Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 142: Giáo ca

Cập nhật lúc: 2025-12-18 12:03:46
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Linh cảm của Khổng Toàn lóe lên khiến Long Ngạo Phi hoảng sợ. Anh vội vàng từ chối.

 

“Không . Cô khó khăn lắm mới sống sót chỗ con quỷ múa ba lê đó, tiết kiệm một mạng mà lãng phí ở chỗ thì thể thống gì?”

 

“Sao gọi là lãng phí chứ?” Khổng Toàn nghiêm túc phản bác. “Ý nghĩa của việc tiết kiệm một mạng là gì? Chẳng là để dùng những chỗ khó khăn hơn, để đẩy nhanh tiến trình trò chơi ? Trò chơi thiết lập như , chứng tỏ những điều kiện sống sót như giúp đỡ những đồng đội chắc chắn sẽ c.h.ế.t đêm nay thành nhiệm vụ. Ví dụ như , nếu đám quỷ phạm nhân đó bao vây, chẳng nhiệm vụ của sẽ rơi t.ử lộ ?”

 

chính nghĩa, ngược khiến Long Ngạo Phi thấy thẹn, thừa nhận quá hẹp.

 

“Được , , là sai. Trò chơi là nhiệm vụ tập thể, quả thực nên hợp tác phương diện. Vậy chúng phân công thế nào cho hợp lý?”

 

Khổng Toàn về phía Hạ Tinh Lê.

 

“Huy chương của Lê tỷ chỉ một ngôi , giảm nguy hiểm cho xuống mức thấp nhất. Hay là thế . Lát nữa Lê tỷ cứ nấp ở đây chụp ảnh từ xa, tớ và Long ca cùng qua đó. Tớ lấy chổi với hốt rác đưa cho Hàn Ngọc, đó Hàn Ngọc chạy xe máy , còn tớ sẽ thu hút sự chú ý của lũ quỷ phạm nhân.”

 

“Hàn Ngọc, dắt một chiếc xe máy đây, nhớ nhẹ tay thôi.” Hạ Tinh Lê hiệu cho Hàn Ngọc, nêu đúng vấn đề quan trọng nhất. “ hiện tại chúng thể chắc lúc đó đám phạm nhân sẽ ưu tiên tấn công sẽ truy đuổi chạy xe máy.”

 

Hàn Ngọc mới nhích hai bước về phía cửa sân vận động, liền , hạ giọng rõ thái độ.

 

“Để trốn , lái xe.”

 

Hạ Tinh Lê nhíu mày. “ chỉ còn hai ngôi .”

 

“Chắc chắn vẫn còn ba . Nhiệm vụ của , lát nữa thể bàn .”

 

Về lý thuyết, quy tắc yêu cầu Ủy viên Sinh hoạt thu hồi cặp sách của bộ học sinh phòng 404, xong. Còn nhiệm vụ tìm tín vật là lọ t.h.u.ố.c độc thể bàn với đồng đội , luôn cách giải quyết.

 

nhiệm vụ cơ bản của Long Ngạo Phi thì vẫn xong. Dọn lá rụng do chính Ủy viên Tác phong , vì thế Hàn Ngọc và Khổng Toàn thành “bảo hiểm kép”, mục đích là bảo vệ Long Ngạo Phi chắc chắn c.h.ế.t, ít nhất quét xong lá rụng .

 

Long Ngạo Phi ngơ ngác ló đầu . “Khoan , ý là em sẽ lái xe máy hả?”

 

.” Hạ Tinh Lê nghĩ một chút giải thích. “Lát nữa Khổng Toàn lấy chổi thì đưa cho Hàn Ngọc. Hàn Ngọc chạy xe máy, dọc đường sẽ ném cây chổi một chỗ khuất. Cậu nấp trong tối, canh lúc thích hợp nhặt lấy để quét lá. Như bất kể lũ phạm nhân đuổi ai, cũng là hai c.h.ế.t . Cậu cứ yên tâm thành nhiệm vụ.”

 

“Thế thì yên tâm nổi? Chẳng lẽ như phế vật, dựa gánh vác?”

 

“Không .” Hạ Tinh Lê . “Đây mới là đêm đầu tiên, cần giúp ở đây, lẽ giúp khác. Nhiệm vụ phức tạp, chỉ hợp tác mới đường .”

 

Long Ngạo Phi hiểu cái gì nặng cái gì nhẹ, đành tạm gạt chủ nghĩa hùng cá nhân, đồng ý với kế hoạch.

 

Năm phút , Hàn Ngọc dắt xe máy gọn gàng. Hạ Tinh Lê nấp cây chỉnh góc máy ảnh. Khổng Toàn buộc chặt dây giày, chuẩn lao . Long Ngạo Phi thì lặng lẽ lẻn tới nấp một cái cây khác ở vạch giữa sân vận động, ôm chặt cây xổm trong bụi cỏ, cố gắng “mờ” nhất thể.

 

Khổng Toàn xuất phát . Có lẽ vì học múa từ nhỏ nên dáng chạy của cô nhẹ và nhanh. Dưới ánh trăng, bóng dáng mảnh khảnh chỉ trong chớp mắt tới cột rổ.

 

nhặt chổi và hốt rác ôm lòng, thử tiến thêm vài bước vẫy tay hiệu về phía Hàn Ngọc đang chờ.

 

Ngay giây , như nhận một tiếng gọi vô hình, đám phạm nhân vốn vô định giữa sân đồng loạt vặn cổ xoay ngoắt một trăm tám mươi độ. Với tư thế quỷ dị mà thường thể , chúng chằm chằm Khổng Toàn.

 

Tất cả lao về phía cô , càng lúc càng nhanh, như kẻ đói khát lâu ngày thấy mồi. Những bàn tay khô héo sắc nhọn vươn , vội vã chộp lấy cô .

 

Cảnh tượng kinh khủng như xác sống tấn công ngày tận thế. Tim Khổng Toàn đập thình thịch vì căng thẳng, nhưng cuối cùng dũng khí vẫn thắng nỗi sợ, cô quyết đoán chạy.

 

Phía vang tiếng động cơ gầm rú. Hàn Ngọc cưỡi xe phân khối lớn lao đến trong chớp mắt, lốp xe ma sát mặt sân tung bụi đá mịt mù.

 

“Khổng Toàn.”

 

Cậu bé mà nhớ tên cô , còn gọi rõ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-142-giao-ca.html.]

 

Xe lướt sát bên Khổng Toàn. Hàn Ngọc vươn tay chụp lấy chổi và hốt rác. Vì quán tính, suýt kéo Khổng Toàn ngã nhào.

 

Lấy dụng cụ, lập tức vẩy đuôi xe trượt , lao về hướng ngược với Khổng Toàn.

 

Có lẽ vì màn xuất hiện quá chói nên thu hút một phần chú ý của đám phạm nhân. Một cái đầu vẹo vọ sang như định đuổi theo, nhưng vẫn một bộ phận cố chấp tiếp tục áp sát Khổng Toàn.

 

lúc mấu chốt, đầu óc Khổng Toàn chạy hết tốc lực để cân nhắc. Nếu đám phạm nhân chia hai nhóm đối phó cả cô lẫn Hàn Ngọc, đội thể mất hai ngôi , quá lỗ.

 

Đã , thà chỉ hy sinh một còn hơn.

 

quyết định xong liền giơ cao hai tay, cất tiếng hát vang bài giáo ca năm đó của trường Thanh Hòa.

 

“Chúng học sinh, nam tinh bắc tuấn, thời đại chi kiêu, sơ thăng chi dương, cố vật tân tri, năng nhặt chặt , lấy đồng gương, lấy đức gốc…”

 

Trong cảnh , tìm bài hát hào hùng để hát thật dễ. Lời giáo ca là thứ duy nhất bật lên trong đầu cô . Không ngờ bao năm, cô vẫn hát sai một chữ, như thể ký ức khắc sâu tận xương tủy.

 

hát dõng dạc, nâng âm lượng đến mức cao nhất. Quả nhiên, đám phạm nhân đang định chuyển hướng đuổi theo Hàn Ngọc lập tức khựng . Chúng phân định phương hướng một thoáng, đồng loạt đầu áp sát về phía cô .

 

Hạ Tinh Lê nấp cây, đám phạm nhân đông như thủy triều nhấn chìm bóng dáng gầy mảnh của Khổng Toàn. Ngay đó, tiếng hát cũng dần lịm .

 

Ở phía bên , tranh thủ thời gian, Hàn Ngọc băng qua vạch giữa sân đến chỗ Long Ngạo Phi đang ẩn nấp. Nhận kết cục của Khổng Toàn định, và đám phạm nhân lẽ sẽ tấn công thứ hai trong đêm nay, trực tiếp chở Long Ngạo Phi dọn lá rụng.

 

Long Ngạo Phi biến bi phẫn thành sức mạnh, vung chổi quét điên cuồng. Đáng chú ý là đúng khoảnh khắc lá rụng sắp quét sạch, phát hiện một mảnh vải vụn vùi đống lá, bên thêu một dãy méo mó.

 

Đó dường như là bảng khâu áo tù của phạm nhân. Cùng lúc đó, ở phía xa, Hạ Tinh Lê bấm chụp ảnh, ghi khoảnh khắc .

 

Khổng Toàn cảm thấy như trải qua một cơn ác mộng. Trong mơ, cô lũ xác sống xé xác, da thịt cào rách, m.á.u chảy ngừng, thê t.h.ả.m đến cực điểm.

 

khi mở mắt nữa, cơ thể cô vẫn nguyên vẹn, vết m.á.u biến mất. Ngoài cảm giác đau vẫn còn lưu trong não, chỉ một ngôi huy chương cổ áo là biến mất.

 

Hạ Tinh Lê đúng. Ngôi thật sự đại diện cho một mạng sống. Cô c.h.ế.t một .

 

Khổng Toàn lồm cồm dậy, thấy đám quỷ phạm nhân trở về dáng vẻ đờ đẫn ban đầu, từng tốp quanh sân như chẳng quan tâm gì nữa. Ngay cả khi ba Hạ Tinh Lê chạy xe máy tới đón, chúng cũng phản ứng bất thường. Rõ ràng cuộc săn đuổi đêm nay kết thúc.

 

Long Ngạo Phi lao tới, cuống quýt kiểm tra cô .

 

“Thế nào, cô ? Xin , chắc lắm . Vừa tụi nó ăn thịt hả?”

 

Khổng Toàn cạn lời. “Đừng chuyện buồn nôn thế chứ, dù tình hình cũng gần giống .”

 

“Chịu khổ , thực sự chịu khổ , đại ân đại đức chắc chắn sẽ ghi nhớ.”

 

“Không cần .” Khổng Toàn . “Nhiệm vụ của thành là . Dù nhiệm vụ cá nhân ở ván cũng gần như nhiệm vụ tập thể, coi như góp sức cho tập thể thôi.”

 

Hạ Tinh Lê an ủi Khổng Toàn vài câu. Cô đang định gọi rút lui thì điện thoại trong túi rung lên. Tin nhắn của Tần Hoài Vũ gửi đến.

 

Tần Hoài Vũ nhắn: “Vừa đón cô Chung Thư Ngọc ở thư viện, an , ảnh cũng chụp xong. Giờ qua sân vận động tìm ông chủ của cô.”

 

Hạ Tinh Lê nhắn : “Bên sân vận động phía Tây chụp xong, nhớ tập trung tại tòa nhà văn phòng khu cũ. Giữ liên lạc.”

 

Tần Hoài Vũ trả lời: “Rõ.”

 

Sau đó Hạ Tinh Lê liên lạc với Diêu Thương và Hạ Thanh Châu, xác nhận hai vẫn đang ở phòng tranh và chuẩn di chuyển tới tòa nhà văn phòng khu cũ.

 

Nơi đó chính là điểm dừng cuối cùng của trong đêm nay.

Loading...