Thanh xuân của   . Tương lai của chúng … chắc chắn cũng sẽ  .
Sáng hôm , ba  chở  đến A Đại để  thủ tục nhập học.
Cố Dịch Thần  đến từ sớm, bóng dáng cao lớn của    đợi sẵn ngay  cổng trường. Hôm nay  mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, phối cùng quần jeans và giày vải. Dưới ánh nắng ban mai, trông   càng thêm trong trẻo và rạng rỡ.
Vừa trông thấy ,   lập tức mỉm  bước tới,  tự nhiên mà đón lấy chiếc vali nặng trịch từ tay .
“Cháu chào bác trai, bác gái ạ.” Cậu lễ phép cúi đầu chào ba  .
Ba     thấy   lập tức  thiện cảm,  đến  khép  miệng.
“Dịch Thần ,   lên trường, cháu nhớ để ý và chăm sóc cho Cẩn Yên nhà bác một chút nhé.” Mẹ  dịu dàng dặn dò.
“Bác cứ yên tâm ạ, cháu nhất định sẽ chăm sóc cho   thật cẩn thận.” Cậu đáp lời một cách chắc nịch, nhưng ánh mắt  lướt nhanh qua  , rõ ràng là mang theo ý trêu chọc.
 lườm  một cái cháy mặt. Tên , quả nhiên là  bỏ lỡ bất kỳ một cơ hội nào để trêu tức !
Sau khi  xong thủ tục, Cố Dịch Thần giúp  xách hành lý lên ký túc xá. Phòng của  ở  tầng ba, là phòng dành cho bốn . Ba cô bạn cùng phòng khác vẫn  đến. Cậu  thành thạo giúp  trải  ga giường, sắp xếp đồ đạc gọn gàng, dáng vẻ tất bật  trông chẳng khác nào một  chồng mẫu mực.
 chỉ  bên cạnh, lẳng lặng ngắm  bóng lưng của   khi  việc, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.
“Xong xuôi cả  đấy.” Cậu phủi nhẹ hai tay  , trán  lấm tấm vài giọt mồ hôi.
“Cảm ơn  nhiều nhé, học bá Cố.”  mỉm , đưa cho  một chai nước mát lạnh.
Cậu nhận lấy, uống một ngụm lớn   , ánh mắt lấp lánh ý :
“Tô Cẩn Yên, tớ  lao động vất vả như , …  định  chút biểu hiện cảm tạ nào ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cu-lua-diem-so/13.html.]
 lập tức giương cao cảnh giác: “Cậu…  định giở trò gì nữa đây?”
Cậu   gì, chỉ giơ tay lên, chỉ chỉ  một bên má của .
“Cho tớ một cái hôn, xem như là tiền công .”
Gương mặt  đỏ bừng lên. Tên , càng lúc càng   hai chữ “liêm sỉ”  như thế nào !
“Không đời nào!”  dứt khoát từ chối, quyết  để  sập bẫy thêm một  nào nữa.
“Ồ?” Cậu nhướng mày, “Vậy thì… tớ đành  tự  hành động thôi.”
Vừa dứt lời,     động tác như  lao về phía .
 hoảng hốt lùi  một bước, giọng  cũng trở nên lắp bắp:
“Cố Dịch Thần! Cậu đừng  mà  bậy! Đây là ký túc xá đó!”
Lỡ như  bạn cùng phòng đột ngột bước  thì   giấu mặt   cơ chứ!
Cậu  bộ dạng hoảng loạn của ,  nhịn  mà bật  ha hả.
“Trêu  một chút thôi mà.” Cậu nháy mắt với  một cái, “Đi nào, tớ dẫn   tham quan một vòng quanh trường.”
 thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn  theo  lưng .
Khuôn viên của A Đại quả thực  , cây cối xanh tươi rợp bóng mát, hồ nước trong veo lấp lánh  ánh nắng. Cố Dịch Thần nắm chặt lấy tay , dạo bước  những con đường nhỏ rợp bóng cây. Cậu    giới thiệu cho  về từng tòa nhà, từng khung cảnh đặc trưng của ngôi trường .
Giọng   thật nhẹ nhàng, ánh mắt thì vô cùng tập trung, dịu dàng đến lạ.  chợt nhận ,  một  bạn trai như , thật sự là một điều vô cùng may mắn. Cậu  chỉ học giỏi,  trai, mà còn  chu đáo, ngọt ngào… và luôn  cách khiến cho trái tim  rung động  ngừng. (Mặc dù thỉnh thoảng cũng  mưu mô và gian xảo…)
“Tô Cẩn Yên,”  đột nhiên dừng , xoay  đối diện với .
“Bốn năm đại học sắp tới, mong   chỉ giáo nhiều hơn.”