Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 20.2
Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:12:32
Lượt xem: 86
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mạnh Thiên Đông sau khi về nhà liền nói với Lương Phù: “Tiểu Cố đúng là lãng mạn thật, ngần ấy hoa hồng, không biết anh ấy hái mất bao lâu nữa.”
Khương Nhượng nói nước hoa hồng nguyên chất sau khi chưng xong là hoàn toàn tự nhiên, phụ nữ mang thai cũng có thể dùng, còn bảo sẽ tặng cho cô một chai, vì bên này đúng là quá khô hanh.
Mạnh Thiên Đông cũng khá mong chờ được dùng nước hoa hồng. Cô hỏi chồng mình: “Tiểu Cố hôm nay tăng ca à? Tối không thấy anh ấy tan làm đúng giờ về nhà nữa.”
Lương Phù cố kìm nén sự lo lắng trong lòng, tỏ ra như không có chuyện gì: “Chắc đi làm nhiệm vụ ngoài rồi.”
Mạnh Thiên Đông khó hiểu: “Thì cũng phải nhờ ai đó nhắn một tiếng với Tiểu Khương chứ, không thì cô ấy lo lắng lắm. Không được, để em sang nói với cô ấy một tiếng.”
Lương Phù vội kéo cô lại: “Đừng đi, chuyện này không phải việc em có thể xen vào được.”
Mạnh Thiên Đông nghe vậy bỗng thấy lo lắng, vội hỏi: “Xảy ra chuyện rồi à?”
Lương Phù chỉ nghe vài lời đồn đại mơ hồ, nói Tiểu Cố là gián điệp, nhưng cấp trên lại chưa hề lên tiếng, nên anh cũng không rõ nội tình.
Hôm nay chính mắt anh thấy Tiểu Cố và La Quý bị người của Kinh thị dẫn đi ngay trước mặt mấy người bọn họ. Tiểu Cố lúc đầu còn muốn phản kháng, nhưng La Quý nhắc anh hãy nghĩ đến người phụ nữ ở nhà, đừng làm chuyện dại dột. Trên đã nói rồi, tuyệt đối không bao giờ làm oan người tốt. Tiểu Cố nghe vậy mới chịu đi theo người từ Kinh thị.
Lúc này, có lẽ anh ấy đã rời khỏi căn cứ rồi.
Lương Phù tuyệt đối không tin Tiểu Cố và Chủ nhiệm La là gián điệp. Anh khàn giọng, nghẹn ngào nói: “Đừng hỏi nữa, cũng đừng truyền mấy lời đồn nhảm, không lan truyền là đã giúp họ rồi.”
Khương Nhượng vẫn ở nhà xử lý số hoa hồng mà Cố Thanh Thành mang về. Nhiều hoa như vậy, cô mất cả một ngày mới chưng cất xong. Thu được bốn chai thủy tinh loại 250ml, còn có một nồi lớn nước hoa hồng, để dành uống được vài ngày — là mỹ phẩm làm đẹp hoàn toàn tự nhiên.
Tối hôm làm xong nước hoa hồng, Cố Thanh Thành vẫn chưa trở về.
Khương Nhượng tưởng rằng anh lại đi làm nhiệm vụ bên ngoài, liền chạy sang nhà Mẫn Tú Tú định hỏi tình hình của La Quý, nhưng Mẫn Tú Tú cũng không biết chồng mình bị đưa đi cùng, còn an ủi Khương Nhượng:
“Hồi trước cũng từng có mấy lần rời đi gấp mà không báo trước, ngày mai chị sẽ đi hỏi lãnh đạo trên căn cứ thử xem.”
Nhưng mấy ngày sau thì có điều gì đó không đúng. Trong căn cứ bắt đầu rộ lên tin đồn, nói Cố Thanh Thành là gián điệp, đã bị người từ Kinh thị bắt đi, ngay cả La Quý cũng bị bắt.
Khương Nhượng không tin. Chức vụ của La Quý cũng khá cao rồi, cô cùng Mẫn Tú Tú đến tìm lãnh đạo trong căn cứ, nhưng phía trên chỉ nói không có chuyện đó, họ đi làm nhiệm vụ bí mật, không tiện tiết lộ thêm gì.
Lời đồn vẫn không thể dừng lại, nói rằng hai người họ thật sự đã bị người từ Kinh thị đưa đi, có không ít người đều tận mắt nhìn thấy.
Mẫn Tú Tú lập tức hoảng hốt: “Tiểu Khương, giờ còn lại hai chúng ta là phụ nữ ở nhà, biết làm sao đây, còn biết tìm ai giúp nữa?”
Khương Nhượng không tin họ chỉ đi làm nhiệm vụ. Dù là nhiệm vụ bảo mật đến đâu, cũng không đến mức không được phép báo trước cho người nhà một tiếng.
Không hiểu sao, cô lại nhớ đến cả cốp xe đầy hoa hồng dại kia, nhớ đến lần đầu gặp anh, anh nói: “Nhượng Nhượng, anh muốn làm người yêu em.”
Còn cả lần cô đến thế giới bên kia, trong cái hang ổ của sơn tặc đó, bị ép cưới ngay trong đêm, anh nói: “Chờ anh nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/20-2.html.]
Cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày… sẽ không thể chờ được anh quay về.
Trước kia, Trình Văn Niên có về nhà hay không, trong lòng cô thật ra cũng chẳng có bao nhiêu cảm xúc. Về thì về, không về cũng không oán trách. Dù sao họ cũng là hôn ước từ nhỏ, kết hôn theo sắp đặt. Cho dù đã sống với nhau hai mươi năm, Trình Văn Niên chưa từng tặng cô một món quà, cũng chưa từng chạm vào cô.
Cô từng nghĩ đàn ông với phụ nữ chắc cũng giống nhau thôi, chuyện đó không làm cũng không sao. Cho đến khi tên mặt dày này mỗi tối đều ôm cô ngủ, tình cảm mãnh liệt trong anh không thể giải tỏa, khiến cả hai đều đau đớn đến khó chịu. Cô trách anh vì sao khiến cô khó xử, anh nói đó là bản năng khi yêu một người, không thể khống chế được.
Anh nói, chỉ cần cô chưa gật đầu, anh có thể nhịn không đụng vào cô, đã là dồn hết sức kiềm chế của mình rồi.
Khương Nhượng lúc này mới hiểu ra, Trình Văn Niên không chạm vào cô, không phải vì anh ta có thể kiềm chế — mà là vì anh ta thật sự không yêu cô.
Tất cả khát vọng của anh ta đều được giải tỏa trên người Khương Vị Lai, sau lưng cô.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khương Nhượng khóa tiệm tạp hóa lại, mang theo vài bộ quần áo. Cô nói với Mẫn Tú Tú: “Họ tuyệt đối không phải là gián điệp. Kinh thị đúng không? Em sẽ đi tìm họ. Em có thể chứng minh họ trong sạch.”
---
Khương Nhượng về Lạc Thành trước một chuyến. Vì sợ Khương Vệ Dân lo lắng, cô không đến tiệm tạp hóa mà đến thẳng nhà Vệ Tinh.
Vệ Tinh thấy cô trở về thì ngạc nhiên hỏi: “Sao chị lại về rồi?”
Khương Nhượng làm ra vẻ không có gì: “Chị về lấy thêm ít hàng, tiện thể ghé thăm ông ngoại. Ông đâu rồi?”
Vệ Tinh nói ông đi công tác ở Kinh thị rồi, đi rất gấp, chắc lại là cuộc họp khẩn gì đó.
Nhìn vẻ ngây thơ vô tư của cô bé, Khương Nhượng không nói gì thêm. Sau khi trò chuyện một lúc, cô ra ga mua vé tàu đi Kinh thị.
Tại Kinh thị, cô lần mò tìm đến khách sạn quốc khách nơi Vệ Lương Chính đang ở. Dù gì hiện tại cô cũng là cháu dâu của ông, nên không ai ngăn cản cô vào gặp.
Vệ Lương Chính gương mặt đầy tiều tụy. Hành trình rời căn cứ, về Lạc Thành, đến nhà họ Vệ, rồi lại đi Kinh thị — từng bước của Khương Nhượng đều có người báo cáo lại với tổ công tác.
Nhưng Vệ Lương Chính không thể tiết lộ chuyện gì. Ông cố nặn ra một nụ cười: “Cháu sao lại lên Kinh thị vậy? Tên tiểu tử kia không đi cùng cháu à?”
Khương Nhượng cay cay mắt — đến cả ông ngoại cũng phải giấu cô, vậy lần này chắc chắn là họ đã “có chứng cứ” rồi.
Cô nói: “Ông ngoại, cháu biết Cố Thanh Thành đang ở Kinh thị. Các người có thẩm vấn cũng không ra được gì đâu. Ông nói với cấp trên giúp cháu, chỉ có cháu mới có thể chứng minh Cố Thanh Thành không phải là gián điệp. Cháu có chứng cứ.”
Khương Nhượng bình tĩnh chờ đợi suốt một ngày, đến khi có một vị lãnh đạo tên là Tiền Vạn Lý đến tìm cô nói chuyện, hỏi cô có bằng chứng gì chứng minh Cố Thanh Thành vô tội, nếu có thì vì sao đến giờ vẫn chưa đưa ra.
Khương Nhượng đã quyết tâm, lần này cô sẽ nói ra bí mật về tiệm tạp hóa.
Cô nói: “Các anh cũng phải cho tôi biết, lần này tại sao lại khẳng định chắc chắn như vậy rằng Cố Thanh Thành là gián điệp, còn lôi cả anh La Quý vào.”
La Quý từng là người tìm Khương Nhượng, nói rằng cô là vợ của đồng chí Cố Thanh Thành, cũng là người được giao nhiệm vụ giám sát tư tưởng và tinh thần của anh, là một đồng chí đáng tin cậy. Giờ lại xảy ra chuyện rò rỉ tài liệu lớn như vậy, mà với tư cách là người thân cận nhất bên cạnh Cố Thanh Thành, cô lại không hề phát hiện gì, bản thân việc đó cũng đã là một kiểu tắc trách.