Cứ Gặp Anh Ấy Thì lại Ngốc - Chương 73
Cập nhật lúc: 2024-11-17 09:49:14
Lượt xem: 0
Còn về bức tranh bát quái này xuất phát từ ai, cô ta không muốn nói với Đỗ Na, bởi vì trình độ hội họa kém cỏi của Giang lão gia, cô ta thực sự không dám khen ngợi!
Hơn nữa, hiện tại cô ta không muốn bàn về chủ đề này, nịnh bợ ông già đó xong thì bức tranh này đối với cô ta đã không còn quan trọng nữa, bạn của cô ta có cần hay không cũng chả sao cả, dù sao tranh cũng không đẹp lắm.
“Thanh Huyền, bức tranh hoàn chỉnh thì có ích gì, bức tranh này quá ảm đạm! Mình dùng để trấn tà mà, cái này không có chút linh khí nào, làm sao trấn được tà?” Đỗ Na chu môi, có vẻ không hài lòng.
“Chính vì biết cậu muốn trấn tà, nên mới không có quá nhiều hoạ tiết lung tung, cậu thấy bức bát quái rực rỡ nào hoa mỹ không? Đây là một thứ rất trang trọng! Cậu có cần không? Không thì mình mang về đây!”
Nhu Thanh Huyền nói, cô ta vừa đưa tay định lấy chiếc áo thì đã bị Đỗ Na nhanh tay giữ lại trong lòng.
“Cần cần cần! Cậu làm gì mà tức giận vậy? Mình chỉ kêu ca có một chút thôi! Hơn nữa, tối nay mình còn muốn mặc nó nữa, để không mơ thấy ác mộng, tuy hơi xấu xí nhưng hy vọng sẽ có tác dụng!” Đỗ Na lẩm bẩm, cho áo vào túi.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy, Nhu Thanh Huyền không nhịn được hỏi:
“Dạo này cậu sao vậy, sao lại thường mơ thấy ác mộng? Cậu còn tin vào ma quỷ sao?”
“Ôi, cũng bởi vì ba mình, gần đây ông ấy đầu tư vào ngành tang lễ, ngày nào cũng quanh quẩn bên nghĩa trang, còn bảo mình tham gia. Mình đã cùng ông đi đến vài nơi rùng rợn, về nhà là ác mộng đeo bám không dứt!” Đỗ Na nói đến đây, sắc mặt có vẻ hơi sợ hãi.
“Cậu không phải khá can đảm sao?”
“Đâu có, mình nhát gan lắm! Thôi, từ giờ không tham gia mấy dự án đó nữa!” Đỗ Na thở dài, tiếp tục nói:
“Nè, mình nghe ba nói sáu giờ tối mai có một dự án di sản văn hóa lớn tại khách sạn Hữu Thương, ông ấy có việc không đi được, nhưng ông ấy rất thích loại hình này, muốn mình thay ông ấy tham gia, chủ yếu là ghi chép lại. Thanh Huyền, nếu tối mai cậu không có việc gì thì đi cùng mình nhé! Mình nghĩ ba cậu cũng nhận được thư mời rồi!”
“Có thể lắm, nhận hay không thì mình cũng không rõ!” Nhu Thanh Huyền đáp với giọng điệu nhạt nhòa, lại nhấp một ngụm cà phê, có vẻ quan hệ của cô ta với ba mình cũng không hòa hợp lắm!
Cũng phải, sao có thể hòa hợp được chứ, ba cô ta hy vọng cô ta mau chóng trưởng thành trong tập đoàn, nhưng tâm trí cô ta hoàn toàn không đặt vào công việc, điều này khiến ba cô ta rất thất vọng.
Nhà họ Nhu chỉ có hai đứa con gái, cô em gái kia còn là con ngoài giá thú của ba cô ta, là chị em cùng cha khác mẹ .
Cô em gái này hiện đang học ở nước ngoài và sắp tốt nghiệp, còn ba rất cưng chiều cô ta, điều này khiến Nhu Thanh Huyền cảm thấy rất không thoải mái.
Cô ta thường tức giận tự hỏi: “Tại sao đám tiểu thư khác lại may mắn đến vậy!”
Nghĩ đến đây liền nổi giận, cô ta đứng bật dậy rồi ném cho Đỗ Na một câu:
“Tối mai mình sẽ đi với cậu! Mình đi trước đây!” Nói xong, cô ta không thèm quay đầu lại, lập tức rời đi.
Trong quán cà phê, Đỗ Na ngây người nhìn theo bóng dáng Nhu Thanh Huyền , không nhịn được nói thầm: “Đây có phải là dấu hiệu của bệnh thần kinh không? Đi thì đi chứ, sao phải nói lớn như vậy!” Cô ta chưa từng thấy Nhu Thanh Huyền mất kiểm soát như vậy, thật giống như một ả điên.
Nhu Thanh Huyền đi ra ngoài, tuy cô ta rất tức giận nhưng đầu óc cũng không hoàn toàn mất kiểm soát, lý do cô ta đồng ý đi cùng Đỗ Na là vì cô ta nghĩ đến Giang Mộ Hàn, dự án đó sẽ mời các lãnh đạo doanh nghiệp đến , nên cô ta nghĩ có lẽ Giang Mộ Hàn cũng sẽ tham gia!
Lúc mười một giờ đêm, tại ngõ Thanh Ngọc, trong căn phòng cho thuê trên tầng ba.
Mạc Lan Hạc đã ngủ say, cô định đợi Giang Mộ Hàn, nhưng hai ngày nay cô thực sự quá mệt mỏi, cộng với chiếc chăn mềm mại như bông càng khiến giấc ngủ của cô sâu hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cu-gap-anh-ay-thi-lai-ngoc/chuong-73.html.]
Lúc này, cô ngủ rất say, dáng vẻ ngủ say của cô khiến người ta không nỡ đánh thức.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nhưng không còn cách nào khác, không nỡ đánh thức cô cũng phải đánh thức, vì Giang Mộ Hàn đã trở về, và lúc này, người đàn ông ấy đang đứng ở hành lang tầng ba.
Anh đã nghe theo lời Mạc Lan Hạc, không gõ cửa, vừa rồi đã soạn một tin nhắn gửi cho cô, nhưng đợi mãi mà cô vẫn không ra mở cửa.
Có vẻ như cô nhóc này đã ngủ rồi, thật ra anh cũng không nỡ đánh thức cô, nhưng không thể để anh đứng ngoài cửa cả đêm được.
Đứng ngoài một đêm thì không sao, vấn đề là: anh bây giờ rất nhớ cô, và đặc biệt là rất rất nhớ, hôm nay vì muốn về sớm, anh đã nhanh chóng hoàn thành công việc , giờ chỉ muốn trở về bất chấp tất cả ôm cô, ôm cô và hôn cô.............................
Anh nhớ cô, nhớ rất nhiều, anh cảm thấy m.á.u trong cơ thể như muốn bùng cháy, không thể chờ đợi được nữa— anh quyết định gọi điện!
“Đing đing đing—”
Trong phòng ngủ, Mạc Lan Hạc hơi động ngón tay, trong cơn mơ màng không muốn mở mắt, cô cảm thấy có âm thanh nào đó thật lớn, khiến cô chỉ muốn nhanh chóng tắt nó đi.
Trong tiềm thức của cô, âm thanh ồn ào này chắc chắn là chuông báo thức, đang thúc giục cô dậy đi làm.
Vì vậy, cánh tay cô duỗi ra, định tắt ‘chuông báo thức’, nhưng bàn tay nhỏ bé không chạm vào gì— và âm thanh đó vẫn đang tiếp tục vang lên, cô hoang mang, bất lực, âm thanh này phiền thật đấy—
Nhận thức của cô dần phục hồi, và âm thanh đó nghe càng nghe càng giống như tiếng chuông điện thoại.
“Điện thoại? Điện thoại?” Mạc Lan Hạc giật mình ngồi dậy, nhìn quanh tìm điện thoại, tìm kiếm âm thanh, cuối cùng tìm thấy điện thoại trong chăn.
Nhìn thấy những chữ quen thuộc trên điện thoại, cô không còn quan tâm gì nữa, trực tiếp vuốt màn hình để nhận cuộc gọi, vừa nhận vừa nhanh chóng xuống giường.
“Anh... anh đã về rồi sao?” Mạc Lan Hạc gấp gáp hỏi, giọng nói không còn chút buồn ngủ nào.
“Ừ, anh về rồi!” Giang Mộ Hàn đáp lại bằng giọng trầm thấp.
“Được rồi,em ra mở cửa ngay!”
Lúc này cô khá hốt hoảng hốt, hoảng hốt đến mức không kịp đi dép, chân trần bước ra khỏi phòng ngủ, hôm nay cô mặc một chiếc váy ngủ màu đỏ, thật quyến rũ.
Chiếc váy ngủ này là bạn học tặng cô vào dịp sinh nhật, màu sắc sặc sỡ và mềm mại, kiểu dáng dây đeo, mùa hè mặc còn ổn, bây giờ đã vào thu, mặc nó thật sự có chút lạnh. Nhưng những bộ đồ ngủ dài tay của cô đều đã bị Giang Mộ Hàn làm hỏng, hôm nay cô còn chưa kịp đi mua—
Vì vậy, tối nay cô chỉ có thể mặc bộ đồ này thôi.
Lúc ra khỏi chăn còn chưa thấy lạnh lẽo, giờ vừa bước ra ngoài, liền cảm thấy có gió lạnh thổi vào.
Nhưng lúc này cô đâu còn bận tâm đến những điều đó, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng mở cửa cho người đàn ông đó.
Cô vội vàng đến cửa, không hỏi han gì, không nhìn ngó gì, liền không chút do dự mở cửa.
Khi cánh cửa mở ra, ngoài bóng dáng cao lớn hiện ra trước mắt, còn có một luồng gió lạnh thổi vào, khiến cô không khỏi run rẩy.