Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 60: Trời Xanh Hào
Cập nhật lúc: 2025-12-16 10:56:11
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hệ thống còn kèm một dòng chữ nhỏ:
【Thưởng nhánh: Người chơi tự tay g.i.ế.c đủ 60 tang thi hoặc lây nhiễm trong ván , sẽ nhận gợi ý đầy đủ và 1 vé tàu ( thể tự do phân phối).】
Nói thẳng : chỉ cần g.i.ế.c đủ 60 con, cũng thể gợi ý + vé tàu để thoát game.
dòng bé xíu thông báo, kỹ đồng hồ thì gần như chẳng ai để ý. Kiểu “giấu luật” đúng là gian.
Ban đầu Hạ Tinh Lê cũng chú ý. Lên xe quy tắc, cô mới phát hiện báo cho Diêu Thương và Hàn Ngọc.
Diêu Thương đang tập trung lái xe, xong liếc nhanh hai bên đường: “Bảo thấy tang thi cấp thấp tự nhiên nhiều lên.”
Rất dễ đoán: đám tang thi cấp thấp là hệ thống “thả thêm” để chơi cày đủ 60 mạng. Giờ ai cũng nâng vũ khí ít nhiều, g.i.ế.c loại thấp còn khó, chỉ cần chịu khó quét là kịp.
…
Hạ Tinh Lê bản đồ, thấy mấy chấm xanh đang áp sát lộ trình của họ, lạnh mặt lắc đầu: “ nghĩ chẳng mấy ai quan tâm thưởng nhánh . Với họ, g.i.ế.c ba chúng mới là đường tắt.”
G.i.ế.c tang thi g.i.ế.c mấy chục con. G.i.ế.c chỉ cần g.i.ế.c một là gợi ý. Ai cũng chọn cách nào.
Diêu Thương thở dài: “Vậy giờ thẳng bến phà 2 khu Đông?”
“Chưa .” Hạ Tinh Lê . “Ai cũng lối ở khu Đông. Có chắc đang tới đó phục kích, chờ tự chui .”
“Ý cô là vòng qua các khu khác ?”
“Ừ. Mình vòng sang khu khác. Có sẽ đuổi theo, sẽ chờ ở khu Đông. Đội hình chúng sẽ tản , khó vây g.i.ế.c hơn.”
Diêu Thương gật đầu: “Vậy khu Nam. Khu Nam nhà cửa dày, dễ né, dễ phòng thủ.”
Rồi bỗng khựng : “ A Lê… hình như gì .”
“Gì?”
“Cô bản đồ.”
… Quả thật .
Trên bản đồ, đa chơi di chuyển tốc độ đều đều, kiểu đang bộ. hai đội chạy nhanh bất thường: một đội 3 , một đội 2 , tốc độ gần như ngang xe của Diêu Thương.
Nói cách khác: họ cũng phương tiện.
Đội 2 còn đáng sợ hơn: chỉ 10 phút là thể chặn đầu. Còn đội 3 thì đang tiến gần tới mức gần như sắp cắt ngang đường họ.
lúc đó, Hàn Ngọc ở hàng ghế đập mạnh kính xe:
“Diêu… Diêu Thương!”
Lần đầu tiên gọi tên Diêu Thương.
Diêu Thương xoay mạnh vô lăng sang , thì ngay lập tức một chiếc xe việt dã phá cửa một cửa hàng, lao đường và chặn ngang.
“RẦM!”
Hai xe tông thẳng, bụi đất mù mịt, tiếng va chạm chấn cả khu phố. Diêu Thương cố ghì tay lái, suýt lật xe, n.g.ự.c cũng đau nhói như gãy xương sườn.
Hạ Tinh Lê che chân thương, mắt lạnh chiếc việt dã. Qua mức móp méo xe và kính nứt, cô đoán xe chỉ cỡ Vàng cấp 2 hoặc Vàng cấp 3, thấp hơn xe của họ (xe họ là Lục cấp 1).
Cô lệnh ngay: “Quay đầu. Đạp ga hết cỡ, tông cho nát luôn.”
Nếu dập ngay, chiếc xe đó sẽ bám dai như đỉa, càng kéo càng lôi thêm chơi tới, họ sẽ càng động.
“Được.”
Diêu Thương hề hỏi , lập tức đầu xe, tăng tốc và húc mạnh chiếc việt dã.
Bên ngờ họ chơi kiểu “liều mạng” như , kịp né thì ép dồn, đầu xe lõm sâu, kính nứt toác.
Hạ Tinh Lê kết luận nhanh: “ là Vàng. Tông tiếp, đáng ngại.”
Rồi cô sang Hàn Ngọc: “Hàn Ngọc, cầm vũ khí của . Xuống xe.”
“Ừ.”
Hàn Ngọc hiểu ngay. Cậu cầm tấm chắn của Hạ Tinh Lê xuống. Tấm chắn là Lục cấp 3, dư sức phá xe .
Khi Diêu Thương tông nữa, Hàn Ngọc bên cửa hàng đổ nát, giơ chắn nhắm và b.ắ.n liên tiếp răng cưa hông xe.
Kính xe vốn nứt, lập tức vỡ tung. Hai lưỡi răng cưa xoáy thẳng gáy tài xế, cắt đứt mạch lớn. Tài xế c.h.ế.t tại chỗ.
“Còn hai…”
Hàn Ngọc tự nhủ tiến tới kéo cửa xe. Cửa kẹt hoặc khóa trong, mở nổi. Cậu nâng chắn, cho răng cưa cắt luôn khung cửa.
Tên hàng hoảng quá định mở cửa chạy, ló răng cưa b.ắ.n trúng lưng, ngã gục.
Tên ghế phụ cố gỡ tài xế lôi vũ khí phản kích, nhưng chân kẹt, kịp gì Hàn Ngọc cưa xuyên cửa sổ, kết liễu.
G.i.ế.c xong, Hàn Ngọc bấm nâng cấp ngay tại chỗ: tấm chắn lên Xanh lam cấp 1. Tầm b.ắ.n và sức phá tăng vọt.
Cậu lên xe , dùng tay áo lau m.á.u mặt, gật đầu với Hạ Tinh Lê: “Đi .”
Cả đội tiếp tục chạy xuống khu Nam, một phố thương mại kiểu Hong Kong cổ, nhà cửa san sát, đường hẹp ngoằn ngoèo, hợp để né và phòng thủ.
Có vẻ “tông xe” xong nên Diêu Thương lái chắc tay hơn, giọng cũng tự tin hơn: “Người xe thì bộ bám kịp . Mình chỉ cần chọn đường , giữ nhịp là .”
Hạ Tinh Lê vẫn chằm chằm bản đồ: “ xử lý xong đội 3 , còn đội 2 … đang dí sát.”
Thực tế, đội 2 giờ chỉ cách họ 300–400 mét.
Cô dặn: “Tăng tốc. Ném họ . Cố tình lái qua nơi tang thi đông.”
“Được. Cô còn thiếu bao nhiêu để đủ 60?”
“Tám. Anh nếu cán c.h.ế.t cũng tính, chắc cũng gần đủ .”
Vì thưởng nhánh vẫn áp dụng cho họ: nếu cày đủ 60 , họ sẽ thêm một vé tàu để dùng lợi thế thương lượng.
Thế là Diêu Thương lái, còn Hạ Tinh Lê đặt tấm chắn sát cửa sổ, b.ắ.n răng cưa như s.ú.n.g máy tang thi ven đường. Mỗi phát b.ắ.n là một cái đầu nổ tung.
Cô cộng thêm mười mạng, gần như sắp lấy vé tàu mới.
Cô bình tĩnh chốt một ý: “Chúng học cách kéo mạnh về phe . Biến kẻ thù thành đồng đội thì áp lực sẽ giảm nhiều.”
Diêu Thương gật đầu: “Ý cô là đội 2 đang bám theo ?”
“ chứ, ngoài họ còn ai nữa?”
“Vậy lúc nãy cô quyết đ.á.n.h c.h.ế.t đội 3 ?”
“Khác mà.” Hạ Tinh Lê . “Đội 3 đó quá liều. Vừa lao lên tông cho sống c.h.ế.t, kiểu như thể đàm phán.”
Cô giải thích tiếp: “Còn đội 2 thì bình tĩnh. Họ luôn quan sát tình hình, vội tay. Hơn nữa họ ít hơn, ngang đoạn đường chắc chắn thấy mấy cái xác. tin họ sẽ cân nhắc .”
…
Quả nhiên đúng như Hạ Tinh Lê đoán. Suốt quãng đường, chiếc xe của đội 2 liên tục điều chỉnh tốc độ: trông như đang bám sát, nhưng hề cố tình gây xung đột.
Nhân cơ hội đó, Hạ Tinh Lê cuối cùng cũng g.i.ế.c đủ 8 con tang thi còn thiếu. Cô còn tiện tay xử luôn 2 chơi điều, tự nhiên lao chặn xe đòi “xin nhờ”.
Xác nhận vé tàu mới cộng , cô bảo Diêu Thương lái xe vòng một tòa nhà văn phòng lớn dừng . Khu ít qua , trong chốc lát đối phương khó đuổi kịp. Họ đủ thời gian chờ.
Diêu Thương chống một tay lên vô lăng, về phía : “… Tới .”
Quả nhiên, một chiếc xe màu xám rẽ qua góc phố, dừng cách họ một đoạn, chặn ngay con đường bắt buộc .
Hạ Tinh Lê khoanh tay tựa lưng ghế, bình thản phân tích: “Chiếc đó ít nhất cũng là xe cấp Lục.”
“Dựa ?”
“Trực giác, và quan sát .” Cô . “Đường họ chạy lúc giống . Nếu họ thấy chiếc việt dã cấp Vàng tông nát thế nào, mà vẫn dám chắn ngang kiểu … nghĩa là họ tự tin đủ sức đối đầu.”
“Vậy giờ ? Không lẽ cứ giằng co mãi?”
Hạ Tinh Lê bật : “Thế nào cũng phá thế bế tắc. Để xuống chuyện.”
“Cô xuống? Không !” Diêu Thương phản đối ngay. “Chân cô còn què đó! Ngồi trong xe còn an . Lỡ họ bất ngờ tay thì ?”
Hàn Ngọc cũng im lặng đưa tay nắm lấy tay áo cô, cố ngăn .
Hạ Tinh Lê thở dài: “Hai còn ở trong xe thì họ sẽ kiêng, vì đ.á.n.h là cùng c.h.ế.t. Đôi lúc dùng não, thể lúc nào cũng chỉ dựa liều mạng.”
Cô liếc Diêu Thương: “Nếu thì ai ? Anh kiểu giỏi thương lượng ?”
Rồi sang Hàn Ngọc: “Còn thì thôi. Nói tròn một câu thôi mệt, đừng ép đứa nhỏ.”
Hàn Ngọc: “?”
“Quyết định nhé. Hai kỹ, chuẩn tiếp ứng bất cứ lúc nào.”
Nói xong, cô Diêu Thương một cái, gạt tay Hàn Ngọc , tháo dây an xuống xe.
Cô đầu xe, sang xe đối diện: trong đó một nam một nữ. Cô giơ hai tay lên, hiệu cầm vũ khí, chỉ chiếc đồng hồ của như : “ đến để chuyện.”
Cặp đôi bên do dự. Họ thì thầm vài câu, phụ nữ chủ động xuống xe, tới đối diện.
Cô xinh, tóc dài xoăn tự nhiên, gợi cảm ngọt ngào. Đôi mắt đào hoa xếch, nét quyến rũ.
Cô cũng cầm vũ khí, rõ ràng thành ý. Cô Hạ Tinh Lê từ đầu đến chân, mỉm : “Đàn ông đúng là vô dụng. Nói chuyện nghiêm túc kiểu vẫn phụ nữ mặt.”
Hạ Tinh Lê gật đầu bình thản: “ cũng thấy đàn ông điểm gì hơn phụ nữ.”
Cô gái tóc xoăn : “Vậy cô dám xuống mời chuyện, chắc chắn chuyện quan trọng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-60-troi-xanh-hao.html.]
Cô nheo mắt: “Để đoán… cô liên minh, chúng đừng tiếp tục đuổi theo nữa?”
“.” Hạ Tinh Lê thừa nhận luôn, còn tiện khen một câu: “Đội cô chỉ hai mà sống tới giờ, còn xe nữa. Chứng tỏ mạnh. bội phục.”
“Khỏi bội phục.” Cô gái tóc xoăn thẳng. “Với , vượt qua cái nhiệm vụ nhánh c.h.ế.t tiệt mới gọi là bản lĩnh.”
“Cô cũng từng mở nhiệm vụ nhánh?”
“Có gặp Người lây nhiễm Dục Vọng. nhiệm vụ khó quá, nên chúng … hy sinh một đồng đội.”
Vậy tức là ban đầu họ cũng là 3 , giờ chỉ còn 2.
Hạ Tinh Lê hiểu thẳng vấn đề: “Ý là, nhất thiết g.i.ế.c . Mình thể cùng lợi.”
“Cùng lợi kiểu gì?”
“Cô kỹ cái dòng chữ nhỏ về quy tắc mới ?”
“Đọc .” Cô gái tóc xoăn đáp ngay, nhưng lắc đầu. “Vô dụng. Người mạnh nhất đội hy sinh . Còn hai đứa khó g.i.ế.c đủ lượng lớn như , nên chỉ còn cách tìm đường tắt.”
“Cô nghĩ g.i.ế.c chúng là đường tắt?” Hạ Tinh Lê lạnh. “Chưa chắc. Có khi còn c.h.ế.t t.h.ả.m hơn.”
“Đường nào cũng khó.” Cô gái tóc xoăn vẫn . “ đoán đội cô mạnh. xe tụi là xe vũ khí cấp Xanh lam. Đánh cược một phen, thành công.”
Cô nhún vai: “ nếu cách hơn, vẫn chắc ăn. Nếu thì xuống chuyện.”
Hạ Tinh Lê mắt cô , như hiểu điều gì đó. Cô chậm rãi : “Có cách hơn. Số g.i.ế.c của cô đủ. của đủ… nên đang dư một vé tàu. Chỉ một vé.”
“Chỉ một vé thôi?”
“Cô lấy một vé.” Hạ Tinh Lê . “Năm cùng hành động. đảm bảo vé thứ hai sẽ đến nhanh.”
Cô bấm đồng hồ, cho cô xem giao diện vé tàu: “Thấy ? lừa.”
Cô gái tóc xoăn như bừng tỉnh: “Cô… hứng thú với xe của đúng ?”
“Toàn bản đồ chỉ một chiếc xe vũ khí cấp Xanh lam. Ai mà thèm.”
“ thích thẳng.” Cô giơ tay dấu OK. “Chờ xe bàn với bạn trai.”
Hóa đàn ông là bạn trai cô . Nghĩ thì việc họ từng hy sinh đồng đội cũng còn lạ.
Hạ Tinh Lê xe, nhanh tình hình cho Diêu Thương và Hàn Ngọc, nhấn mạnh: “Xe của họ là cấp Xanh lam. Nếu lấy , mười mấy tiếng cuối sẽ nhẹ như .”
Diêu Thương cảm thán: “Có xe cấp Xanh lam nghĩa là họ từng g.i.ế.c tang thi cấp 5, thậm chí g.i.ế.c chơi. Đồng đội của họ đúng xui: hết phần khó, bỏ .”
“Vì họ cứu nổi.” Hạ Tinh Lê . “Trong tuyệt cảnh chỉ còn cách giữ mạng.”
lúc đó, Hàn Ngọc khàn giọng : “Cô… liều mạng… cứu chúng … cảm ơn.”
Hạ Tinh Lê : “Ở game , đừng để đạo đức và trách nhiệm trói chặt quá.”
“Bản tâm bảo vệ đồng đội, nhưng nghĩa mãi . Và cũng ai bắt ‘cao thượng’.”
Cô dằn giọng: “Cậu nhớ kỹ: đừng mong khác mềm lòng với . Và cũng đừng mềm lòng với họ.”
Hàn Ngọc cụp mắt, im lặng.
Diêu Thương vẫn chằm chằm xe đối diện. Bỗng đập mạnh vai Hạ Tinh Lê, giọng căng : “A Lê… cô gái đó…”
Hạ Tinh Lê đầu.
Trong xe màu xám, cô gái tóc xoăn vẫn giữ tư thế sát gần bạn trai như đang thì thầm. tay của cô cầm d.a.o đ.â.m xuyên tim đàn ông. Máu b.ắ.n tung lên kính, kinh khủng đến lạnh .
Cô rút dao, chẳng thèm “bạn trai” thêm một , cầm chìa khóa xe bước thẳng sang đây.
Hạ Tinh Lê hạ kính xe. Dự cảm của cô đúng: phụ nữ cực kỳ tàn nhẫn, quyết đoán, dám cắt bỏ tất cả để sống. Loại đó thường sống lâu.
“Cô hiến tế cả bạn trai luôn ?”
“Thì ?” Cô lau m.á.u d.a.o bằng áo khoác, thản nhiên như chuyện thường ngày.
“Hắn ngoại tình ngoài đời, vốn g.i.ế.c .”
“Giờ hết giá trị, chỉ là gánh nặng. thà cầm vé tàu rút.”
Cô giơ chìa khóa lên: “Đưa vé tàu. Nói vị trí lối chính xác. Xe cấp Xanh lam là của các cô.”
“Đừng định lật kèo. Xe cấp Xanh lam chế độ tự nổ. ngại kéo theo các cô c.h.ế.t chung để khác nhặt lợi.”
Hạ Tinh Lê hỏi: “Cô cùng tụi ?”
“Không.” Cô gọn. “ lấy xe của các cô là đủ.”
Vì theo luật, chỉ nào g.i.ế.c đội của Hạ Tinh Lê mới thành mục tiêu săn mới. Còn cô lấy vé kiểu “tự do phân phối” thì khóa định theo cách đó. Một lái xe cấp Lục sống đến hết game an hơn nhiều.
Hạ Tinh Lê thở dài: “Cô thông minh thật. Được. Thành giao.”
Cuộc giao dịch do hai phụ nữ khởi xướng kết thúc gọn: Cô gái tóc xoăn bỏ đàn ông, lấy vé tàu và rút lui an .
Còn Hạ Tinh Lê thì như ý xe vũ khí cấp Xanh lam, mở cục diện cực thuận lợi cho những giờ cuối.
Thực tế, chiếc xe cấp Xanh lam gần như là “trần nhà” của ván . Chưa ai nâng lên Lam Tím, gần như tưởng. Nghĩa là nếu chiếc xe , họ thể đảm bảo an cho phần lớn tình huống. Dù chơi khác tụ tấn công, cũng khó gì họ.
Việc họ cần chỉ là: bản đồ liên tục, né giao tranh cần thiết, câu giờ đến hết đếm ngược, lên du thuyền Trời Xanh Hào ở bến phà 2 khu Đông.
…
Thời gian trôi, hệ thống bắt đầu “mở thêm” các phương tiện bản đồ. để cân bằng, những xe mới đó tối đa chỉ lên cấp Cam, chỉ giúp chạy nhanh hơn thôi, thể so với xe nâng từ sớm.
Và khi chơi dần nhận việc g.i.ế.c đội Hạ Tinh Lê là quá khó, càng lúc càng nhiều mới chịu kỹ dòng chữ nhỏ , hiểu thưởng nhánh quý thế nào.
Họ bắt đầu chạy xe theo nhóm, tranh thủ g.i.ế.c tang thi cấp thấp để gom đủ vé tàu còn .
Tất nhiên, đôi lúc họ cũng xui gặp tang thi cấp cao. Tiết San San biến dị vẫn lang thang, và những con Bạo Nộ khác cũng thế.
Khi xe Diêu Thương ngang khu Bắc, Hạ Tinh Lê qua cửa sổ thấy cảnh Tiết San San đang tàn sát. Và Lâm Tân Linh cũng xa.
Lâm Tân Linh như cảm nhận , sang thẳng họ. Hai chạm mắt. Cô nhẹ, chỉ cổ tay, dùng khẩu hình : “Chúc mừng.”
Kiểu của kẻ điều khiển cao xuống.
Lúc đó trời tối. Cách kết thúc game chỉ còn 2 tiếng.
…
Cuối cùng bao nhiêu lấy vé tàu?
Hạ Tinh Lê .
Chỉ vẫn còn nhiều vé, gợi ý. Khi ba tiến khu Đông, đám chơi hoặc chạy bộ, hoặc lái xe, hoặc điên cuồng c.h.é.m g.i.ế.c giữa đàn tang thi đang tụ . Họ từ bốn phía dồn tới, cố ép xe họ dừng .
Đó là cách tự cứu duy nhất: cướp gợi ý, cướp vé.
những kẻ đó còn là mối đe dọa với họ nữa.
Diêu Thương bóp còi cảnh cáo ai né. Cuối cùng nghiến răng đạp ga, tông bay cả chơi lẫn tang thi chắn đường, ép mở một con đường máu.
Hàn Ngọc qua kính : “… Tiết San San… đuổi theo.”
Không chỉ Tiết San San. Sau lưng còn ít nhất bốn năm con Ăn Uống Quá Độ và Bạo Nộ, lao ầm ầm tới, rõ ràng ngăn họ đến bến 2.
“Đừng đầu.” Hạ Tinh Lê với Diêu Thương. “Tăng tốc. Tập trung.”
Cô thò tấm chắn ngoài cửa sổ, b.ắ.n liên tục đàn tang thi phía . Tấm chắn cấp Xanh Lam khiến cả tang thi cấp cao cũng dè chừng, tốc độ của chúng chậm hẳn.
Xe lao qua những dãy nhà hai bên, đến một đất trống. Xa xa, bóng dáng bến phà 2 dần hiện rõ trong sương.
Đếm ngược còn 15 phút.
Bến mở. Có 7 du thuyền màu khác đang neo đậu. chỉ một chiếc là thuyền thật để thông quan. Chọn sai là công cốc.
Quanh bến nhiều tang thi cấp trung, nhất là tang thi Ghen Ghét, tay chân dài như xúc tu, thể níu xe . Dù xe họ mạnh, vẫn sẽ kéo chậm nếu quấn lâu.
Vì lao thẳng, chần chừ. lao thẳng thì chắc chiếc nào là Trời Xanh Hào.
Diêu Thương lái hỏi gấp: “A Lê, thuyền màu lam đúng ?”
“Không.” Hạ Tinh Lê đáp chắc nịch. “Màu xanh lơ.”
Cô thấy tên khắc thuyền: Thuyền đỏ khắc “Cam Hải Hào”, thuyền cam khắc “Hoàng Long Hào”, thuyền vàng khắc “Lục Mũi Tên Hào”…
Dù mới thấy vài chiếc, nhưng đủ để đoán: màu thuyền và tên quy luật, và “Trời Xanh” ứng với màu xanh lơ, xanh lam.
Đó là cái bẫy cuối cùng của ván .
“Đâm xuyên qua. Nhanh nhất thể.”
“Được.”
Diêu Thương siết chặt vô lăng. Trước khi lao biển tang thi, nghiêng đầu Hạ Tinh Lê một cái thật sâu.
Ván kết thúc, cũng là kết thúc quãng thời gian họ kề vai chiến đấu. Anh hiểu buông.
Cả hai cố hết sức. hai con đường lệch hẳn, còn giao nữa.
Anh nên bám víu.
“A Lê, chúc cô những ải luôn gặp may.”
Hạ Tinh Lê đàn tang thi lao tới như một cảnh phim tận thế tàn nhẫn. Nghe cô bật : “Cảm ơn. Anh cũng nghiêm túc sống.”
Chỉ một mong ước như thôi… hề dễ.