Cứ Gặp Anh Ấy Thì lại Ngốc - Chương 21
Cập nhật lúc: 2024-10-26 14:53:44
Lượt xem: 11
Mạc Lan Hạc hoàn toàn không để ý đến tiếng ồn bên ngoài, cô quay lưng lại với đại sảnh, nhờ vào cái thang, hoàn toàn tập trung vào việc tô màu. Thỉnh thoảng cô đứng trên bậc thang, lúc thì lại ngồi trên mặt thang, những động tác trên tay trông rất điêu luyện, như dòng nước chảy, tự nhiên không gượng ép.
Mặc dù cô chỉ chiếm một diện tích nhỏ, nhưng tác phẩm của cô vẫn thu hút không ít người đến xem, có người thậm chí còn phát ra tiếng khen ngợi, và cô còn nghe thấy âm thanh của điện thoại chụp ảnh.
Phía sau cô, một nhóm người cũng đã tụ tập lại để xem.
Không thể không nói, mặc dù Mạc Lan Hạc đang vẽ một bức tranh khá phổ biến, không phải là tranh nổi hay tranh 3D, nhưng tác phẩm của cô lại mang nét quyến rũ đặc biệt, như thể nhận được sự giúp đỡ của thần linh.
Tuy nhiên, các nhân viên quầy bar thì không vui chút nào: Những vị khách này rốt cuộc đến đây để chơi bi-a hay để tham quan triển lãm tranh? Nếu không chơi bi-a, doanh thu sẽ không tăng, và nếu doanh thu không tăng, họ làm sao có thể nhận được tiền hoa hồng cao, điều này không thể chấp nhận được!
Họ quyết định chặn lại ở phía trước, giả vờ tươi cười, sau đó dẫn các vị khách đến bên bàn bi-a, như vậy mới tránh được tình trạng tụ tập. Khi tiếng "cạch cạch" vang lên, đại sảnh bi-a cuối cùng cũng trở lại sự náo nhiệt như thường lệ.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Thời gian cứ trôi qua lặng lẽ, tác phẩm của Mạc Lan Hạc đã gần hoàn thành.
Lúc này, một người đàn ông cao ráo dáng lưng thắng tắp bước vào cửa, anh mặc một bộ đồ thể thao màu tối tinh tế, đường nét thẳng tắp, cùng thiết kế ống tay thêu màu đỏ co giãn vừa vặn, khiến cho toàn bộ người anh trông rất thanh thoát và kiên định.
Khi tiếng kêu ngạc nhiên của các nhân viên quầy bar vang lên, người đàn ông đã bước đến bên bàn bi-a phía sau Mạc Lan Hạc.
Cùng lúc đó, một nữ nhân viên cao ráo mang theo khay rượu sâm-panh tới, theo sau là ánh mắt ghen tị từ các nhân viên khác, hào hứng nói: "Giang tổng, ngài có muốn uống một ly không?
Giang Mộ Hàn không thèm nhìn, chỉ tay ra hiệu cho cô ta lùi lại, rồi nhanh tay cầm gậy bi-a, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng cô trên cái thang.
Nữ nhân viên hơi bực bội rời đi, để lại khay, quay lưng đi ra khỏi đại sảnh, thẳng tiến đến văn phòng của trưởng phòng Lâm.
Lúc này, bên bàn bi-a, Giang Mộ Hàn nhìn chằm chằm vào hình ảnh nghiêm túc đang vẽ trên thang, rồi cầm gậy bi-a, cúi xuống bên bàn, chỉ một cú gõ nhẹ, "cạch cạch", quả bóng đã chính xác được đưa vào lỗ.
Chẳng bao lâu sau, anh đã hoàn thành công việc trên bàn bi-a, còn Mạc Lan Hạc, giữa những âm thanh "cạch cạch", cuối cùng cũng đã hoàn thành tác phẩm của mình! Mặc dù tiếng "cạch cạch" rất gần, thậm chí khiến cô cảm thấy phân tâm, nhưng cô vẫn không quay lại nhìn, chỉ chú tâm vẽ, cuối cùng tác phẩm hoàn hảo cũng đã ra đời.
Khi cô vừa định duỗi người một chút, bỗng nghe thấy giọng nói đầy phấn khích của trưởng phòng Lâm từ phía sau:
"Giang tổng, thật xin lỗi, không biết hôm nay ngài sẽ đến đây, nếu không nơi này chắc chắn sẽ không bừa bộn như vậy". Giám đốc Lâm chỉ vào những lọ sơn và đồ nghề vẽ nằm ngổn ngang trên đất.—
"Nhưng sắp hoàn thành rồi, hay là ngài lên trên nghỉ ngơi một lát, đợi xong bên này tôi sẽ mời ngài qua---" Giám đốc Lâm cẩn thận nói, sợ làm phật lòng vị sếp mới này.
Trưởng phòng Lâm vừa mới nghe báo cáo từ nữ nhân viên quầy bar, liền không chần chừ chạy đến, trước khi đến chân ông ấy đã run lên vì sự uy nghiêm đặc biệt của Giang Mộ Hàn, mỗi lần gặp anh đều khiến ông ấy cảm thấy hồi hộp!
Ông ấy không thể ngờ rằng vị sếp lớn này lại đến vào ban ngày, hơn nữa lại chỉ có một mình, và còn mặc đồ thể thao như thế, trước đó anh đều đến vào buổi tối!
Giang Mộ Hàn nghe thấy giọng nói ồn ào của ông, đang định phản bác, nhưng chưa kịp mở miệng thì nghe thấy tiếng rơi "cạch" vang lên, theo tiếng động, Mạc Lan Hạc đang ngạc nhiên nhìn họ, cây cọ trong tay cô đã rơi xuống đất!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cu-gap-anh-ay-thi-lai-ngoc/chuong-21.html.]
Lúc này, Mạc Lan Hạc cảm thấy có chút mơ hồ, cô nghĩ rằng sau đêm qua, sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông này nữa, nào ngờ, anh lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô, mà khoảng cách giữa họ bây giờ còn gần đến vậy!
Trong lúc cô còn đang ngơ ngác, bỗng cảm thấy mất thăng bằng, chân đạp phải không khí, cơ thể cô ngay lập tức mất đi sự cân bằng, cô chỉ kịp "A" một tiếng, rồi lảo đảo ngã khỏi cái thang, nhìn thấy mình sắp phải va chạm với mặt đất, vào khoảnh khắc này, cô nhắm chặt mắt, chuẩn bị chịu đựng cú ngã đau đớn, nhưng ngay lập tức, một cơn gió xẹt qua, trước mặt cô bỗng xuất hiện mùi hương nam tính quen thuộc, mùi tuyết tùng khẽ xộc vào mũi, ngay sau đó, cơ thể cô đã được một sức mạnh to lớn ôm chặt lấy! Cô dường như nghe thấy tiếng rên rỉ khi đối phương ngã xuống đất, còn cô thì ổn định rơi vào vòng tay của anh.
"Cảm giác thật quen thuộc—," Mạc Lan Hạc xúc động, khẽ mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt góc cạnh của anh lập tức hiện ra trước mắt cô!
Ừm, cảnh tượng của bốn năm trước lại không báo trước diễn ra một lần nữa, bởi vì lúc này cô lại một lần nữa được Giang Mộ Hàn ôm chặt trong lồng ngực, khác với bốn năm trước, lần này không có tiếng súng, vị trí của họ chỉ hơi đảo ngược một chút, lần này cô nằm phủ lên người anh, còn anh thì nửa ngả về phía đất, hai tay ôm chặt cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, xung quanh như bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, âm thanh của tiếng bóng rơi "cạch cạch", tiếng hô hoán cuống cuồng của chú Lâm, tiếng ghen tị tràn ngập của các nữ nhân viên, cùng với tiếng lọ sơn lăn lóc trên mặt đất—tất cả âm thanh như lặng đi trong khoảnh khắc này, lúc này, Mạc Lan Hạc chỉ nghe thấy nhịp tim của cả hai, cùng với nhịp thở gấp gáp va chạm vào nhau.
“Đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn không có chút tiến bộ nào? Hửm?” Giang Mộ Hàn đột ngột phát ra tiếng nói trầm ấm, như chất vấn nhưng lại cực kỳ nhẹ nhàng, giọng nói cũng không thiếu phần đùa giỡn.
Trong lúc nói, anh đưa tay ra, ngăn cản những người muốn lại gần, sau khi thu tay lại, không những không buông ra, mà còn lần nữa ôm chặt cô, lực tay dường như siết chặt thêm một chút, và cơ thể nửa ngả của anh nằm thoải mái trên mặt đất, thuận đà kéo cô lên, như ôm đứa trẻ, anh giữ cô trong lòng, đôi mắt như cười nhìn cô, tư thế hiện tại càng thêm mờ ám, có thể nói là rất gợi cảm.
Mạc Lan Hạc hoàn toàn không nhận ra động tác của anh, chỉ nghe thấy giọng nói đột ngột của anh, trong lòng không khỏi rúng động, không biết có phải do sợ hãi hay không, cô ngây ngốc nhìn anh, rồi ngớ ngẩn hỏi một câu:
“Anh… còn nhớ ra em?” Giọng nói của cô có chút khàn, n.g.ự.c cũng cảm thấy ngột ngạt, cô khẽ hạ thấp đôi mắt mờ mịt của mình, từ từ đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt của anh—lúc này cô giống như đang lạc ở trong giấc mơ, và trong giấc mơ đó có người đàn ông như thần tiên đã cứu cô không chỉ một lần.
Giang Mộ Hàn nghe thấy câu hỏi của cô, trái tim bỗng nhẹ nhõm, vì câu hỏi này chứng minh rằng cô vẫn chưa quên anh, nghĩ đến cảnh tượng tối qua khi cô rời đi, lòng anh đầy nỗi buồn, anh cứ nghĩ rằng cô đã quên mình, bởi vì tối qua cô rõ ràng đã nhìn thấy anh, nhưng lại không nói một lời, không tỏ vẻ gì, cứ như vậy mà rời đi, khiến anh cả đêm không ngủ được, cho đến sáng mới chợp mắt được một chút!
Tối qua, anh thậm chí đã nghĩ đến việc đến tìm cô, nhưng lại sợ làm cô sợ hãi! Nhưng sau một đêm thao thức, anh không thể kiềm chế được nữa, không thể chờ đợi thêm, vì vậy hôm nay anh đã hủy bỏ tất cả các lịch trình, nhất định phải gặp cô!
Mặc dù hai năm qua anh ở nước ngoài, nhưng về mọi chuyện liên quan đến Mạc Lan Hạc, anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, anh cũng không biết từ khi nào mình lại nhớ nhung cô như vậy, càng không thấy cô, trong lòng lại càng thêm nôn nao, vốn dĩ khi trở về nước, đầu tiên anh định gặp cô, nhưng lại bị cha anh kéo đi trước.
Vừa trở về nước, cha anh liền ốm, sau đó giao toàn bộ tập đoàn Giang Thị cho anh, dĩ nhiên, việc tiếp quản tập đoàn Giang Thị chỉ là vấn đề thời gian, vì vậy anh cũng không từ chối yêu cầu của cha, dạo này anh liên tục phải ra ngoài tiếp khách, chỉ để trong thời gian ngắn nhất xử lý mọi việc của tập đoàn, rồi không màng gì nữa đi tìm cô, đến lúc đó cho dù cô có nhớ anh hay không, anh nhất định phải theo đuổi cô, cả đời này không để cô rời xa anh nữa.
Những ngày qua dù có bận rộn thế nào, anh cũng sẽ đến con hẻm gần đó để nhìn cô một chút, chỉ cần nhìn thấy cô thôi tâm trạng anh liền không nhịn được mà tốt lên đôi chút.
Nhưng sau cảnh tối qua, anh đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, vì anh không ngờ rằng, tối qua cô cứ như vậy mà chạy mất, không quay đầu lại, lúc đó, anh nghi ngờ rằng cô đã quên mình, điều này làm cho lòng tự tin của anh giảm sút nghiêm trọng, anh cho rằng mình cũng không đến nỗi nào, nhan sắc của anh cũng coi như tạm được, vậy mà cô lại nhẫn tâm quên anh sao?
Ừm, đừng trách, những người đàn ông đẹp trai thường có chút tự mãn.
Dù sao đi nữa, anh đã không thể chờ đợi thêm, sau khoảng khác tối qua, mỗi khi nghĩ đến cô, lòng anh không kìm được mà lại căng thẳng, vì vậy hôm nay nhất định phải gặp cô.
Lúc này, cảm nhận được đôi tay cô đặt lên mặt anh, lòng anh ngay lập tức nở rộ như hoa nở!
Mặc dù đôi tay của cô lạnh như băng, nhưng lại khiến Giang Mộ Hàn cảm thấy như có ngọn lửa đang bùng cháy lan tỏa ra, ngọn lửa đó len lỏi đến từng ngóc ngách trong cơ thể anh, cho đến khi ngấm vào sâu trong xương cốt, không thể dập tắt! Thật ra, từ nhiều năm trước, ngọn lửa này đã lén lút được gieo vào lòng anh—
Khoảnh khắc này, đôi mắt anh mơ màng, cơ hàm cứng lại, hô hấp dồn dập, nếu không phải ở nơi công cộng đông đúc như vậy, anh đã không ngần ngại mà muốn “hành động” ngay tại chỗ.