Cứ Gặp Anh Ấy Thì lại Ngốc - Chương 49
Cập nhật lúc: 2024-11-06 16:12:26
Lượt xem: 4
“Đến đây, ngồi xuống!”Giang Mộ Hàn vừa nói, vừa tháo tạp dề rồi kéo cô ngồi xuống ghế bên cạnh, anh cũng ngồi cạnh vị trí của Mạc Lan Hạc.
Thực ra nãy ở trong phòng tắm Mạc Lan Hạc đã nghĩ thông suốt rồi, cô đã chờ đợi người đàn ông này suốt nhiều năm, cuối cùng cũng đợi được anh, nên không cần phải lảng tránh hay ngại ngùng nữa, cô muốn trân trọng từng ngày ở bên anh.
Nhưng bây giờ, dù đối mặt với sự dịu dàng hay bá đạo của anh, cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ! Có vẻ như đứng trước một người đàn ông quyến rũ như vậy, cô còn phải rèn luyện thêm.
Nhưng khi nhìn thấy bàn ăn đầy ắp món ngon, sự xấu hổ của cô lập tức tan biến, vì những món ăn trên bàn nhiều đến nỗi làm mắt cô hoa cả lên, giống như nhìn thấy một bữa tiệc thịnh soạn.
Bây giờ cô không còn bận tâm đến sự ngại ngùng, chỉ muốn lấp đầy cái bụng đói meo của mình.
Cô cảm thấy chắc hẳn tủ lạnh đã bị Giang Mộ Hàn“cướp” sạch sẽ rồi, may mà hôm qua cô đã chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu để đón tiếp gia đình anh trai, nếu không thì cô không biết người đàn ông này lại có tay nghề cao như vậy.
Bây giờ mắt cô chỉ nhìn thấy những món ăn thơm phức, khiến cô không khỏi chảy nước miếng, đúng là rất đói.
Cô liếc nhìn Giang Mộ Hàn với ánh nhìn đầy vẻ khen ngợi, gương mặt nhỏ nhắn của cô hơi ửng đỏ, mỉm cười với anh:
“Vậy em không khách sáo nữa nhé, chúng ta ăn thôi! Đây, cái này cho anh---” cô vui vẻ cầm đũa, gắp một miếng thịt bò thơm ngon bỏ vào bát của Giang Mộ Hàn.
Ngay sau đó, cô cũng gắp một miếng cho mình, nhưng vừa cho vào miệng, chưa kịp nhai thì Giang Mộ Hàn đã kêu lên “dừng lại”.
“Bé yêu, để một lát nữa hãy ăn, trước tiên uống chút cháo ấm bụng---” anh vừa nói vừa múc một bát cháo nóng hổi, tỏa hương thơm ngát để trước mặt cô.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Khi nghe anh gọi “bé yêu” và thấy hành động dịu dàng của anh, Mạc Lan Hạc nhất thời không biết phải làm sao, miếng thịt bò trong miệng vừa nhai đã bị anh mở miệng cướp mất.
Chỉ thấy gương mặt điển trai của Giang Mộ Hàn đột ngột áp sát cô, không nói nhiều, trực tiếp nắm lấy mặt nhỏ nhắn của cô, mở môi cô ra, cướp lấy miếng thịt bò trong miệng cô, trước khi đi còn không quên đùa giỡn với cô một chút.
Lúc này, trong đầu Mạc Lan Hạc như cuộn trào, hàng loạt hình ảnh nháy lên, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh ‘quạ và cáo’.
Cô giống như con quạ ngốc nghếch và đáng thương, món ăn ngay miệng lại bị cáo già cướp đi--
Và bên cạnh, Giang Mộ Hàn thì thỏa mãn như thể vừa tìm thấy thú vui mới:
“Ừm, đến đây, trước tiên hãy uống cháo đi, đây là cháo bổ m.á.u và khí huyết, anh ninh lâu lắm, rất có lợi cho sức khỏe của em---”
Cùng lúc đó, anh múc một muỗng cháo và nhẹ nhàng thổi cho nguội, một tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nhỏ của Mạc Lan Hạc, một tay đưa muỗng cháo đến bên môi cô.
Anh, anh, anh định bón cho cô ăn sao? Đừng có thả thính như vậy được không.
Lúc này, Mạc Lan Hạc cảm thấy chân tay mình như tê dại! Cô không thể ăn uống thoải mái sao, cô đã đói cả ngày rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc cô sẽ không nhịn được mà “ăn” luôn cả anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cu-gap-anh-ay-thi-lai-ngoc/chuong-49.html.]
“Ừm? Đến đây, há miệng ra---” giọng nói dịu dàng của Giang Mộ Hàn vang lên bên tai, cô cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài, hít một hơi thật sâu, tay nhỏ nắm chặt hai bên áo, một hơi nuốt hết muỗng cháo.
Nhưng cô không nuốt xuống, mà thân mình ngã về phía Giang Mộ Hàn, trực tiếp đút muỗng cháo vào miệng anh--
Không khí bỗng dưng im lặng, chỉ nghe thấy “bịch” một tiếng, là tiếng muỗng rơi xuống đất vỡ vụn.
Giang Mộ Hàn nào chịu nổi sự chủ động của cô, anh lập tức ôm cô lên đùi, sau đó những nụ hôn dồn dập đổ xuống.
“Giang Mộ Hàn, yêu em---” ánh mắt mơ màng của Mạc Lan Hạc nhìn anh, cô thừa nhận, người đàn ông này đã thành công chạm đến trái tim cô!
Thực ra, cả hai đều không muốn rời khỏi phòng ngủ, nếu không phải vì bụng đói, chắc bây giờ họ vẫn còn trong tình trạng cuồng loạn, vì vậy, bây giờ chỉ cần một tia lửa nhỏ, chắc chắn sẽ bùng nổ.
Cô bây giờ chỉ muốn yêu anh không màng đến tất cả, không gì có thể cản trở cô, cho dù bụng đói cũng không thể ngăn cản cô, cô đã nhớ anh, đã nhớ rất nhiều năm, cô không muốn che giấu cảm xúc của mình nữa, cô muốn bộc lộ toàn bộ nỗi nhớ của mình cho anh.
“Bé con!” giọng Giang Mộ Hàn trầm xuống, kéo đầu nhỏ của cô lại, không kiêng nể gì mà hôn cô---
Bàn tay anh không chút kiêng nể chui vào áo, trước mắt đã đỏ hồng, lúc này anh chỉ muốn nuốt cô vào bụng.
Không biết cái hôn này kéo dài bao lâu, chỉ biết rằng đôi môi của cả hai đã sưng tấy , và nụ hôn cũng biến hóa đủ kiểu dáng.
Lúc này, Giang Mộ Hàn cọ cọ môi cô, cố gắng kiềm chế ngọn lửa đang sôi sục trong cơ thể, nói khàn khàn: “bé yêu, trước tiên uống cháo đi, một lát nữa anh sẽ yêu em thật nhiều---” anh nói với tâm trạng mãnh liệt, hơi thở có phần không ổn định rồi trực tiếp đưa bát cháo lên.
Bát cháo giờ đã hơi nguội, nhưng Giang Mộ Hàn không nỡ để cô uống cháo lạnh, chỉ thấy khóe môi anh nhếch lên, rồi từng muỗng từng muỗng đút cho cô ăn.
Vậy là, bữa ăn kéo dài đến khi hoàng hôn buông xuống, Giang Mộ Hàn mới ôm cô đi vào phòng ngủ.
Sau đó, dòng m.á.u sôi sục trong anh vẫn không dừng lại, cho đến khi rạng sáng, anh mới để cô nghỉ ngơi một lát.
Sáng sớm, tiếng chuông báo thức trên đầu giường ‘đinh đinh đinh’ vang lên, đó là thời gian mà Mạc Lan Hạc chuẩn bị đi làm, chỉ thấy cô chưa mở mắt, mơ mơ màng màng đưa cánh tay mềm yếu của mình tắt chuông, rồi lại vùi mình vào chăn.
Cô muốn ngủ thêm một chút, vì cơ thể thật sự quá mệt mỏi, dù hai người chưa vượt qua giới hạn cuối cùng, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân như bị xẹp xuống, đau nhức vô cùng.
Cô thề rằng, từ nay về sau tuyệt đối không chủ động chọc ghẹo người đàn ông này, vì sức chịu đựng của anh thật sự đáng kinh ngạc.
Nhưng, hình như cô cũng rất thích, vì anh chính là người trong lòng cô---
Chỉ thấy bàn tay nhỏ nhắn của cô theo đà khẽ vươn ra phía trước, dường như muốn ôm lấy thứ gì đó. Trước đây cô không hề có thói quen này.
Chỉ trong hai ngày hai đêm ngắn ngủi, cô đã có động tác này, tất cả đều là nhờ công lao của Giang Mộ Hàn, thật không thể phủ nhận sự ảnh hưởng của anh!
Tuy nhiên, bàn tay nhỏ bé của cô lại không thấy gì cả, vị trí bên cạnh đã không còn hơi người ngủ. Trong cơn mơ màng, đôi mày của cô khẽ nhíu lại, đôi mắt đẹp mơ hồ hé mở, ánh mắt còn mờ mịt chưa tỉnh hẳn, nhưng dù vậy cô vẫn có thể thấy trước mặt mình không có ai.