Cứ Gặp Anh Ấy Thì lại Ngốc - Chương 81
Cập nhật lúc: 2024-11-21 09:35:10
Lượt xem: 0
Bây giờ cô cần phải dụ dỗ cái gã Vương tổng vô liêm sỉ đó đến bên cạnh mình, như vậy mới thuận tiện ra tay.
Ngay khi cô định mở miệng, không ngờ đối phương lại lên tiếng trước, chỉ nghe đối phương giả vờ ân cần nói:
"Cô Mạc, cô không sao chứ? Sắc mặt cô trông không được tốt lắm! Tôi cũng không ngờ Trương tổng của các cô tửu lượng lại kém như vậy. Hay là, tối nay các cô cứ ở lại khách sạn? Tôi sẽ bảo họ mở hai phòng cho các cô, cô thấy thế nào?"
Ông ta nói xong, không đợi Mạc Lan Hạc đáp lời, đã đứng dậy, dường như định rời khỏi phòng.
Mạc Lan Hạc sao có thể để ông ta rời đi, nếu ông ta rời đi mà cô lại ngất xỉu ở đây, thì đến lúc đó cô sẽ trở thành con cừu non bị người ta xẻ thịt. Không, cô không thể để chuyện đó xảy ra, cô phải cố gắng giữ lại chút sức lực cuối cùng.
Giờ đây cô chỉ mong gã xấu xa đó bước đến bên cô, rồi cô sẽ thẳng tay cho ông ta một cái "mặt hoa mặt ớt" đỏ rực, để xem ông ta còn dám ngông cuồng nữa không.
Nghĩ vậy, cô không thèm vòng vo nữa, chỉ nghe thấy cô yếu ớt nói:
"Đừng giả bộ nữa, ông làm gì thì trong lòng ông tự biết! Bây giờ tôi không còn chút sức lực nào nữa, nếu Trương tổng có say, cũng không thể say đến mức không tỉnh lại! Tất cả những chuyện này, chẳng phải là do ông giở trò sao?"
Vương tổng béo mập nghe lời Mạc Lan Hạc nói, không khỏi dừng chân lại, ông ta không ngờ con nhóc này lại đoán trúng được ý đồ của ông ta. Phải, đây chính là kế hoạch mà ông ta đã bày ra, hơn nữa kiểu bày mưu này ông ta đã làm thành thạo từ lâu, làm vô số lần rồi.
Ông ta làm như vậy không chỉ để thỏa mãn lòng dạ xấu xa của mình, mà còn để lấy lòng người họ hàng xa --- dì Nhu Thanh Huyền của ông ta !
Chết tiệt! Ông ta còn lớn hơn Nhu Thanh Huyền hơn chục tuổi, không ngờ còn phải gọi cô tiểu thư đó là dì, thật là tổn thọ quá, nhưng không có cách nào khác, ai bảo vai vế của ông ta lại thấp như vậy.
Nhưng thôi, những chuyện đó không quan trọng, chỉ cần ông ta có thể sống cuộc sống giàu sang phú quý, đừng nói là gọi một tiếng dì, dù có gọi một tiếng mẹ, ông ta cũng vui lòng.
Trong mắt người ngoài, ông ta và Nhu Thanh Huyền chẳng có chút quan hệ nào, nhưng chỉ họ mới biết, thật ra họ có chút quan hệ họ hàng. Hơn nữa, một khi có liên quan đến lợi ích, thì dù là họ hàng xa tám đời cũng có thể trở nên thân thiết.
Những năm qua, Nhu Thanh Huyền âm thầm cho ông ta không ít lợi lộc, tất nhiên, ông ta cũng âm thầm làm không ít việc cho Nhu Thanh Huyền.
Một trong những việc đó là giúp Nhu Thanh Huyền xử lý mấy con điếm nhỏ chướng mắt. Có con rất dễ dàng đuổi đi, nhưng có con lại phải mất không ít công sức mới chịu ngoan ngoãn khuất phục---
Đến sau này, ông ta cũng lười tốn sức, trực tiếp dùng một liều thuốc là xong. Một đêm qua đi, mọi việc hoàn hảo giải quyết! Vừa tiết kiệm sức, lại vừa thưởng thức được mỹ vị, còn nhận được tiền thưởng từ dì Nhu nữa, một mũi tên trúng nhiều đích, tại sao ông ta lại không vui cơ chứ.
Tuy nhiên, Nhu Thanh Huyền , vị dì này, lại rất cẩn thận, cô ta chưa bao giờ xuất hiện trước mặt ông ta, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, mỗi lần đều là những người như mèo này chó kia đến liên lạc với ông ta.
Nhưng, không sao cả, ông ta tự làm thì tự mình chịu, vì trong mắt ông ta, việc giải quyết mấy con điếm nhỏ này dễ như trở bàn tay, căn bản sẽ không có bất kỳ sơ suất gì xảy ra.
Vậy nên lần này có con ả này ngáng đường, ông ta đương nhiên không từ chối ra tay, hơn nữa con điếm nhỏ lần này lại là một đại mỹ nhân, thì ông ta càng tích cực, từng giây từng phút đều tranh thủ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cu-gap-anh-ay-thi-lai-ngoc/chuong-81.html.]
Để nhanh chóng có được mỹ nhân,liều thuốc lần này ông ta dùng còn nặng hơn bình thường. Thế nhưng, điều khiến ông ta ngạc nhiên là: ông ta không ngờ cô mỹ nhân Mạc Lan Hạc này lại có nghị lực kiên cường đến thế, đến bây giờ vẫn còn gắng gượng.
Tuy nhiên, ông ta tin rằng mỹ nhân này không thể cầm cự được lâu nữa, vì loại thuốc này ông ta đã thử vô số lần, luôn luôn hiệu nghiệm. Chỉ cần qua đêm nay, liều thuốc sẽ không để lại chút dấu vết nào, không ai có thể tìm ra bằng chứng. Sau khi mọi việc thành công, ông ta thậm chí có thể phản lại mà đổ tội cho người khác.
Vì vậy, đối mặt với sự chất vấn của Mạc Lan Hạc lúc này, ông ta không có chút lo lắng nào, chỉ tiếp tục lươn lẹo nói:
"Cô Mạc, cô có hiểu lầm gì về tôi không vậy, sao tôi có thể làm chuyện trái pháp luật được?"
"Vậy sao? Được, nếu tôi hiểu lầm ông, thì ông giúp tôi một việc, bây giờ tôi khát nước, nhưng tôi không có sức. Ông có thể lại đây giúp tôi rót một ly nước trái cây được không?" Cô nheo mắt nhìn ông ta, khiến ông ta không khỏi cảm thấy khô họng khô miệng.
Vì vậy, ngay giây tiếp theo đã nghe gã Vương tổng béo phì nhiệt tình đáp lại: "Được, tất nhiên là có thể, tôi sẽ rót ngay!"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Vừa nói, ông ta vừa nhanh chóng bước tới, ánh mắt lộ rõ dục vọng.
Hiện tại ông ta không muốn cưỡng ép, vì ông ta là một quản lý dự án của tập đoàn ẩm thực Hạo Thị, với cái thân phận cao quý này làm sao ông ta có thể cưỡng đoạt phụ nữ chứ! Ông ta không thể, ông ta chỉ muốn âm thầm mà hưởng.
Mạc Lan Hạc thấy ông ta bước đến, liền lặng lẽ siết chặt nắm đấm, lúc này cô đã ở tư thế sẵn sàng, bất kể gã đàn ông này lươn lẹo thế nào, cô trong lòng đã chắc chắn ông ta chính là một kẻ xấu.
Từ ánh mắt ông ta nhìn cô, cùng với cảm giác mệt mỏi toàn thân của cô, và việc Trương tổng đang mê man không tỉnh, tất cả những điều này đều đủ để khẳng định ông ta là kẻ xấu.
Vì vậy, khi gã đàn ông này đứng trước mặt cô, cúi người muốn tiến gần hơn, cô không hề do dự, chỉ trong một cái chớp mắt, cô tập trung chút sức lực còn lại, vung tay, bình xịt ớt trong tay lập tức phun ra.
Chỉ trong nháy mắt, đã nghe thấy đối phương phát ra tiếng kêu thảm thiết như bị cắt tiết, ngay sau đó ông ta ôm lấy mắt lùi lại mấy bước, bắt đầu ho dữ dội, trông vô cùng đau đớn.
Thảm cảnh của đối phương không mang lại cho Mạc Lan Hạc chút niềm vui nào, vì bây giờ sức lực của cô gần như đã cạn kiệt, cảm giác choáng váng càng trở nên nghiêm trọng, cô cảm thấy mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, thực tế là cô đã ngã xuống.
Chỉ có điều vì ý chí của cô quá mạnh mẽ, nên ngay cả khi ngất xỉu, cô cũng cảm thấy có bóng người lờ mờ trước mặt, nhưng cô không thể nhìn rõ người đó là ai!
Mơ hồ, cô chỉ nghe thấy tiếng đánh nhau, dường như còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết hơn của gã Vương tổng.
Thậm chí, cô còn nghe thấy có người gọi tên cô --- giọng nói đó nghe không giống giọng của kẻ xấu --- như vậy, có phải cô đã được cứu rồi không?
Không, cũng không chắc, có lẽ là cô đã rơi vào giấc mơ, vì cô quá muốn thoát khỏi nơi này.
Ngay lúc này, cô thật sự rất mong Giang Mộ Hàn có thể xuất hiện trước mặt mình, chưa bao giờ cô lại khao khát được gặp anh đến thế.
"Mộ Hàn, nếu hôm nay em gặp chuyện không may, anh còn cần em không?" Cô nghĩ vậy trong lòng, sau đó hoàn toàn ngất đi
.