Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 14.1

Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:00:42
Lượt xem: 106

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 14

 

Ngoài tên râu rậm trước mặt, trong nhà còn có bảy tám người nữa, bên ngoài thì đang loạn lạc, có chạy cũng chẳng chạy được. Hơn nữa – cô còn phải bán gạo!

 

Cô nghĩ, cửa hàng tạp hóa đã chuẩn bị kỹ càng như vậy để đưa cô sang đây, chắc chắn không phải để cô chết, cũng không phải để cô bị bắt làm “áp trại phu nhân”.

 

Khương Nhượng nói: “Tôi không chạy nữa. Vừa nãy tôi nghe các anh nói là đang thiếu lương thực đúng không? Tôi có.”

 

Ánh mắt tên râu rậm sáng rực lên, cười mà trông chẳng khác gì kẻ xấu: “Cô là một cô gái, lấy đâu ra lương thực hả?”

 

Vừa rồi, cái tên cao gầy bị gọi là “Khỉ con” nhảy vọt tới, nói với tên râu rậm: “Thất ca, cô gái này da dẻ trắng nõn, nuôi nấng thế này chắc chắn là tiểu thư nhà giàu chạy trốn ra ngoài.”

 

Tên râu rậm vặn cổ anh qua một bên: “Nhìn cái gì mà nhìn, cô ấy là thứ mày có thể nhìn chắc? Cút!”

 

Tên râu rậm cong môi cười: “Dẫn tôi đi lấy lương thực.”

 

Khương Nhượng: “Anh có trả tiền không? Số lương thực đó tôi mang đến là để bán.”

 

Đám bảy tám người phía sau phá lên cười nghiêng ngả, như thể vừa nghe được chuyện cười buồn cười nhất đời.

 

Tên râu rậm cười lộ cả hàm răng trắng: “Một cô gái như cô, rơi vào sào huyệt thổ phỉ, mà còn dám nói chuyện mua bán với chúng tôi, đi làm áp trại phu nhân cho tôi đi!”

 

Khương Nhượng: ……

 

Tên sơn tặc này lại nói ra câu y hệt lần trước.

 

Kiếp trước khi cô đến đây là vào mùa đông, còn lần này là mùa hè. Biểu cảm của tên râu rậm rõ ràng là lần đầu tiên gặp cô.

 

Cho nên lần này cô xuyên về là sớm hơn nửa năm so với lần trước. Gã râu rậm này vẫn chưa biết cô, nhưng lại nói đúng y nguyên câu đó.

 

Vì sự xuất hiện của Khương Nhượng, bọn họ lục soát lại cửa hàng tạp hóa. Quả nhiên, tìm ra kho chứa dưới tầng hầm, nơi giấu mấy trăm cân lương thực – nào là gạo trắng, bột mì, dầu ăn, muối đường – tất cả đều là vật tư đang thiếu hụt nghiêm trọng lúc này.

 

Khương Nhượng la hét quá ầm ĩ, bị tên râu rậm gõ cho bất tỉnh rồi vác lên vai. Toàn bộ số hàng trong kho cùng với Khương Nhượng bị bọn “sơn tặc” khiêng về núi.

 

Vì đem được cả hàng hóa lẫn người về núi, nên rất nhiều kẻ trong đám nhìn chằm chằm Khương Nhượng đang hôn mê với ánh mắt thèm thuồng. Tên râu rậm đá bay từng đứa một.

 

“Người mà lão tử nhắm trúng, không đứa nào được chạm vào. Đêm nay lão tử muốn cưới vợ!”

 

Lão đại của bọn sơn tặc nhìn mấy xe đầy hàng hóa, khen công lao của tên râu rậm rất lớn, nói yến tiệc tối nay phải tổ chức thật linh đình, còn cho phép anh xuống núi mua sắm đồ cưới.

 

Tên râu rậm và Khỉ con xuống núi, gặp người liên lạc. anh nói với người phụ trách: “Đội trưởng Triệu, tôi nằm vùng đã hơn nửa năm rồi, tranh thủ tối nay lúc làm tiệc cưới sẽ cho chúng một mẻ lưới.”

 

Triệu Bình Nguyên tức đến mức đập bàn: “Không có tổ chức kỷ luật gì cả! Không nói trước khi hành động, đã vậy còn bắt cóc con gái nhà người ta về núi, Cố Thanh Thành, cậu chờ chịu kỷ luật đi!”

 

Cố Thanh Thành sờ lên mấy miếng râu giả dán trên mặt, vô cùng khó chịu: “Dù sao mà nói, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, muốn đợi đến lần sau tổ chức tiệc lớn thì chắc phải đến đêm giao thừa. Dân dưới mấy chân núi quanh đây bị chúng quấy rối đủ rồi, các anh còn chờ nổi à?”

 

Khỉ con cũng lên tiếng bênh Cố Thanh Thành: “Tụi em cũng đâu biết cô gái đó ở đâu chui ra, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, Thất ca không còn cách nào. Nếu anh ấy không ra tay, chưa biết cô ấy sẽ bị ai làm hại.”

 

Triệu Bình Nguyên và phó đội trưởng nhanh chóng lên kế hoạch: “Thời gian định vào nửa đêm, tuyệt đối không được lợi dụng rượu chè mà diễn giả thành thật, nếu không sẽ xử lý theo quân pháp.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/14-1.html.]

Cố Thanh Thành uể oải đứng dậy: “Vậy các anh tranh thủ đi, đám kia lúc làm lễ động phòng điên lắm, chậm chút là tôi không dám đảm bảo đâu.”

 

Khỉ con bụm miệng cười trộm, Triệu Bình Nguyên liền tặng cho mỗi đứa một gậy.

 

Khi Khương Nhượng tỉnh lại, trong sào huyệt sơn tặc đang trống kèn ầm ĩ tổ chức đám cưới. Tên râu rậm bê trong tay một bộ hỷ phục đỏ chói, vào phòng đá cửa lại, ngồi xổm trước mặt Khương Nhượng, cười cười mà không ra cười, giơ bộ đồ trong tay lên.

 

“Cô tự thay hay để tôi thay cho?”

 

Khương Nhượng chỉ muốn tát cho anh một cái, nhưng đây là sào huyệt thổ phỉ, cô không dám manh động. Làm đám cưới thì chắc chắn phải uống rượu, đợi đến đêm khuya yên tĩnh, xem cô có đ.â.m c.h.ế.t anh không.

 

“Tôi tự thay, anh ra ngoài đi.”

 

“Không hổ là người ta cướp về, sảng khoái dứt khoát.” Tên râu rậm đứng dậy, ném bộ hỷ phục cho cô: “Chờ tôi đấy.”

 

Khương Nhượng cúi đầu, đợi anh ra ngoài, liền sờ đến con d.a.o gọt trái cây giấu bên hông – vẫn còn ở đó.

 

Bộ hỷ phục này được thêu bằng chỉ vàng, kỹ thuật tinh xảo, giá trị không nhỏ, chắc chắn là cướp từ nhà phú hộ nào đó – đúng là tạo nghiệp.

 

Khương Nhượng thay bộ đồ cưới, cô thực sự không hiểu nổi, cửa hàng tạp hóa gọi cô đến cái chốn rách nát này, chẳng lẽ thật sự bắt cô lấy sơn tặc?

 

Khi màn đêm buông xuống, cô nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, có người hò hét bảo cô dâu ra mời rượu, nhưng đều bị tên râu rậm gạt đi: “Người của lão tử, lão tử còn chưa nhìn đủ, đừng để đám khốn các ngươi dọa người ta.”

 

Mãi đến gần nửa đêm, bên ngoài mới bắt đầu yên tĩnh lại, lúc này tên râu rậm mới say khướt bước vào.

 

Hắn nói: “Uống hơi nhiều, cô thông cảm chút.”

 

Khương Nhượng: … say c.h.ế.t thì càng tốt, nếu anh dám lại gần, cô thật sự sẽ đ.â.m c.h.ế.t anh!

 

Tên râu rậm dừng lại cách cô ba bốn bước, anh cũng mặc đồ cưới, nhìn thấy Khương Nhượng trong bộ hỷ phục đỏ rực thì ánh mắt sáng rực lên: “Thành thân rồi, cô chính là vợ tôi.”

 

Hình như có tiếng pháo nổ vang lên, ngày càng dồn dập, rung chuyển đến mức cả căn nhà cũng lắc lư. Bên ngoài hỗn loạn không khác gì chiến trường.

 

Lớn lên trong thời bình, Khương Nhượng trước giờ chỉ thấy cảnh này trên tivi. Nhưng dù truyền hình có tái hiện sống động đến mấy, cũng không thể nào so được với cảm giác tận mắt chứng kiến giữa đời thật.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Cô sợ đến mức run rẩy, tên râu rậm ôm chặt lấy cô, ép cô vào góc giường. Khương Nhượng móc con d.a.o gọt trái cây đã chuẩn bị sẵn, đ.â.m về phía mắt anh, nhưng lập tức bị anh dễ dàng nắm chặt cổ tay.

 

Hắn khỏe đến đáng sợ, Khương Nhượng không thể cử động nổi, vậy mà ành còn rảnh tay cởi lớp hỷ phục trên người.

 

Khương Nhượng tức giận: “Ngoài kia có người đánh lên núi rồi, trong tình cảnh này mà anh còn có tâm trạng làm cái loại chuyện đó à, anh bị điên à?”

 

Tên râu rậm cười không chút sợ hãi, tịch thu luôn con d.a.o nhỏ trên tay cô: “Con d.a.o nhỏ thế này thì làm được gì ai? Để lát tôi tìm cho cô cái sắc hơn.”

 

Khương Nhượng bất giác rùng mình – đã từng có người cũng nói y hệt như vậy với cô.

 

Tiếng c.h.é.m g.i.ế.c bên ngoài đã đến sát cửa, tên râu rậm thu lại nụ cười, cởi bỏ bộ hỷ phục bên ngoài, để lộ bộ quân phục bên trong. Khương Nhượng trợn tròn mắt kinh ngạc – làm gì có sơn tặc nào mặc loại đồng phục này chứ!

 

Anh nói: “Tôi ra ngoài bây giờ, cô chốt cửa lại, có ai đập cửa cũng đừng mở, trừ khi chính tôi gọi.”

 

Gần sáng trận chiến mới kết thúc. Tên râu rậm đẩy cửa bước vào, phía sau là một người họ Triệu – đội trưởng – đến giải thích và xin lỗi với Khương Nhượng. Ông ta nói họ đã cài người nằm vùng ở núi này nửa năm, nhân cơ hội tiệc cưới lần này mà tiêu diệt toàn bộ đám thổ phỉ. Sau đó còn hỏi nhà cô ở đâu để cử người đưa cô về.

 

Loading...