Cứ Gặp Anh Ấy Thì lại Ngốc - Chương 48
Cập nhật lúc: 2024-11-06 15:49:32
Lượt xem: 12
Đang lúc xấu hổ, bỗng dưng điện thoại kêu 'đinh đinh đinh—' báo có vài tin nhắn đến. Cô cau mày thắc mắc một chút, vội vàng cầm điện thoại lên xem, hóa ra điện thoại còn lại một ít pin.
Xem ra là do Giang Mộ Hàn đã giúp cô tắt máy, sợ làm cô tỉnh giấc sao? Nhìn sang chiếc điện thoại của Giang Mộ Hàn cũng đang ở trạng thái tắt máy, điều này càng khiến cô chắc chắn về suy nghĩ của mình.
Lúc này, cô cảm thấy thật ấm áp. Cảm giác ấm áp vừa trỗi dậy, cô gần như quên mất mình hiện tại gần như là trần trụi. Nếu không có một tin nhắn bất chợt vang lên khiến cô tỉnh táo lại, thì cô đã thật sự chìm trong thế giới tưởng tượng của mình.
Hừ, tất cả đều là lỗi của cái tên đó, quá câu hồn, khiến cô cứ nghĩ đến là không dừng lại được.
Cô vội vàng thu dọn suy nghĩ hỗn loạn, kéo lê cơ thể mệt mỏi bước tới tủ quần áo.
Cô lấy một bộ nội y và một bộ quần áo thường màu hồng nhạt từ trong tủ, mặc lên người rồi quay lại giường, lập tức kiểm tra những tin nhắn chưa đọc trên điện thoại.
Xem xong một tin nhắn, cô ngay lập tức gọi lại cho anh trai, vì cô thấy tin nhắn của anh. Cả nửa ngày không bật máy, chắc hẳn anh đã lo lắng. Nếu không gọi lại cho anh, có lẽ buổi chiều anh ấy sẽ tới đây.
Cô không muốn để anh trai nhìn thấy Giang Mộ Hàn. Mặc dù rất muốn người cô yêu có thể công khai trước mọi người, nhưng cô biết giữa cô và Giang Mộ Hàn không có tương lai. Nếu đã không có tương lai, thì không cần phải công khai, hãy để Giang Mộ Hàn là của riêng cô trong một khoảng thời gian ngắn ngủi này!
Cô sẽ giữ gìn anh ấy cẩn thận. Dù một ngày nào đó anh rời đi, thì chỉ mình cô đau khổ. Vì Giang Mộ Hàn đã tồn tại trong lòng cô từ lâu, bất kể sự tồn tại ấy là tốt hay xấu, cô đều muốn tự mình cảm nhận.
Sau khi nói chuyện với anh trai xong, cô liền gọi điện cho chú Lâm.
Trong lúc nói chuyện với chú Lâm, cô vừa nói dối vừa xin lỗi. Ai da, vừa rồi nói chuyện với anh trai cô đã nói một lời nói dối nhỏ.
Suốt 22 năm cuộc đời, cô chưa từng nói dối như hôm nay, quả thật là quá xấu hổ.
Trước đây, dù đôi lúc cô đến muộn, cô cũng sẽ nói rõ lý do với chủ nhiệm. Nhưng bây giờ, nhìn những dấu vết trên cơ thể mình, cô chỉ muốn đập đầu vào đâu đó mà chết, còn dám nói thật sao!
Nhưng may mắn là chú Lâm sau khi nghe những lời bịa đặt của cô lại không làm khó, thậm chí giọng điệu của chú còn có vẻ quan tâm đến cô, khiến cô cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Đặc biệt là khi chú Lâm bảo công việc ở câu lạc bộ vẫn để dành cho cô, điều đó càng khiến cô cảm thấy mình không biết chui vào đâu cho đỡ ngượng.
Vì vậy, dù bận đến đâu, cô cũng phải dành thời gian để hoàn thành công việc bên phía chú Lâm.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô xử lý nốt một số tin nhắn khác rồi mới rời khỏi phòng ngủ.
Trước khi ra ngoài, cô nhìn một cái vào chiếc điện thoại của Giang Mộ Hàn.
Cô nghĩ một nhân viên bình thường như cô đã có nhiều việc cần giải quyết, vậy thì Giang Mộ Hàn, với tư cách là một tổng giám đốc, chẳng phải sẽ còn nhiều việc hơn sao?
Thế nhưng, điện thoại của anh lại đang ở trạng thái tắt máy.
Anh làm như vậy, là... là vì cô sao? Khuôn mặt cô ửng đỏ, khẽ cắn môi rồi bước ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cu-gap-anh-ay-thi-lai-ngoc/chuong-48.html.]
Khi ra đến phòng khách, cô không thấy bóng dáng Giang Mộ Hàn đâu, nhưng mũi cô lại ngửi thấy mùi hương thơm ngào ngạt. Nhìn lên bàn ăn, đã có bát đũa được bày sẵn, mấy món ăn màu sắc bắt mắt, hương vị thơm ngon đã được đặt trên bàn.
Những nguyên liệu này nếu để cô chế biến, chắc chắn sẽ chẳng có gì đặc biệt, nhưng qua tay Giang Mộ Hàn, không ngờ lại trở nên hấp dẫn đến vậy.
Lúc này, cô không kìm được mà cảm thấy đói cồn cào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ thèm thuồng.
Cô muốn ăn một bữa thịnh soạn, quả thật là cô đã đói lắm rồi.
Dù hiện giờ rất muốn ăn, nhưng quan trọng hơn là người trong bếp kia. Nhưng, trước khi gặp anh, cô muốn đi tắm trước đã.
Dù gì vẫn đang trong kỳ kinh nguyệt, cơ thể hiện giờ không được sạch sẽ.
Cô ngơ ngác nhìn vào phía nhà bếp một cái. Cánh cửa kính có hoa văn chìm đã che khuất nhà bếp, cô không nhìn thấy bóng dáng Giang Mộ Hàn, nhưng cô biết anh chắc chắn đang bận rộn bên trong, vì tiếng xào nấu đã vang lên lọt vào tai cô.
Tiếng động ấy quá tuyệt vời, khiến cô bỗng chốc có cảm giác ‘gia đình’. Cảm giác này khác với khi cô ở bên anh trai. Cô không thể diễn tả được, nhưng cô rất muốn sống trong cảm giác này mãi mãi.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Trong lòng chợt nghẹn ngào, cô khẽ chạm vào khuôn mặt mình, vì không biết thứ gì đã làm ướt mặt cô. Cô vội lau đi rồi bước thẳng vào phòng tắm.
Cô chỉ tắm rửa sơ qua, rất nhanh đã bước ra khỏi phòng tắm.
Lần này bước ra phòng khách, cô nhìn thấy Giang Mộ Hàn. Giang Mộ Hàn lúc này trông như thần tiên xuống trần gian mang theo vài phần hơi thở cuộc sống bình dị—
Anh đã thay lại bộ quần áo mặc từ hôm qua, áo khoác thì không mặc, chỉ có một chiếc áo sơ mi giản dị và quần tây, dáng người cao lớn săn chắc của anh được phô bày hoàn hảo.
Nhưng vì trước n.g.ự.c anh còn đeo một chiếc tạp dề hoa có hơi nhỏ, điều này khiến anh trông có phần buồn cười, nhưng dù ăn mặc thế nào, phong thái toát ra từ sâu thẳm con người anh vẫn khiến Mạc Lan Hạc không thể rời mắt.
Lúc này, Giang Mộ Hàn đang bưng một chiếc nồi nghi ngút khói đặt lên bàn ăn, không biết trong đó nấu món gì, nhưng bất kể là gì thì hương thơm ngào ngạt khắp căn phòng đều rất đáng khen ngợi.
“Bé con, còn định nhìn đến bao giờ? Qua đây!” Anh đặt nồi xuống, rồi ngoắc tay gọi Mạc Lan Hạc như đang gọi một chú thú cưng nhỏ. Giọng anh trầm thấp nhẹ nhàng khiến người khác không khỏi mơ mộng.
Mạc Lan Hạc không thể kiểm soát bước chân của mình, tiến về phía anh. Vừa tới bên cạnh, đã bị Giang Mộ Hàn ôm vào lòng, ngay sau đó tặng cô nụ hôn sâu.
Anh khẽ ngửi mùi hương thoang thoảng sau khi cô tắm rửa, vuốt ve mái tóc đen óng còn hơi ẩm, thì thầm bên tai cô:
“Sao không nằm nghỉ thêm chút nữa? Có phải đói quá rồi không—tắm xong rồi à? Thơm quá— chỉ muốn ăn em thôi!”
Mạc Lan Hạc nghe tiếng anh thì thầm bên tai liên tục, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, vội vàng đẩy anh ra. May mà lần này Giang Mộ Hàn không ngăn lại, nếu không cô đã chẳng thể nào thoát khỏi sức lực của anh.
Giang Mộ Hàn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô, anh nở một nụ cười,tay khẽ chạm vào chóp mũi xinh của cô, rồi không làm khó cô nữa.
Cô gái nhỏ của anh đôi khi rất táo bạo, nhưng cũng có lúc lại xấu hổ trốn tránh. Nhưng bất kể cô thể hiện mặt nào, đều khiến Giang Mộ Hàn thấy trong lòng ngứa ngáy không yên. Nếu không phải sợ cô đói, anh đã xử lý cô ngay tại chỗ rồi.