Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 24.2

Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:33:12
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không được! Từ lúc con quyết định cướp Trình Văn Niên từ tay Khương Nhượng, thì con không được phép hối hận nữa!”

 

Khương Vị Lai cũng không thật sự muốn rời khỏi Trình Văn Niên, lời cô ta nói chỉ là tức giận nhất thời, cố ý nói mọi chuyện nghiêm trọng lên để Bạch Ngọc Trúc nghĩ cách giúp mình.

 

“Mẹ, con nói thật với mẹ, trước đây con từng đọc qua ghi chép tay mà cụ cố để lại, cái tiệm tạp hóa đó thật sự có thể thông với thế giới tương lai. Khương Nhượng dùng tiệm tạp hóa vừa kiếm tiền vừa trộm kỹ thuật mang về giúp Cố Thanh Thành. Trình Văn Niên đã bị điều ra khỏi bộ phận quan trọng rồi, trong khi Khương Nhượng thì càng sống càng tốt, mẹ bảo con còn có ngày nào yên ổn không?”

 

Cô ta nói liên tục mấy tiếng đồng hồ, kể hết những suy đoán của mình: mấy bộ quần áo mà Khương Nhượng nhập về, bên Dương Thành hoàn toàn không có kiểu dáng như vậy; rồi đến chuyện cô ta biết làm xà phòng sữa dê thủ công, chưa từng nghe ai nói đến, chắc chắn là học được từ thế giới tương lai thông qua tiệm tạp hóa.

 

Còn nữa, Cố Thanh Thành rõ ràng từng là bị bắt giữ, vậy mà bỗng nhiên lại trở thành nhân viên kỹ thuật chủ chốt, dựa vào cái gì? Nhất định là Khương Nhượng đã dùng tiệm tạp hóa để đổi lấy điều đó.

 

“Mẹ à, con là cháu gái trưởng của dòng lớn, còn lớn hơn Khương Nhượng một tuổi, cái tiệm tạp hóa đó vốn dĩ phải là của con! Là Khương Nhượng cướp mất cơ hội sống tốt của con. Nếu con có tiệm tạp hóa, Trình Văn Niên sớm đã thành tổng công trình sư kỹ thuật rồi!”

 

Bạch Ngọc Trúc kinh hãi đến biến sắc, không ngờ tiệm tạp hóa lại lợi hại đến thế. Bà tin lời con gái, nếu không thì làm sao cụ cố của nhà họ Khương lại có thể kiếm được cả vạn lượng tài sản chỉ trong vài năm như thế?

 

Nghĩ mà xem, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, Cố Thanh Thành đã từ một gián điệp trở thành kỹ thuật viên chủ chốt quan trọng. Nếu trong tương lai mà có được cái tiệm tạp hóa đó, thì chàng rể ưu tú Trình Văn Niên của bà, chỉ cần vài năm là có thể trở thành nhân vật số hai ở căn cứ, làm gì còn đến lượt La Quý ngồi vào vị trí đó.

 

“Giờ phải làm sao đây mẹ? Trước kia Khương Nhượng đã không chịu bán tiệm tạp hóa cho chúng ta, giờ cô ta đã nếm được lợi ích rồi, lại càng không thể bán. Chẳng lẽ mình cứ thế trơ mắt nhìn cô ta cướp đi vận may và tài lộc của con sao?”

 

“Dĩ nhiên là không thể.” Bạch Ngọc Trúc siết chặt nắm tay, trong lòng đã hạ quyết tâm: “Nếu Khương Nhượng c.h.ế.t rồi, theo quy định của nhà họ Khương truyền nữ không truyền nam, thì tiệm tạp hóa nhất định sẽ thuộc về con.”

 

Khương Vị Lai giật b.ắ.n mình. Trong giấc mơ đó, cô ta đã mơ thấy Bạch Ngọc Trúc giở trò trên lan can, lợi dụng lúc hỗn loạn đẩy Khương Nhượng của kiếp trước xuống lầu. Kiếp trước Bạch Ngọc Trúc đã g.i.ế.c Khương Nhượng một lần, kiếp này lại muốn g.i.ế.c lần nữa?

 

“Mẹ, nếu bị bắt thì nguy to lắm, mình nghĩ cách khác đi.”

 

Khương Vị Lai hận Khương Nhượng đến thấu xương. Chính cô ta đã cướp đi tiệm tạp hóa của mình, người rực rỡ nhất trong căn cứ giờ lại là Cố Thanh Thành. Bây giờ người ta sau lưng đều cười nhạo cô ta, cướp được Trình Văn Niên, còn Khương Nhượng thì tìm được người còn tốt hơn. Cô ta đến mức chẳng muốn bước ra khỏi cửa nữa.

 

Bạch Ngọc Trúc nói: “Có tiền thì lo được việc. Con quay về đó mà theo dõi, chỉ cần có ngày nào Khương Nhượng lên thành phố, con lập tức gọi điện báo cho mẹ. Mẹ quen vài người trên núi, mấy nhà đó đang thiếu con dâu. Một khi bị đưa đến đó, gần như không bao giờ quay lại được. Mà có quay lại được, con nghĩ xem, Cố Thanh Thành còn có thể cần cô ta nữa không?”

 

Từ sau khi gặp ác mộng đó, Khương Vị Lai như cảm thấy mình đã sống qua hai kiếp, tâm trạng thay đổi hoàn toàn. Trước kia cô ta luôn cố tình tránh mặt Khương Nhượng, còn bây giờ, điều duy nhất cô ta muốn làm là giành lại tiệm tạp hóa có thể thay đổi tất cả, có như vậy cô ta mới có thể sống hạnh phúc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/24-2.html.]

Hôm đó vừa thấy Khương Nhượng hẹn gặp Mẫn Tú Tú để ra ngoài, Khương Vị Lai lập tức chạy từ trước cửa nhà mình đến.

 

“Nhượng Nhượng, em định lên thành phố à?”

 

Khương Nhượng thấy cô ta niềm nở đến bất thường, liền dừng bước nói chuyện thêm vài câu để tiệm tạp hóa phân tích: “Ừ, Cố Thanh Thành sắp được thăng chức, bọn em định đãi đồng nghiệp một bữa cơm, lên thành phố mua ít đồ ăn ngon về.”

 

Trong lòng Khương Vị Lai dâng lên một trận ghen tỵ. Nghe nói phó tổng kỹ sư Tạ kia gặp chuyện, bị thương khá nặng, chắc là không thể quay lại được nữa. Nếu không có Cố Thanh Thành, cơ hội thăng chức lần này nhất định là của Trình Văn Niên nhà cô ta. Dù sao trước kia, khi chưa có Cố Thanh Thành, người được coi trọng nhất chính là Trình Văn Niên.

 

Giờ trong lòng cô ta chẳng còn chút áy náy nào. Nếu Khương Nhượng không cướp đi tiệm tạp hóa của cô ta, thì cũng sẽ chẳng rước lấy tai họa như vậy.

 

Khương Vị Lai cười nói: “Vậy thì chúc mừng hai người nha.”

 

Sau khi Khương Nhượng lên xe, Mẫn Tú Tú ngồi xuống bên cạnh, nghi ngờ nói: “Cô chị họ này của em hôm nay lạ thật đấy. Câu chúc mừng kia nghe thế nào cũng có mùi hả hê trong đó.”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Khương Nhượng đáp: “Không sao, chị ta nói chuyện vốn dĩ đã như thế rồi.”

 

Đến thành phố, Khương Nhượng mua ít mộc nhĩ, nấm hương đã phơi khô, thịt, rau và trứng, rồi mang đến chất lên xe bán tải của căn cứ đã chở họ đến đây. Cô còn mua thêm hơn chục cân bông, hai bộ vỏ chăn, vỏ gối mới.

 

Mẫn Tú Tú nói: “Em mua hơi nhiều rồi đấy, nhà em có thiếu chăn đâu.”

 

Khương Nhượng chọn toàn những màu sắc trang nhã, thích hợp cho con trai dùng. Cô nói: “Em đã bàn với Cố Thanh Thành rồi, tụi em định nhận nuôi Tiểu Sơ.”

 

Mẫn Tú Tú lúc này mới hiểu ra. Tuy có một số chuyện anh La không nói với cô, nhưng Mẫn Tú Tú đã sống ở căn cứ hơn mười năm, đoán cũng đoán được, e rằng lần này chuyện của lão Tạ không đơn giản chỉ là bị thương.

 

Cô cũng không hỏi thêm nữa, cùng Khương Nhượng quay lại bên xe.

 

Khương Nhượng cảm giác có hai người phụ nữ mặt mũi cay nghiệt cứ thay nhau lén lút bám theo cô. Tiệm tạp hóa lên tiếng: “Phân tích theo quỹ đạo hành động và ánh mắt theo dõi của họ, cho thấy hai người này bị ai đó sai khiến. Giờ ra ngoài cô đều có hai người thường phục đi theo bảo vệ, đừng sợ, thả mồi để hai kẻ buôn người kia cắn câu.”

 

Khương Nhượng hỏi: “Giờ tôi có cả người âm thầm bảo vệ rồi à? Sao tôi chẳng thấy ai cả.”

 

Tiệm tạp hóa đáp: “Là cô hưởng ké ánh hào quang của tôi đấy.”

Loading...