bê bết máu, đang bò sát đất ôm chặt lấy chân cô buông. Nó ngẩng mặt trắng bệch lên, đôi mắt trống rỗng chằm chằm cô .
Rồi nó nhe răng .
Một nụ ranh mãnh và tàn nhẫn, giống biểu cảm của một đứa trẻ.