Cứ Gặp Anh Ấy Thì lại Ngốc - Chương 31
Cập nhật lúc: 2024-10-27 17:17:20
Lượt xem: 20
Nhu Thanh Huyền vừa dứt lời, lạnh lùng nhếch mép rồi định quay lưng rời đi. Ngay lúc cô ta chuẩn bị quay người, Mạc Lan Hạc bỗng nhiên lên tiếng:
“Đợi đã, là cô Nhu phải không? Cô nói nhiều như vậy mà không cho tôi cơ hội biện minh—cô tự tin rằng những gì cô nói đều đúng sao., nhưng tôi muốn nói với cô rằng, Giang Mộ Hàn mà cô nhắc đến, cho đến giờ tôi mới biết tên anh ta, vì vậy tôi và anh ta cũng chỉ là người lạ mà thôi.”
“Anh ta đúng là đã cứu tôi, và tôi cũng thật sự rất cảm kích anh ta, nhưng tôi không ngu ngốc đến mức phải đi tranh giành đàn ông của người khác. Người đàn ông tôi chọn chỉ có thể thích một mình tôi, đó là yêu cầu duy nhất của tôi đối với người yêu của tôi.”
“Dĩ nhiên, về phần Giang Mộ Hàn, nếu anh ta có thể đáp ứng yêu cầu của tôi, chân thành hết lòng với tôi, thì tôi cũng không ngại cho anh ta một cơ hội!”
Nhu Thanh Huyền nghe đến đây, ánh mắt lóe lên một tia cảnh giác, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe Mạc Lan Hạc tiếp tục:
“Tuy nhiên, theo lời cô nói, ngoài cô ra, anh ta chỉ là đùa giỡn với những người phụ nữ khác, phải không? Nếu đúng như vậy, anh ta không những không đạt được yêu cầu của tôi mà còn cách yêu cầu của tôi rất xa, cho nên cô có thể yên tâm—tôi không hứng thú với đàn ông của người phụ nữ khác! Xin lỗi, nếu không có chuyện gì khác, tôi đi mua sắm đây!”
Mạc Lan Hạc bình tĩnh nói xong, liền đẩy xe hàng đi về phía kệ đồ bên cạnh. Vừa đi vừa thầm nghĩ trong bụng: “Con công lòe loẹt kiêu ngạo này dám lớn lối chỉ trích cô, cô đã đắc tội gì với cô ta chứ, trong lòng đã đầy uất hận rồi, tất nhiên phải phản bác chứ ngu gì mà rước nhục vào thân!”
Ừ, từ tối qua, hình như tính tình của cô càng ngày càng bùng nổ. Dù cô không thích gây chuyện, nhưng ngay cả con thỏ mềm yếu cũng không thể bị bắt nạt như vậy. Những năm qua cô đã mạnh mẽ vượt qua mọi khó khăn, không dễ dàng để cho người khác bắt nạt mình.
Mãi đến khi Mạc Lan Hạc đã rời đi được một lúc, Nhu Thanh Huyền mới hoàn hồn. Sắc mặt cô ta lúc xanh, lúc trắng. Những năm qua cô đã gặp nhiều phụ nữ, luôn là cô chế giễu người khác, nhưng chưa bao giờ bị đẩy vào thế bất lợi như vậy.
Lúc này, ánh mắt cô ta trở nên cực kỳ hung ác.
Cô nhìn Mạc Lan Hạc thản nhiên rời đi, rồi nhớ lại những gì Mạc Lan Hạc vừa nói, tức giận đến nỗi hai mắt đỏ ngầu. Cô ta nghiến răng lẩm bẩm mấy câu chỉ mình nghe được: “Tức c.h.ế.t đi được, tức c.h.ế.t đi được, ‘dùng chung, ‘dùng chung’, ai ngu mà đi dùng chung đàn ông chứ—” Cô ta thực ra muốn dùng chung, nhưng Giang Mộ Hàn thậm chí còn không cho cô cơ hội tiến đến gần.
“Con bé c.h.ế.t tiệt này thật không biết trời cao đất dày, lại dám coi thường Mộ Hàn, ai đã cho nó cái gan lớn như vậy chứ?”
Nhu Thanh Huyền tức đến mức muốn phát nổ.
Điều càng khiến cô ta điên hơn là khi quan sát Mạc Lan Hạc từ khoảng cách gần, cô nhận ra Mạc Lan Hạc đúng là xinh đẹp rực rỡ làm người khác muốn đắm chìm. Lúc đó, cô ta chỉ muốn cào vài vết lên mặt Mạc Lan Hạc để hả dạ!!
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Cô ta định thần lại, nhấc ánh mắt âm trầm lên, hét to với bóng lưng Mạc Lan Hạc: “Hy vọng cô nói được thì làm được!” Nói xong, cô ta thu lại ánh mắt, giận dữ rời đi.
Mạc Lan Hạc nghe thấy lời này, chỉ hơi ngừng bước một chút, sau đó tiếp tục mua sắm.
Nhu Thanh Huyền vừa bước ra khỏi cửa siêu thị, vừa nghiến răng giận dữ. Lúc này, cơn thịnh nộ dường như không có chỗ phát tiết. Ai mà đụng phải cô ta lúc này thì chẳng khác nào gặp phải núi lửa phun trào.
Ngay khi cô ta bước ra khỏi cửa siêu thị, cô ta bắt gặp một nhân viên bảo vệ vô tình nhìn lén mình. Đúng lúc cơn giận của cô ta không có chỗ phát tiết, liền tức giận tiến đến gần người bảo vệ, trừng mắt nhìn anh ta một cái, rồi thẳng tay tát một cái vào mặt anh ta.
Ngay sau đó, cô ta còn hét lên một câu hung hãn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Có tin tôi móc mắt anh ra không?”
Sau khi hét xong, cô ta quay lưng đi thẳng, bỏ lại người bảo vệ ngơ ngác, mắt ngấn lệ, đầy uất ức.
Phải đến khi Nhu Thanh Huyền khuất dạng, người bảo vệ mới tỉnh lại, ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng của mình rồi chửi đổng: “Cô bị điên à, quên uống thuốc à, con điên, phì—”
Anh ta thấy người phụ nữ này bước ra khỏi siêu thị trong cơn giận dữ, sợ xảy ra chuyện gì nên mới nhìn thêm vài lần, không ngờ lại tự chuốc lấy phiền phức. Đúng là trong xã hội loại đàn bà điên gì cũng có!
Lúc này, Mạc Lan Hạc trong siêu thị đã không còn tâm trạng mua sắm, chỉ máy móc bỏ đồ vào xe đẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cu-gap-anh-ay-thi-lai-ngoc/chuong-31.html.]
Từ khi gặp Nhu Thanh Huyền, cô như người mất hồn. Cô không sợ Nhu Thanh Huyền, mà là nghĩ đến "tên tra nam kia", nghĩ đến thói trăng hoa của anh ta và những lời dối trá mà anh ta nói cảm thấy thật kinh tởm.
Cô không ngờ rằng "gã khốn" đó lại chính là Giang Mộ Hàn, người thừa kế của gia tộc Giang. Cô không thể hình dung gia tộc Giang lớn mạnh thế nào, vì đầu óc của cô không đủ tinh tế và nhạy bén đến thế.
Một công tử như vậy thì sao lại để mắt đến cô chứ chắc là muốn chơi qua đường mà thôi. Nhưng một thiếu gia lăng nhăng như thế, Mạc Lan Hạc cũng chẳng để mắt đến thậm chí còn rất chán ghét và thấy ghê tởn muốn tránh càng xa càng tốt không muốn dây dưa đến.
“Thật sự không ưa sao? Nếu vị thiếu gia đó không phải là kẻ trăng hoa, mà là một người giữ mình trong sạch thì sao?”
“Nhu Thanh Huyềnnói anh ấy là người nghĩa hiệp, diệt kẻ ác, một người như vậy sao lại là kẻ trăng hoa được chứ?”
“Thôi kệ, dù có phải hay không, cũng chẳng liên quan gì đến mình. Dù mình không quá coi trọng việc ‘môn đăng hộ đối’, nhưng khoảng cách giữa bọn mình quả thức quá lớn như hai người ở hai thế giới khác nhau.” Những lời nói hùng hồn lúc nãy trước mặt Nhu Thanh Huyềnchỉ là để giữ thể diện cho bản thân mà thôi.
Mạc Lan Hạc vừa nghĩ ngợi vẩn vơ, vừa uể oải gọi xe ôm, rồi kéo đồ mua sắm về căn nhà thuê của mình.
Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã gần 5 giờ chiều, và anh trai của cô cũng sắp đến thành phố Thanh Lạc.
Vì anh trai đi bằng xe riêng nên cô không cần đến bến để đón, chỉ cần gửi định vị cho anh, sau đó đứng chờ ở đầu ngõ là được. Dù sao cô cũng mới chuyển đến đây không lâu, anh trai chưa quen với địa chỉ mới của cô.
Đúng 5 giờ, Mạc Lan Hạc nhìn thấy một chiếc xe riêng từ từ tiến đến. Qua kính chắn gió, cô có thể ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt chất phác mà đẹp trai của người anh ngồi ở ghế lái,anh trai đã đến rồi.
Dù quan hệ trước đây như thế nào, trong thâm tâm,Mạc Lan Hạc luôn khao khát nhận được tình thân. Lúc này cô cảm thấy rất phấn khích.
Chiếc xe từ từ rẽ vào đầu ngõ, Mạc Lan Hạc định làm người dẫn đường, nhưng chiếc xe không đi tới mà dừng lại ở bên cạnh con hẻm. Cửa sổ xe được hạ xuống, anh trai cô thò đầu ra, khuôn mặt mệt mỏi nhưng đầy nụ cười chân chất, vẫy tay và gọi Mạc Lan Hạc: “Tiểu Hạc, lên xe!”
Ngay sau đó, cửa ghế phụ cũng được mở ra từ bên trong. Thực ra Mạc Lan Hạc không định lên xe vì nhà thuê của cô ở ngay phía trước.
Nhưng thấy anh trai đã mở cửa, cô cũng không từ chối, bước tới, cúi người nắm lấy tay ghế và gọi một tiếng anh, chị dâu, tiện thể nhận được lời chào đáng yêu từ cháu trai nhỏ, rồi cô ngồi vào ghế phụ.
Chị dâu ngồi ở ghế sau vốn đã rất điềm đạm, lúc này lại càng yên lặng, chỉ chào hỏi vài câu rồi im lặng không nói thêm gì. Khuôn mặt chị dâu nhợt nhạt, có lẽ do say xe hoặc mệt mỏi, còn thằng cháu trai sáu tuổi thì cứ gọi "cô ơi, cô ơi", khiến Mạc Lan Hạc vui đến nỗi lòng như nở hoa, xua tan hết những u ám trong siêu thị.
Nửa năm qua, dù anh trai thỉnh thoảng gọi điện, nhưng hai anh em không có nhiều chuyện để nói, phần lớn là cháu trai nhỏ làm cầu nối. Vì vậy, nếu nói ai thân với cô nhất, thì cháu trai nhỏ chắc chắn xếp đầu.
Mạc Lan Hạc còn định nói thêm vài câu với chị dâu và cháu trai ở phía sau thì cô nghe thấy tiếng anh trai nhắc nhở:
“Tiểu Hạc, thắt dây an toàn đi!”
“Anh, nhà em ở ngay phía trước thôi, gần lắm, không cần thắt đâu ạ?”
“Thắt vào đi, còn một đoạn nữa, anh sẽ đưa em đến một nơi!”
“Ơ, đi đâu vậy?” Mạc Lan Hạc nhíu mày thắc mắc, có vẻ như anh trai rất rành về thành phố Thanh Lạc.
“Đến nơi rồi anh sẽ nói, thắt dây an toàn vào, chúng ta xuất phát thôi!” Anh trai cô trông rất phấn khởi.
Thấy anh trai vui, cô cũng vui theo, nên không hỏi thêm gì nữa.
Chiếc xe khởi động, băng qua con ngõ, rồi lao thẳng về phía trước.