Mấy  vội vàng  đầu ,  chút ngơ ngác   .
Chỉ thấy Điền Nương Tử nháy mắt  hiệu với chồng.
Điền Vượng lập tức hiểu ý, vẻ mặt vui mừng : "Hôm nay là ngày đầu tiên Điềm  của các ngươi chào đời, dân làng đều vui mừng, còn tặng cho nó  ít quà,  và nương các ngươi vốn đang lo   đáp lễ thế nào,  , hôm nay các ngươi lên núi săn  nhiều thú rừng như , chúng  hãy mời dân làng đến nhà ăn một bữa !"
"Cái gì?" Vợ của Nhị Ngưu là Trương Quỳ Hoa lập tức kinh hô: “Không  chỉ sinh một đứa con gái thôi ? Cần gì   lớn như ? Nhà chúng  khó khăn lắm mới   thu hoạch lớn thế , chỉ để chúc mừng nó  đời mà đem hết  đãi khách? Cả nhà còn  sống nữa ?"
Điền Nương Tử vốn  định lên tiếng, nhưng   con dâu thứ hai   năng quá quắt,  khỏi quở trách: "Ngươi câm miệng! Nếu   Điềm Bảo  đời mang đến hồng phúc, nhà   thể  thu hoạch lớn như  ? Làm tiệc cho nó là vì nó xứng đáng  hưởng! Cả thôn ai cũng yêu quý   ngươi, chỉ  ngươi, đến bây giờ vẫn  đến thăm con bé một ,  mà còn dám !"
Trương Quỳ Hoa   định mở miệng  thêm, nhưng   Nhị Ngưu trừng mắt giận dữ.
"Không   chuyện thì ngậm miệng  cho , đừng  suốt ngày  cha  thêm phiền!"
Trương Quỳ Hoa lập tức  dám hó hé, nhưng trong lòng  thầm lẩm bẩm: Không  chỉ sinh một đứa con gái thôi , cũng   con gái ruột của ,  gì mà xem! Đã ngần  tuổi  còn sinh con,    hổ!
Điền Nương Tử mặc kệ nàng  nghĩ gì, tiếp tục lạnh lùng : "Bây giờ đang là năm đói kém, ai cũng khổ, nhiều đồ như  nhà chúng  cũng ăn  hết, để đó cũng hỏng, ngày thường nhà  cũng  dân làng giúp đỡ  ít, mang  đãi cả thôn cùng ăn mừng sinh nhật Điềm Bảo,   dân làng đương nhiên cũng sẽ chiếu cố Điềm Bảo nhà chúng !"
Nói đến cùng, tất cả cũng là vì khuê nữ nhà .
Được ôm trong lòng, trong tim Điền Điềm  khỏi dâng lên một luồng  ấm ngọt ngào.
Xem  kiếp  nàng  đầu thai đúng nhà, dân làng thuần phác, hàng xóm hòa thuận,  nhà nhân từ... ờ, trừ nhị tẩu .
Tương lai cuộc sống chắc chắn sẽ  quá tệ!
Hơn nữa, tiên thủy trong bình ước nguyện trong  gian của nàng,  khi ước nguyện  vơi ,   chút việc  mới  thể đầy .
Mời dân làng ăn một bữa cơm, đây chính là một việc !
Ai ngờ, cả nhà  bước  ngoài định báo cho dân làng chuyện mời khách,  phát hiện họ  xây xong tường sân   hết cả.
Thì , họ thấy mấy  em nhà họ Điền săn  nhiều thú rừng như , cũng  thử vận may.
Trương Quỳ Hoa lập tức chua ngoa oán giận: "Thấy , đến lúc đó   tự  thu hoạch,  còn ăn sạch đồ  nhà chúng , xem nhà    sống thế nào!"
Điền Vượng trừng mắt  nàng: “Mặc kệ họ  thu hoạch  , lúc  dân làng  chắt bóp từng chút một mang đến bao nhiêu quà cho Điềm Bảo, bữa cơm , vì Điềm Bảo, nhà  cũng  mời!"
Trương Quỳ Hoa bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm: "Chỉ cho mấy vốc bột mì thô, mấy mảnh vải rách mà  đến nhà  ăn cá lớn thịt to, họ đúng là chiếm hời lớn , chuyện ..."
Thấy Nhị Ngưu  đang trừng , nàng  mới vội vàng im bặt.
Tất cả   trong nhà họ Điền đều bắt tay  việc.
Điền Vượng  tổng chỉ huy, sắp xếp công việc cho lớn nhỏ trong nhà.
Đại Ngưu, Nhị Ngưu g.i.ế.c lợn rừng,  thịt ba ba.
Tứ Ngưu, Ngũ Ngưu rửa rau, mổ cá.
Vợ của Đại Ngưu nhóm lửa nấu cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuc-cung-duoc-cung-chieu-mang-theo-khong-gian-dan-dat-muon-dan-phu-quy/chuong-4-sao-mu-dan-ba-nay-lai-that-duc-nhu-vay.html.]
Con trai của Đại Ngưu là Đại Tráng thì  từng nhà gọi dân làng đến ăn cơm.
Lại phát hiện gần như cả thôn đều   ngoài săn thú, đành  chạy  đầu thôn để đợi.
Duy chỉ  vợ của Nhị Ngưu là Trương Quỳ Hoa   gì cả, chỉ trốn trong bếp  vợ của Đại Ngưu là Triệu Liễu bận rộn, cũng  nỡ đưa tay giúp một chút.
Miệng còn  ngừng cằn nhằn: "Đại tẩu, theo  thấy, một đứa bé tí tẹo như , nó  cái gì chứ? Làm tiệc cho nó,   là lãng phí ?"
"Những thứ  nếu nhà chúng  giữ  ăn, dù  để thối cũng  hơn là cho  khác ăn !"
"Ta   , cha  chồng chúng  nghèo mà sĩ diện, rõ ràng là nhà nghèo nhất thôn mà còn bày đặt mời khách, đúng là ngớ ngẩn..."
Triệu Liễu vốn  quen với thói lười biếng của Trương Quỳ Hoa, gọi cũng  , nên đành một  lo liệu.
  Trương Quỳ Hoa lải nhải  ngớt,  vốn hiền lành ít  như nàng cuối cùng cũng  nhịn , mở miệng khuyên: "Nhị  ,  bớt  vài câu ! Cha  chồng   tự nhiên  lý của họ, ngày thường dân làng cũng giúp đỡ nhà   ít, chúng   con dâu, chỉ cần  theo sự sắp xếp của hai  là ."
Dạ Miêu
Trương Quỳ Hoa lập tức tỏ vẻ khinh bỉ: "Xem cái bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng của tẩu kìa, chính vì tẩu quá thật thà nên ngày nào cũng  việc chờ tẩu   xuể,  như , nhàn hạ hơn nhiều!"
Triệu Liễu lập tức cạn lời.
Việc nhà    thì ai ? Lười biếng mà còn  lý ?
 nàng cũng chỉ nghĩ  chứ   .
Bởi vì nàng ,   chắc chắn  cãi  một trận. Đến lúc đó gia đình bất hòa,  đau đầu vẫn là chồng và cha  hai nhà.
Nói chuyện với loại  tam quan bất chính , căn bản là  thể  cùng một chủ đề.
Triệu Liễu đang nghĩ trong lòng, ai ngờ Trương Quỳ Hoa  mở miệng : "Thôi,  với tẩu chẳng lọt tai,   ngoài  dạo một lát, tẩu    với cha  là  lười biếng  đấy!"
Triệu Liễu giật giật khóe miệng,  đáp lời.
Trương Quỳ Hoa  Triệu Liễu   là  thích  lê đôi mách, càng  chủ động  mách lẻo,  xong liền yên tâm  dậy rời .
Triệu Liễu vẫn mải miết bận rộn, cũng  lên tiếng giữ .
Một  nàng  việc còn thấy thanh tịnh thoải mái hơn!
Bên ngoài, Đại Ngưu và Nhị Ngưu hợp lực g.i.ế.c xong con lợn rừng.
Một  phụ trách xẻ thịt bên ngoài, một  phụ trách mang  bếp cho nữ nhân trong nhà nấu nướng.
Đại Ngưu   bếp thăm nương tử của  nên chủ động nhận việc mang thịt .
Ai ngờ lúc mang ,  thấy chỉ  một  vợ  bận rộn trong bếp, bóng dáng nhị    sớm biến mất, trong lòng lập tức  vui.
Hắn đau lòng bước tới, nắm lấy tay vợ , bất bình : "Nương tử,   nhị    trốn việc  ? Mụ đàn bà    thất đức như , để một  nương tử của  gánh hết  việc! Tức c.h.ế.t lão tử !"
Triệu Liễu thấy tướng công bênh vực , bao vất vả tủi hờn đều tan biến, nàng lau mồ hôi  trán, dịu dàng  : "Không  , một   dù  cũng lo liệu ."
"Thế  !" Đại Ngưu  chịu, phẫn nộ : "Chuyện   nhất định   với nhị , để   dạy  vợ ! Cũng  để cha  , nàng  đáng ghét đến mức nào!"