CÚI MÀY - 3
Cập nhật lúc: 2025-06-04 13:45:32
Lượt xem: 5,076
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Về tới phủ, mẫu thân đã bày biện sẵn một bàn tiệc thịnh soạn.
Nói là hôm nay có cố nhân lâu năm tới thăm, dặn ta mau đi chải chuốt trang điểm.
Trước gương hoa lê, bốn nha hoàn vây quanh, tay nâng váy Thục cẩm thêu vân, tay trải áo khoác thêu chỉ vàng, bận rộn như ong.
Đến khi ta bước ra khỏi phòng thì đã thấy Tống Vân cùng Tống phu nhân và Tống đại nhân ngồi ngay ngắn tại tiền sảnh.
Vị thiếu niên năm nào nay đã thay chiến bào, vận một bộ trực thác màu xanh thiên thanh sau mưa, càng tôn thêm khí chất thanh lãnh như tiên nhân.
Ánh tà dương rọi nghiêng qua song cửa, chiếu lên gò má lạnh lùng của hắn, khiến cả người hắn như một công tử thế gia xa cách phàm trần.
“Ngẩn người gì đó!”
“Còn không mau hành lễ!”
Mẫu thân thúc nhẹ cánh tay ta, ta vội vàng hoàn hồn, hấp tấp hành lễ:
“Kính bái Tống bá phụ, kính bái Tống bá mẫu.”
Đến lượt Tống Vân, hắn chẳng thèm liếc mắt, chỉ nhàn nhã dùng ngón tay thon dài xoay xoay miếng ngọc bội bên hông.
Hừ, làm bộ làm tịch gì chứ.
***
Một bữa cơm mà ta ăn trong trạng thái ngũ vị tạp trần, trong khi Tống Vân thì ung dung như thể đang dùng cơm tại phủ mình.
Phụ thân và Tống đại nhân nâng chén luận chuyện triều chính, mẫu thân cùng Tống phu nhân tay bắt mặt mừng, trò chuyện thắm thiết chẳng dứt.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Chuyện người lớn, kẻ nhỏ không nên xen vào, cho nên… việc tiếp đón Tống công tử… rơi xuống đầu ta.
***
Trăng non đã lên, gió mát mùa hạ mơn man rất đỗi dễ chịu.
Ta dắt hắn dạo quanh tân viện phía sau, miệng luyên thuyên kể chuyện Đông Tây Nam Bắc trong kinh thành.
Hắn chỉ trầm mặc lắng nghe, không nói lời nào.
Cũng đúng thôi.
Giờ đây ta với hắn cũng chẳng thân thiết gì, lại thêm chuyện dở khóc dở cười thuở bé, hắn có chút cảnh giác cũng không trách được.
Nhưng phụ thân đã dạy, nhà họ Mạnh ta là thế gia lễ nghĩa, phải bao dung rộng lượng.
Ta quyết không chấp nhặt.
Trái lại, nhìn hắn giờ đây phong sương dặm trường, không giống mấy công tử bột trong thành, ta lại sinh ra đôi chút xót xa.
“Mấy hôm tới có việc gì không?”
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, lần này chịu mở miệng:
“Làm gì?”
“Ta định đưa ngài tới hiệu vải trong thành, chọn mấy tấm lụa đẹp mà may y phục. Ngài nay là đại công thần, đâu cần phải bó buộc mình như thế.”
Hắn nhếch môi cười khẽ:
“Cô cũng thích mấy thứ phù phiếm trong thành sao?”
Ta không nghe ra giọng hắn có ý trào phúng, liền đáp tự nhiên:
“Tất nhiên rồi!”
“Hiệu La Sơn vải vóc tinh xảo nhất, tiệm vàng Đồng Hưng trang sức tinh tế, còn có cả quán Phàn Lâu với rượu hoa quế thơm lừng, ăn hoài chẳng chán!”
***
Vừa dứt lời.
Một cơn gió nhẹ lướt qua hàng trúc, Tống Vân đi trước đột nhiên dừng bước khiến ta không kịp phanh, đ.â.m sầm vào lưng hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cui-may/3.html.]
Mùi trầm hương trên người hắn dày đặc, quẩn quanh nơi chóp mũi.
Xuyên qua lớp áo mỏng, từng đường cơ lưng rắn rỏi như khối ngọc ấm, chạm vào trán ta đau nhói.
Hắn đột ngột quay đầu, tà áo phất qua má, hàng mi dài đen như mực, dưới ánh trăng là đôi mắt sáng lạnh như sao trời.
Ta lùi lại nửa bước, nắm lấy cột hành lang để khỏi ngã, cổ họng nghẹn lại.
Trời ơi...
Từ bao giờ hắn lại trở nên tuấn mỹ đến thế?
“Tầm thường.”
Từ đôi môi mỏng ấy, hắn lạnh lùng buông ra hai chữ.
Tim ta như bị dội một thùng nước lạnh.
Chợt nhớ ra bản thân vừa rồi lỡ nhìn chằm chằm eo hắn đến ngẩn người, chắc chắn... không thoát khỏi cặp mắt hồ ly đó rồi.
Hắn bỗng tiến thêm một bước, bóng in trên nền gạch gần sát.
Ta vội cúi đầu, nhưng vẫn liếc thấy tuấn ngọc bên hông hắn đung đưa.
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười mũi khe khẽ.
Khoé môi hắn cong lên, đầy đắc ý, quay lưng bước tiếp.
Mùi trầm hương nhàn nhạt lại tan vào gió, trái tim ta khẽ hụt một nhịp.
***
“Phải rồi, có điều ta vẫn quên hỏi…”
Ta nghiến răng, giương giọng chĩa đúng chỗ đau của hắn:
“Bấy nhiêu năm rồi, thương thế... chỗ đó của ngài đã khỏi hẳn chưa?”
“Nếu vẫn chưa, cũng không sao, kinh thành danh y nhiều lắm, biết đâu lại có phương thuốc phù hợp!”
Vừa dứt lời, uất ức trong lòng như được xả ra một nửa.
Tống Vân khựng người.
Ngón tay đang buông thõng bên hông bỗng nắm lại thành nắm đấm.
Hắn chầm chậm xoay người, gằn từng tiếng:
“Đa tạ Mạnh cô nương quan tâm, Tống Vân đã khỏi.”
Khoé môi hắn nhếch lên cười lạnh:
“Chỉ là mỗi khi gió mưa... chỗ đó vẫn còn đau lắm.”
Đau?
Vậy chẳng phải là chưa khỏi hẳn sao?
Quả nhiên là… hại người không phải tơ hồng mà là sợi dây nghiệp!
Ta còn đang cảm thán, Tống Vân đã rướn người, ép sát lại, tóc mai lướt nhẹ qua vành tai nóng bừng của ta.
Hắn cúi thấp giọng, trầm trầm như mật hòa cùng trầm hương, len qua cổ áo ta mà rót vào:
“Sao vậy?”
“Cô định... lại thổi giúp ta lần nữa hay chăng?”
06
Trận này, ta xem như đại bại, hai vành tai lập tức đỏ ửng tựa đám mây chiều.
Trong cổ họng như có một ngọn lửa bốc lên, đầu lưỡi khô khốc đến mức nói chẳng nên lời.