Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 59: Kỳ Nghỉ Ngơi Chỉnh Đốn

Cập nhật lúc: 2025-12-16 10:56:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trò chơi chỉ còn tới 40 tiếng là kết thúc.

 

Theo thông báo hệ thống, khi đếm ngược còn 24 tiếng, nhóm của Hạ Tinh Lê sẽ nhận gợi ý “lối chính xác”. Loại gợi ý khác hẳn mấy gợi ý tào lao đó, gần như là “chỉ thẳng đường sống”.

 

cái giá trả cũng nặng: đến lúc đó vị trí của họ sẽ hiện công khai theo thời gian thực bản đồ. Nghĩa là bộ chơi khác đều thể bám theo, vây g.i.ế.c họ, vì chỉ cần g.i.ế.c một trong ba thì sẽ cướp gợi ý lối .

 

Nghe như phần thưởng nhánh, nhưng thật là một bài kiểm tra còn khắc nghiệt hơn. Từ đây, họ chỉ né tang thi mà còn đối phó cả những chơi đang “đua g.i.ế.c” để thoát game.

 

“Tai ông mất ngựa, họa phúc khôn lường” hóa là ý .

 

Lâm Tân Linh biến mất. Trong tòa lầu cũ cũng tạm thời thêm tang thi xuất hiện. Có lẽ hệ thống đang cho họ một lặng, như một kỳ nghỉ ngắn khi bão thật sự ập tới.

 

Hạ Tinh Lê kéo hai đồng đội từ cửa Diêm Vương về, bản cũng thương nhẹ. Tranh thủ lúc còn yên, cô luôn lên chiếc giường rách trong phòng 507 ngủ bù, đặt lưng xuống là ngủ.

 

Cô mệt rã rời, đau lúc lạnh lúc nóng. Trong mơ mơ màng màng, cô cảm giác nhẹ nhàng đắp áo khoác lên , đắp thêm một cái nữa, bọc cô kín .

 

Cô mơ thấy ba trai. Cả nhà xem TV, trai còn bóc quýt đưa cho cô. Cô nhận lấy, với , bỗng dưng .

 

Trò chơi bẫy. Gom đủ mảnh ghép để hiểu hết thứ khó như lên trời. Có khi chỉ cần sơ sẩy một ván là c.h.ế.t luôn.

 

tự nhận là “chiến thần” thể thắng mãi. cô cũng lựa chọn nào khác. Cô về nhà, còn đoàn tụ với gia đình.

 

Vì thế, chỉ phép thắng.

 

 

Cô mở mắt.

 

Vẫn là căn phòng cũ. Diêu Thương và Hàn Ngọc đang ở cửa, lưng nhớn nhác cắt một tấm ga giường, chắc để băng vải. Nhờ t.h.u.ố.c giải, cả hai trông tỉnh táo hơn nhiều.

 

Họ đang lắp bắp bàn chuyện băng bó cho cô.

 

“Có thể… sẽ … tỉnh.”

 

băng vết thương chứ. Người thương ngủ mà băng kỹ dễ tụt sức lắm.”

 

“Vậy… hai … cùng…”

 

“Thật quá cùng .”

 

Hạ Tinh Lê gõ mép giường, bực bội: “Hai vị khỏi bàn ‘cùng ’ nữa. Quan tâm thì quấn chân cho chắc , lúc nãy quấn lỏng quá, m.á.u vẫn rỉ.”

 

Diêu Thương giật , lao tới: “A Lê tỉnh ?”

 

Anh xuống mép giường, nâng chân thương của cô đặt lên đùi , nhẹ giọng dỗ: “Xin . Lúc nãy sợ cô đau nên quấn chắc. Tụi tìm ga giường tương đối sạch, băng cho cô.”

 

Hạ Tinh Lê kỹ mặt , thấy má mấy vệt đỏ như dấu bàn tay.

 

“Mặt thế?”

 

Diêu Thương nhẹ, cẩn thận gỡ chỗ băng ướt m.á.u : “Lúc nãy định băng , nhưng cô ngủ, phiền… cô tát một cái.”

 

“… Xin . ngủ mơ, .”

 

“Không . Thấy cô còn sức tát, yên tâm.”

 

Cô thở dài, đau khiến đầu óc bực bội, khó tập trung. Cô cố bình tĩnh : “Lát nữa lái xe nhé. ghế phụ.”

 

Chân cô là nặng nhất, còn khập khiễng, càng thể lái xe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-59-ky-nghi-ngoi-chinh-don.html.]

 

Diêu Thương gật đầu: “Được. Cô yên tâm.”

 

sang Hàn Ngọc. Cậu im từ nãy, cứ .

 

“Cậu còn đói ?”

 

Hàn Ngọc nhíu mày lắc đầu: “Hơi… căng.”

 

Căng cũng đúng thôi, vì suýt biến thành tang thi Ăn Uống Quá Độ.

 

“Vậy chắc tạm thời khó ăn. ăn chút, nghỉ thêm mấy tiếng, đó kiếm đồ.”

 

 

Hàn Ngọc là kiểu thật. Nghe cô đói, chẳng đợi ai ngoài tìm siêu thị, tự lục cả tòa nhà như càn quét. Không moi ở một đống nguyên liệu còn dùng , thậm chí còn tìm cách nhóm lửa nấu ăn.

 

Cậu nấu cho cô một bát nước dùng nóng hổi, rau, trứng, khoai tây, giò hun khói… gì cho nấy. Không ngon lắm, nhưng đủ chất.

 

Hạ Tinh Lê ngủ dậy hai, thấy bát đặt ngay mặt, cô ngơ ngác Hàn Ngọc: “Cậu… còn mò chỗ xuống bếp luôn ?”

 

Hàn Ngọc tai đỏ, cúi mắt nhét bát tay cô: “Nếm… nếm.”

 

“Cảm ơn. ăn hết.”

 

Diêu Thương cô ăn thì vui hẳn. Rồi nghiêm túc hỏi Hàn Ngọc: “Ê, nấu mì thì nấu thêm chút chứ. Không phần ?”

 

Hàn Ngọc lôi từ túi một cái bánh đậu đỏ cứng như đá đưa cho : “Ăn tạm… chút.”

 

Diêu Thương cạn lời.

 

 

Hạ Tinh Lê vốn nghĩ tòa lầu an , định nghỉ vài tiếng . lạ là hơn mười tiếng trôi qua, ba ngủ đủ một vòng, xung quanh vẫn im phăng phắc, cứ như họ đang “cách ly” trong một khu an mới.

 

Có lẽ đây là cơ chế cân bằng của hệ thống: thử thách nhánh quăng quá nặng, họ sống sót khó, sắp tới còn săn đuổi, nên hệ thống cho họ một thời gian hồi sức thật sự.

 

Trời ngoài từ đêm sang ngày về đêm. Mây đen chồng chất, trăng mờ, sương dày tầm thấp.

 

Rồi đếm ngược đồng hồ cuối cùng cũng chạm mốc 24 giờ.

 

Hệ thống gửi gợi ý:

 

【Lối chính xác ở bến phà 2 khu Đông. Phải lên du thuyền “Trời Xanh Hào” mới sống sót.】

 

【Chú ý: ngoài ba sống sót Hạ Tinh Lê, Diêu Thương, Hàn Ngọc, những còn chỉ “khu Đông”, vé. Mỗi khi g.i.ế.c một trong ba mục tiêu, g.i.ế.c sẽ nhận gợi ý đầy đủ và 2 vé tàu để phân phối.】

 

【Người g.i.ế.c và chia vé sẽ trở thành mục tiêu mới.】

 

Hạ Tinh Lê cạnh chiếc xe nâng cấp thành vũ khí Lục cấp 1. Cô cúi bản đồ: ba họ là điểm đỏ sáng, còn những chơi khác là điểm xanh. Hai bên đều thấy vị trí của theo thời gian thực.

 

Hiện còn 52 chơi sống.

 

Và họ sẽ g.i.ế.c để giành vé tàu ít ỏi còn .

 

Hạ Tinh Lê siết tay, gọn:

 

“Đi. Xuất phát.”

 

 

Loading...