Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 115: Hội giao lưu của bạn cùng phòng
Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:01:12
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cấu trúc phòng 206 khác mấy so với phòng đôi tiêu chuẩn trong khách sạn sang trọng. Từ bàn việc đến khu vệ sinh, thứ đều đầy đủ. Điểm khác biệt duy nhất là sát cửa sổ một bục gỗ, giống hệt những bục trưng bày tượng sáp ngoài hành lang.
Hạ Tinh Lê quanh cái bục quan sát khá lâu, bỗng nảy một ý nghĩ táo bạo. Cái bục chắc để đặt tượng sáp, còn tượng sáp đó đang ở thì hiện tại vẫn là một bí ẩn.
Có thể nó giấu ở đó, cần một cách nào đó mới lấy . Cũng thể họ tự vài công đoạn chế tác, giống như việc rối da và rối gỗ trong tòa lâu đài cổ đây.
Dù là kiểu nào thì độ khó chắc chắn cũng nhỏ.
Tiết Nhân cũng đang tỉ mỉ kiểm tra từng ngóc ngách trong phòng. Cô bé thấp giọng lẩm bẩm: “Phòng khách sạn bình thường quá, mà càng bình thường em càng thấy gì đó .”
“Cũng thể hiện tại bình thường, nhưng đến đêm thì .”
Có thể thấy cô bé cảnh giác, nhưng đúng là thông quan nhiều nên tâm trạng khó tránh căng thẳng. Cô bé tới lui mãi vẫn yên.
Cuối cùng Hạ Tinh Lê nổi nữa, bèn khuyên: “Em nghỉ ngơi chút . Không gấp vài phút . Dưỡng sức chờ đợi mới quan trọng nhất!”
Lúc Tiết Nhân mới xuống mép giường, hai tay đặt lên đầu gối, trông ngoan.
Có lẽ tìm chuyện để , cô bé nghĩ một lúc thử hỏi: “Lê Lê, chuyện môi giới , cô Ân Vũ tự sát trong khách sạn , chị nghĩ cô thật sự là kiểu tham phú phụ bần ?”
Hạ Tinh Lê rót hai ly nước, đưa Tiết Nhân một ly. Cô trầm tư bình thản lắc đầu.
“Chị nghĩ chắc.”
“Tại ạ?”
“Dư luận đ.á.n.h giá Ân Vũ chủ yếu dựa tin đồn bát quái và suy đoán vô căn cứ, bằng chứng xác thực nào. Họ cho rằng nữ diễn viên nổi tiếng yêu phú nhị đại thì chắc chắn vì tiền và gia thế. Bản cách nghĩ đó là định kiến.” Cô tiếp. “Vì Thường Nhật Lâm đổi ý khi c.h.ế.t, để khách sạn cho Ân Vũ nữa, ai nội tình. những lời đồn bôi nhọ Ân Vũ độc ác, họ chẳng quan tâm nó hủy hoại cô ! Lùi một vạn bước, dù cô yêu khác thì đó cũng là chuyện riêng của cô và Thường Nhật Lâm. Chỉ cần cô công việc của , ai quyền phán xét đời tư của cô cả!”
Cô đồng cảm với phận Ân Vũ, cũng thể hiểu sự tuyệt vọng khi tự sát và nỗi oán hận khi hóa thành lệ quỷ của cô .
Tình yêu vốn thuần khiết, tại chỉ vì liên quan đến phận nhà gái và tiền bạc nhà trai mà bôi nhọ vô hạn, trong khi chẳng chứng cứ gì?
Lời đồn như d.a.o sắc, ai sinh gánh chịu những thứ đó.
Tiết Nhân chăm chú , ánh mắt lấp lánh đầy sùng bái.
“ , lý lắm. Em cũng nghĩ thế, nhưng rõ như chị.”
“Chỉ là thấy vận mệnh công bằng thôi. Thường Nhật Lâm c.h.ế.t , còn ai thể minh oan cho Ân Vũ nữa. Nếu bên cạnh cô một bạn đồng hành, lẽ cô chọn tự sát.”
Tiết Nhân chống cằm im lặng khá lâu, thở dài: “Hazzz, đêm nay hai đứa ngủ đây ạ?”
“Đêm đầu tiên nhất đừng để cả hai cùng ngủ.” Hạ Tinh Lê liếc cô bé, trong lòng cũng yên. “Thay phiên gác đêm . Bắt đầu từ mười hai giờ. Chị canh ba tiếng đầu, em canh ba tiếng .”
Theo kinh nghiệm đó, chuyện kỳ quái thường xảy khi sang rạng sáng, mà ba tiếng đầu rạng sáng chắc chắn nguy hiểm nhất. Cô thói quen giao quyền chủ động cho khác, nên nhất định tự canh.
Tiết Nhân đồng ý ngay: “Vâng, vấn đề gì. Vậy phiền chị nhé Lê Lê!”
Cùng lúc đó, trái ngược với cuộc trò chuyện khá rôm rả ở phòng 206, trong phòng 302, Hạ Thanh Châu và Hàn Ngọc im lặng với gần hai tiếng.
Hạ Thanh Châu quen Hàn Ngọc, ban đầu Hàn Ngọc còn chẳng chuyện, chỉ để giao tiếp, bây giờ là tiến bộ nhiều.
Anh vốn là kẻ lắm lời, ở chung phòng với một kiệm lời thì khó chịu đến mức nào cũng tưởng tượng . Có lúc gần như hối hận vì lôi Hàn Ngọc để chọc tức Diêu Thương. Ít ở cùng Diêu Thương còn thể cãi , chứ đến mức như thiền định, Hàn Ngọc còn chẳng thèm nhấc mí mắt lên.
Đứa nhỏ mặt lạnh tâm lạnh, chỉ khi gặp em gái mới tinh thần ?
Anh ngập ngừng thử hỏi: “Này , Hàn Ngọc. Bình thường em ít ?”
Hàn Ngọc nghiêng đầu : “Vâng.”
“Có nguyên nhân gì ?”
“Nói lưu loát.” Hàn Ngọc xong chậm rãi bổ sung. “Di chứng, nghiêm trọng.”
Ít nhất bây giờ khá hơn nhiều, nhất là khi ở cạnh Hạ Tinh Lê thì tần suất của tăng rõ. mặt khác, hứng mở miệng.
Hạ Thanh Châu lập tức thấy áy náy: “À, ngại quá, ngại quá! Lê Lê , cũng nghĩ tới chuyện hỏi. Đừng để bụng nhé.”
“Không , quan trọng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-115-hoi-giao-luu-cua-ban-cung-phong.html.]
Em quan trọng nhưng quan trọng đây, còn giao lưu chút mà!
Hạ Thanh Châu gào thầm trong lòng, nhưng vẫn kiên nhẫn dẫn dắt: “Hay là hai chúng chuyện chút ?”
“Nói chuyện gì?”
“Về nội dung trò chơi, sở thích cá nhân, hoặc là về Lê Lê nhà , cái gì cũng .”
Hàn Ngọc hỏi thẳng: “Anh thích Diêu Thương ?”
“…… Hả?” Hạ Thanh Châu ngờ câu , theo phản xạ sững . “Sao em nghĩ thế?”
“Vì cô lập .”
“Ách, cái đó cô lập. Em như kiểu bạo lực học đường . Hai bọn chỉ là chút ân oán cá nhân thôi.”
Hàn Ngọc thẳng , đôi mắt phượng bình thản nhưng xa cách: “Đừng kéo em ân oán đó. Em cạnh tranh công bằng với Diêu Thương.”
Vậy là rõ . Đứa nhỏ thật sự thích Hạ Tinh Lê, còn kiên định hơn tưởng.
Hạ Thanh Châu bất giác vò đầu. Đối phương nghiêm túc như khiến thấy lúc quá tùy tiện, thể hiện sự chín chắn của một trai.
“Cái đó……” Anh do dự vẫn nhắc. “Không tạt nước lạnh Hàn Ngọc, nhưng em thấy bao nhiêu phần thắng so với Diêu Thương? Diêu Thương và em gái nền tảng tình cảm nhất định, hơn nữa em còn nhỏ, kém con bé bảy tuổi.”
“Nền tảng tình cảm thể bồi dưỡng.” Hàn Ngọc bình tĩnh đáp. “Kém bảy tuổi cũng nhiều.”
Cũng đúng, kém bảy tuổi thật chẳng là gì. Xã hội hiện đại còn chuộng tình chị em nữa.
trọng điểm ở đó ?
Hạ Thanh Châu im lặng. Anh phát hiện em gái đúng là đào hoa nặng tình, thích cô đều chấp nhất. Diêu Thương như , vận động viên mở phòng gym ngoài đời cũng , giờ ngay cả Hàn Ngọc cũng thế.
Khuyên chắc chắn khuyên , chỉ rối thêm. Chuyện cuối cùng vẫn để Hạ Tinh Lê tự xử lý. Thôi kệ, tránh để cô nổi giận thì xui nhất vẫn là ông trai.
Nghĩ , bỏ ý định tán gẫu tiếp, dậy kiểm tra khắp phòng.
“Được , việc chính đây. Xem tìm manh mối gì của màn !”
……
Diêu Thương và Vương Anh Kiệt là cặp duy nhất ở tầng bốn. Suốt quãng đường, Vương Anh Kiệt im lặng, khom lưng, bước chậm chạp, cả chút sức sống.
Diêu Thương cũng mặc kệ , coi như ở một . Tới phòng 401, khi kiểm tra căn phòng một lượt. Nắm bố cục sơ bộ xong, rót một ly nước cạnh cửa sổ.
Anh im lặng như khiến Vương Anh Kiệt thấy áy náy. Cuối cùng nhịn mà :
“Cảm ơn chọn bạn cùng phòng. Với dáng vẻ ủ rũ của , bình thường sợ vướng chân.”
“Nhìn là còn sống, kiểu sống ngày nào ngày đó.” Diêu Thương bình thản nhưng thẳng. “Không , đây cũng từng như , hiểu.”
Trò chơi khốn kiếp là thứ bào mòn tâm trí và ý chí chơi nhất. Có càng đ.á.n.h càng hăng, cũng thấy phía vô vọng mà suy sụp, đều bình thường.
Vương Anh Kiệt , hốc mắt lập tức đỏ lên. Một đàn ông cao lớn thô kệch mà giọng nghẹn ngào:
“… sống nữa. vốn đây cùng vợ, nhưng màn nữa cô c.h.ế.t để bảo vệ . Cô c.h.ế.t , còn sống. Như tham sống sợ c.h.ế.t ?”
Diêu Thương hạ mắt nửa ly nước trong tay, biểu cảm đổi: “Trò chơi thử thách nhân tính nhất. Vợ sẵn sàng dùng mạng bảo vệ , chứng tỏ xứng đáng. Cho nên mạng còn là của riêng nữa. Dù chỉ để cho cô c.h.ế.t uổng, cũng trân trọng.”
Đạo lý vốn là do Hạ Tinh Lê dạy .
Vương Anh Kiệt ngẩn : “ mà…”
“Anh cứ giữ vẻ nhu nhược , dù c.h.ế.t như ý, sợ vợ khinh thường ?”
“……”
Rõ ràng Vương Anh Kiệt để ý đ.á.n.h giá của vợ. Nghe còn căng thẳng quanh, như thể vợ đang đó .
Anh lập tức xìu xuống: “ chơi , đôi khi họ sẽ gặp ảo cảnh thử thách. Trong ảo cảnh thể thấy quan trọng nhất của . Bố mất , con cái, vợ là quan trọng nhất… đến ảo cảnh cũng cầu . Ngủ cũng ngon. cách nào gặp cô trong mơ.”
“Tiếp theo cố gắng lên.” Diêu Thương . “Dù , cứ bình tâm mà ngủ một giấc. Có lẽ vợ sẽ về trong mơ để mắng đấy!”