Cứ Gặp Anh Ấy Thì lại Ngốc - Chương 91
Cập nhật lúc: 2024-11-21 15:09:18
Lượt xem: 0
Phùng Thất, cái tên này nghe quả thực quá u ám, nhưng do anh ta từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, để anh ta có thể lớn lên khỏe mạnh, ba của anh ta dưới sự chỉ dẫn của một bậc đại sư, đã cố tình đặt cho con trai cái tên Phùng Thất. Người ta nói rằng cái tên này mang nặng âm khí, có thể giúp con trai ông tránh được tai họa.
Tuy nhiên, ba anh ta không biết rằng cái tên này chẳng những không mang lại may mắn mà ngược lại, từ nhỏ anh ta luôn bị mọi người bàn tán sau lưng. Nếu không phải vì Giang Mộ Hàn từ nhỏ đã tình cờ chăm sóc anh ta thì chưa chắc anh ta đã có thể phát triển tính cách lành mạnh như hiện tại.
Ngoại hình của Phùng Thất cũng không tầm thường, thân hình cao ráo, ngũ quan tinh tế, đặc biệt là đôi mắt phượng dài và hẹp, nhìn thoáng qua, người ta có thể cảm nhận được một vẻ đẹp lạnh lẽo.
Với diện mạo này, ai có thể nghĩ rằng anh ta lại là thiếu chủ của một trong năm mươi tổ chức ngầm? Gần đây, anh ta vừa kế thừa sự nghiệp từ ba mình, bận rộn đến mức không thể xoay sở.
Nói về năm mươi tổ chức này, rõ ràng là một mớ hỗn độn.
Mặc dù là tổ chức ngầm, nhưng bên ngoài họ vẫn kinh doanh ngành nghề chính đáng, chỉ có điều một số việc mờ ám cần phải giải quyết bí mật.
Lúc này, anh ta nhìn thấy Giang Mộ Hàn trong bộ đồ ngủ đang uể oải bước tới, không khỏi nhướn mày và thầm cảm thán trong lòng: "Anh bạn cũ này, dù mặc gì, vẫn luôn quyến rũ như vậy.”
"Mộ Hàn, mới có vài ngày thôi mà cậu thay đổi nhiều quá, tối nay cậu đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt, người trên kia chắc là chị dâu tương lai của tôi chứ?" Phùng Thất vừa cười vừa ngước mắt nhìn về phía phòng ngủ trên tầng hai.
Giang Mộ Hàn liếc anh ta một cái, không vòng vo đáp: “Đúng vậy, đó chính là chị dâu tương lai của cậu!” Nói xong, anh bước tới ngồi xuống ghế sofa và chuyển chủ đề ngay lập tức:
“Trời mưa bão thế này cậu không phải đến để tìm cảm giác mạnh chứ? Hay cậu đã điều tra được manh mối nào, hay món đồ mà mình nhờ cậu đặt làm đã xong rồi?”
Phùng Thất mỉm cười đáp: “Mình là người thích tìm cảm giác mạnh sao? Cậu biết mà, mình mới vừa tiếp quản không lâu, bên dưới không tránh khỏi có vài kẻ không phục, gần đây mình bận rộn dọn dẹp, làm gì có thời gian đi dạo dưới mưa!”
“Tối nay mình tới đây là vì chuyện của cậu, này, đây là món đồ mà cậu đặt làm, họ vừa mới hoàn thành, mình liền vội vàng mang tới cho cậu. Biết cậu gấp, nên dù mưa lớn cũng không cản nổi mình, thế nào, đủ nghĩa khí chứ?”
Giang Mộ Hàn nhận ba hộp quà tinh xảo, trực tiếp mở ra, khi nhìn vào bên trong, đôi mắt anh dường như sáng rực lên, không kìm được phải thốt lên khen ngợi: “Ừ, không tồi, quả là tinh xảo!”
Trong những hộp quà này, đều là những món quà được đặt làm riêng cho Mạc Lan Hạc. Trong ba món, có một chiếc vòng tay ngọc bích tinh xảo. Chiếc vòng trông bình thường nhưng bên trong có gần 60 vũ khí nhỏ như kim châm.
Mỗi kim châm đều được tẩm thuốc khác nhau, có loại khiến người ta sinh ra ảo giác, có loại làm người ta trở nên kích động, có loại khiến người ta buồn bã, và có loại khiến người ta cười không ngừng… Mỗi loại đều khác nhau, muốn phóng kim chỉ cần nhấn nút trên vòng, tiện dụng và dễ sử dụng.
Kim châm này không phải vũ khí g.i.ế.c người, chỉ khiến người ta tạm thời quên đi bản thân, khi thuốc hết tác dụng sẽ trở lại bình thường. Những món đồ như thế này, các doanh nghiệp chân chính không dám sản xuất, dù chúng không phải vũ khí c.h.ế.t người, nhưng nếu rơi vào tay kẻ xấu, hậu quả cũng không thể coi thường.
Còn hai món đồ khác là hai chiếc dây chuyền ngọc bích đỏ giống hệt nhau, một chiếc cho Giang Mộ Hàn, một chiếc cho Mạc Lan Hạc. Những viên ngọc đã được chạm khắc thành hình Giang Mộ Hàn và Mạc Lan Hạc, hai người dựa vào nhau, thân mật hôn nhau, hình ảnh rất rõ ràng giống y như thật, anh tin rằng bé Hạc chắc chắn sẽ thích.
“Tốt, thật sự không tồi!” Giang Mộ Hàn lại tán thưởng lần nữa.
Phùng Thất nghe Giang Mộ Hàn liên tục khen ngợi, trong lòng không khỏi cảm thấy hiếu kỳ về mỹ nhân trên lầu, có vẻ sức hút của người đẹp này không hề tầm thường, lại có thể khiến cho gã kiêu ngạo này phải thốt lên lời khen ngợi, thật hiếm có!
Nhìn cậu ta phấn khích như vậy, chắc không sao nếu dội cho cậu ta một gáo nước lạnh! Phùng Thất nhấp một ngụm cà phê, rồi cất giọng trầm buồn:
“Mộ Hàn, chuyện cậu nhờ mình điều tra không có đầu mối gì, chỉ tìm được một chút manh mối nhỏ thôi... Trong số những người tiếp xúc với gã Vương có vài kẻ là tay sai của tiểu thư nhà họ Nhu, nhưng chuyện này cũng chẳng chứng minh được điều gì, không có bất kỳ bằng chứng nào cả!”
“Lúc đầu cậu không nên nóng vội như vậy, đáng lẽ nên giao gã Vương đó cho mình xử lý, mình đảm bảo sẽ khiến gã quỳ xuống cầu xin và nói thật... Nhưng, nói thật cũng chẳng có ích gì, thực sự không có bằng chứng. Nếu đối phương đúng là Nhu tiểu thư thì chúng ta cần phải cân nhắc kỹ càng...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cu-gap-anh-ay-thi-lai-ngoc/chuong-91.html.]
“Nhưng muốn đối phó với cô ta cũng không phải việc khó, không thể dùng cách chính quy thì đánh lén thôi, chỉ cần một câu của cậu, nhưng đừng đổ oan cho người ta là được!”
“Hừ, cậu học cách thương hoa tiếc ngọc từ khi nào vậy!” Giang Mộ Hàn nghe mấy từ “đừng đổ oan cho người ta,” không kìm được mà chế giễu.
Phùng Thất vỗ trán cười ngớ ngẩn: “Không phải thương hoa tiếc ngọc gì đâu, chỉ là đã vài lần gặp mặt Nhu tiểu thư, người phụ nữ đó bề ngoài có vẻ cũng là mỹ nhân nhã nhặn dịu dàng! Không biết tiếp xúc nhiều thì sẽ như thế nào?”
“Sao? Cậu muốn tiếp xúc sâu hơn à---” Vừa nghe đến từ “tiếp xúc sâu,” quai hàm của Giang Mộ Hàn siết lại, vì anh đột nhiên nghĩ đến Mạc Lan Hạc.
Chỉ cần nghĩ về Mạc Lan Hạc toàn thân Giang Mộ Hàn dường như bị những luồng điện chạy qua, anh chỉ muốn lên lầu ngay lập tức để tiếp xúc thật sâu. Trong hai ngày qua, Hạc Hạc đã quấn anh quá chặt, đến mức anh gần như bị quấn chặt đến nghẹt thở, cảm giác ngọt ngào ấy, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến anh cảm thấy tràn đầy sức sống...
Vì thế, lúc này, anh không thể chờ thêm được nữa. Chỉ thấy anh chuyển chủ đề ngay lập tức:
“Cậu không còn chuyện gì khác chứ? Nếu không thì tự nhiên nhé!” Anh nói rồi đứng dậy.
“Mộ Hàn, cậu không thể qua cầu rút ván như vậy được! Ngồi xuống đi, mình còn một chuyện nữa, liên quan đến cậu---” Phùng Thất giơ tay ra hiệu, trông có vẻ bí hiểm.
“Nói! Chuyện gì?” Giang Mộ Hàn cầm tách cà phê uống một ngụm lớn, dường như đang cố gắng kiềm chế ngọn lửa trong lòng.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Phùng Thất thấy dáng vẻ của anh, theo bản năng liếc lên lầu hai, trong lòng không khỏi thốt lên: “Đúng là hồng nhan họa thủy!”
Nhìn thấy Giang Mộ Hàn ngồi xuống như muốn phun máu, anh ta vẫn bình thản nói:
“Mộ Hàn, chuyện này liên quan đến vụ cậu bị b.ắ.n bốn năm trước. Lần đó có một vài điều bất thường!”
Nghe đến đây, Giang Mộ Hàn hơi nheo mắt lại, dường như không quá ngạc nhiên.
Phùng Thất tiếp tục: “Đây là tin tức mình vô tình nghe được, tên cướp đó chưa c.h.ế.t trong vụ tai nạn xe đó.”
Nghe đến đây, lông mày của Giang Mộ Hàn càng nhíu chặt hơn, anh không kìm được mà nhìn vào cánh tay phải của mình, trong lòng vẫn căm hận không nguôi, chỉ nghe anh lạnh lùng nói: “Bây giờ có thể tìm thấy hắn không?”
“Tạm thời chưa tìm được, cậu cũng biết mà, mình mới lên chức chưa bao lâu---” Phùng Thất lặp lại câu nói này một lần nữa, sợ rằng người khác sẽ nói anh làm việc không hiệu quả.
“Được rồi, mình biết rồi, cậu tự nhiên đi!” Giang Mộ Hàn nói xong, đứng dậy bước lên lầu, lần này thậm chí không thèm quay đầu lại.
“Này, Mộ Hàn, cậu---, trọng sắc khinh bạn!” Nhìn bóng dáng nhanh chóng rời đi của Giang Mộ Hàn, giọng nói của Phùng Thất vang lên trong căn phòng khách trống trải, chỉ có anh ta tự nghe thấy!
Ồ, bên cạnh còn có dì Du đang âm thầm đảo mắt, dì Du thấy Phùng Thất không biết điều trong lòng thầm càu nhàu: “Phá hoại chuyện tốt của người ta, sẽ bị sét đánh đấy!”
Trong phòng ngủ, Mạc Lan Hạc lúc này đã chìm vào giấc ngủ say, cô đang ngủ yên bình một mình giữa đống chăn rộng lớn, nhưng thực ra bên dưới sóng ngầm đã dậy sóng.
“Mộ Hàn,” giọng nói của Mạc Lan Hạc như tiếng mê sảng, đôi mắt mơ màng mở ra, lúc này khuôn mặt của cô đã đỏ ửng đến không thể tưởng tượng nổi, dường như ý thức cũng không còn rõ ràng.
“Hạc Hạc,” Giang Mộ Hàn kêu lên một tiếng, lao lên giường, môi ướt át lập tức hôn lên môi cô.
Anh đã chữa trị cho cô hơn một tiếng đồng hồ, bây giờ anh đã không thể chờ đợi thêm nữa! Lúc này, Mạc Lan Hạc đã không còn tức giận như trước, cô giờ chỉ là một dòng nước mềm mại, khiến người ta mê mẩn!