Hạ Tinh Lê là con út trong nhà. Anh trai cô, Hạ Thanh Châu, hơn cô ba tuổi, quanh năm bôn ba bên ngoài. Trước khi cô kéo trò chơi Âm Thành, hai em gần nửa năm gặp.
Cô ngờ gặp trai ở đây. Chính xác hơn là cô ngờ cái hệ thống c.h.ế.t tiệt thể lôi cả hai em cùng một trò chơi. Chuyện chẳng khác nào nhà tuyệt hậu.
Vì , câu đầu tiên cô thốt lên khi nhận trai là:
“Anh… nếu cả hai c.h.ế.t ở đây, ai lo cho cha lúc già?”
Gặp em gái ruột, Hạ Thanh Châu đang ôm cô mà đủ loại cảm xúc ùa lên. Nghe câu , sững , ôm cô chặt hơn.
“Không .” Anh an ủi. “Cha cũng chẳng trông chờ hai đứa phụng dưỡng . May mà hai em gặp . Giờ quan trọng nhất là bảo vệ em thật . Em đừng cứ nghĩ đến c.h.ế.t, tin là cả hai đều sống .”
Hạ Tinh Lê bỗng thấy tủi . Cô bám lên như gấu koala, cọ cọ nũng, hiếm khi như .
“Đồ ngốc lạc quan mù quáng. Anh gì chứ? Anh đây mấy ván ?”
Hạ Thanh Châu cạn lời: “Tám ván. Cũng ít.”
“… Tám ván?” Hạ Tinh Lê khựng . “Vậy là hai em cùng thời điểm?”
“Em cũng tám ván ?” Hạ Thanh Châu hít sâu, xót xa xoa đầu cô. “Khó trách lúc nãy tay gọn ghẽ như . Lê Lê nhà chắc chịu khổ nhiều .”
“Vừa đó lén hả?”
Anh thẳng thắn: “Anh thấy đòn Chữ Thập Cố quen quá, dám tin… ai ngờ đúng là em.”
“Không trách em . Tên đó động thủ , em thể để yên. Tiện thể thử luôn nội quy.”
“Vậy thử cái gì?”
“Đi tiếp . Sang chỗ khác, em kể.”
Trong lúc tiếp tục khám phá tòa nhà, hai em trao đổi nhanh những manh mối mỗi tự rút : thế nào là “tạp âm” trong nội quy, vòng tay đổi màu , mỗi tầng bao nhiêu phòng giam, và việc nhặt đồ nguy hiểm .
“Không gì bất ngờ thì mỗi tầng chỉ năm phòng giam, còn lối rẽ.” Hạ Thanh Châu nhỏ. “Anh ở phòng 15, em phòng 9. Anh ở tầng em. Vậy thể suy em đang ở tầng 2 và tầng 3.”
Hạ Tinh Lê gật đầu: “Lối rẽ nhiều quá. Lên xuống lầu dễ lạc. Phải đ.á.n.h dấu đường.”
“Dùng bút ?”
“Bút ?”
Hạ Thanh Châu thần thần bí bí rút từ túi một cây bút quang kiểu học sinh dùng trang trí sổ tay, đầu bút màu tím.
“Anh nhặt ngoài hành lang.”
Hạ Tinh Lê cau mày: “Nội quy rác thể nhặt, nhưng tự hỏi nên nhặt . Sao dám nhét thẳng túi?”
“Thứ rơi ngoài hành lang thể tính là ‘rác’.” Hạ Thanh Châu giải thích. “ cây bút lúc đầu để máy đo đề-xi-ben. Anh đoán nó nguy hiểm. Với như em , đúng là cần bút để đ.á.n.h dấu đường.”
Hạ Tinh Lê nhướng mày, coi như đồng ý. Cô chỉ về phía mặt đất phía . Dưới ánh sáng mờ, một bông hồng đỏ đang nở dở, lẻ loi như ai đ.á.n.h rơi.
“Vậy phân tích thử xem bông hồng nhặt ?”
Hạ Thanh Châu nghiêm túc xoa cằm: “Anh phân tích bừa . Vì còn manh mối gì về ‘chúng nó’ trong nội quy.”
Nội quy “chúng nó” sẽ giao nhiệm vụ và sở thích riêng. vấn đề là bất cứ gợi ý nào cho “chúng nó” là gì, và đối phó thế nào.
Lỡ đạo cụ đúng “khẩu vị” của “chúng nó”, nhặt rước họa thì càng lỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-63-anh-trai.html.]
Hai em đang định tiến lên xem bông hồng, thì từ một lối rẽ bỗng một cô gái chạy hớt hải lao . Cô hai đầy hoảng loạn, rõ ràng tranh lấy đạo cụ .
Hạ Thanh Châu nhỏ giọng ngăn: “Em gái, đừng…”
cô . Càng thấy bông hồng đáng giá, cô chộp lấy nhét túi, đầu chạy mất, một lời.
Hạ Tinh Lê thở dài, liếc trai: “Anh nhắc cũng bằng thừa.”
“Biết .” Hạ Thanh Châu vò đầu. “Toàn mấy cô nhóc cỡ tuổi em. Nhiều lúc nỡ, cứ nghĩ cứu ai thì cứu.”
“Cũng đúng.” Hạ Tinh Lê nhạt. “Thương hoa tiếc ngọc là bản năng lâu năm của . Mỹ đức truyền thống của một tay ‘hải vương’ kỳ cựu, bỏ .”
“… Này, cho chuẩn nhé.” Hạ Thanh Châu phản bác, nhưng dám lớn tiếng, chỉ dám lải nhải sát tai cô. “Anh yêu ai cũng bỏ tiền bỏ tình. Chỉ điều kết hôn, hết cảm xúc thì chia tay. Mà ngay từ đầu rõ. Thuận mua bán, gì đáng mắng?”
Hạ Tinh Lê bực, tiện tay đẩy đầu .
“Ai mắng ? Em khen mị lực còn ? Em một câu cãi mười câu.”
“Anh mị lực bằng em.” Hạ Thanh Châu “chậc” một tiếng. “Em chinh phục thiếu gia nhà giàu lưu lạc, còn mấy thể thao nhiều tiền mê mệt. Số trai em gặp chắc chẳng ít hơn mỹ nữ gặp. Chỉ là em bướng, chịu mở lòng. Nói thẳng là em chung tình đến mù quáng.”
“Cảm ơn.” Hạ Tinh Lê lạnh lùng. “Đừng nhắc ‘ thể thao’ nữa. Anh chỉ là ông chủ của em thôi. Quan hệ kiếm tiền thuần túy, OK?”
Hạ Thanh Châu lập tức bắt bài: “Em chỉ phủ nhận thể thao, phủ nhận thiếu gia nhà giàu… Vậy nghĩa là đến giờ em vẫn vương vấn cái họ Diêu đúng ?”
“…”
“Lê Lê, bốn năm . Sao cứ treo cổ lên một cái cây cong queo ?”
Hạ Tinh Lê khựng . Rồi cô sang thẳng trai, khóe môi cong lên như đang chuẩn trêu chọc.
“Có chuyện em nghĩ sẽ hứng thú, nên cho .”
“Chuyện gì?”
“Cái nhà giàu trong miệng … Diêu Thương cũng trò chơi .”
Ngay lập tức, Hạ Thanh Châu đơ , kinh hãi như tin tai . Anh suýt nữa bẻ đầu em gái xem trong đó chứa cái gì.
“Diêu Thương cũng ? Em chắc ảo giác chứ?”
“Anh bệnh ?” Hạ Tinh Lê như kẻ ngốc. “Ba ván đầu em thông quan cùng . Anh thấy ?”
“…”
Theo tính cách Hạ Thanh Châu, chắc chắn còn hỏi tiếp. kịp mở miệng thì giây , tiếng ngâm nga quỷ dị nửa nửa vang lên nữa.
Hạ Tinh Lê lập tức cảnh giác: “Tiếng báo thời gian tự do kết thúc. Chúng về phòng giam ngay.”
Lúc hai chạy tới đoạn giao giữa tầng 3 và tầng 4. Hạ Thanh Châu mới chỉ kịp đ.á.n.h dấu đường ở tầng 3. Còn tầng 2 cũng rối rắm chẳng kém. Muốn tìm đường về ngay bây giờ… khó.
… Và rắc rối dừng .
Chẳng bao lâu , từ cuối hành lang đột nhiên vang lên một âm thanh khiến nổi da gà:
Tiếng kim loại kéo lê nền đất.
Như thể thứ gì đó đang kéo theo vũ khí, từng bước một tiến gần.