Cứ Gặp Anh Ấy Thì lại Ngốc - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-10-25 22:06:52
Lượt xem: 13
Mạc Lan Hạc có chút ngượng ngùng trước lời khen của anh ta, dù gì ban đầu cô cũng không có ý định giúp anh ta, chỉ vì thấy biểu tượng logo trên chiếc áo nên mới không kìm được mà tiện thể giúp luôn!
Cô khẽ ho một tiếng, bình tĩnh lại, liền chuyển chủ đề: "Anh Cảnh, anh có thể cho tôi biết chiếc áo sơ mi của anh mua ở đâu được không?"
Cảnh Nghị nghe vậy thì sững sờ, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại.
Đối với việc chuyển đề tài đột ngột của cô, anh ta có chút không kịp phản ứng, nhưng chỉ trong chốc lát đã lấy lại được bình tĩnh, chỉ tay vào chiếc áo sơ mi trên người rồi hỏi: "Cô đang nói đến chiếc áo sơ mi này của tôi à?"
"Đúng vậy, chính là chiếc này!" Mạc Lan Hạc chăm chú nhìn vào hình logo trên áo của anh ta.
“Chiếc áo này có bán ở hầu hết các quầy hàng trong các trung tâm thương mại lớn, cô Mạc có hứng thú với chiếc áo này à?” Cảnh Nghị nở nụ cười rạng rỡ.
Cảnh Nghị ở chi nhánh đã từng nghe rằng chỉ cần mặc chiếc áo sơ mi này, vận đào hoa sẽ tự tìm đến, lý do là vì cặp mắt đen u uất trong logo là "thần khí" thu hút phái nữ.
Ban đầu anh ta không tin, nhưng nhìn thấy dáng vẻ si mê của Mạc Lan Hạc lúc này, anh ta thầm quyết định nhất định phải mua thêm hai chiếc nữa.
Dù chiếc sơ mi này có giá không hề rẻ, nhưng để sớm tìm được bạn gái, anh ta thấy rất xứng đáng.
“Các quầy hàng lớn đều có bán à?” Mạc Lan Hạc ngập ngừng lặp lại, cô không ngờ thiết kế của mình lại được yêu thích đến vậy!
Nghĩ đến việc cô đã đi qua nhiều siêu thị trong những năm qua nhưng hầu hết thời gian đều đi làm thêm, làm gì có thời gian mà đi dạo, chưa nói đến việc ghé vào quầy hàng.
"Đúng vậy, nếu cô Mạc quan tâm, tôi có thể tặng cô một cái. Vừa hay tôi còn một cái mới trong ba lô của mình. Hôm nay cô đã giúp tôi rất nhiều, tôi đang nghĩ làm sao để cảm ơn cô. Có điều, chiếc sơ mi này chỉ có mẫu nam, không có mẫu nữ, nhưng cô có thể tặng nó cho người khác…” Cảnh Nghị vừa nói vừa định mở cửa xe để lấy ba lô của mình.
Hiện tại anh ta đang làm việc tại trụ sở chính của tập đoàn, thường xuyên phải tham gia tiệc tùng với sếp nên anh luôn mang theo một hoặc hai chiếc sơ mi dự phòng.
Ngay khi anh ta mở cửa xe, Mạc Lan Hạc vội lên tiếng: “Ồ, không cần đâu, nếu trung tâm thương mại có bán thì tôi tự đi mua một cái là được rồi, cảm ơn anh, tạm biệt!” Cô nói xong, không để cho Cảnh Nghị có cơ hội nói gì thêm, đã nhanh chóng rời khỏi con hẻm, chạy như bay về phía con đường phía trước.
Bây giờ mới chỉ hơn tám giờ tối, các trung tâm thương mại vẫn còn mở cửa, cô quyết định sẽ ghé qua trung tâm mua sắm trước khi về nhà.
"Ơ, cô, cô Mạc..." Lời nói của Cảnh Nghị bị nghẹn lại trong cổ họng, anh ta nhìn bóng dáng thiếu nữ xa dần, trong lòng dâng lên một cảm giác cô đơn!
Vốn dĩ anh ta còn định nói rằng mình có phiếu giảm giá nhân viên, bởi chiếc áo sơ mi này thuộc thương hiệu của tập đoàn mà anh ta đang làm việc...
"Nhìn đủ chưa?" Từ trong xe vang lên một giọng trầm lạnh.
Cảnh Nghị giật mình, toàn thân run lên, suýt chút nữa thì ngã xuống đất. Sếp cuối cùng cũng lên tiếng, anh ta suýt quên mất ông chủ lớn tính khí thất thường của mình vẫn đang ngồi trong xe.
Trong lòng anh ta thầm cầu nguyện: “Trời ơi, hy vọng sếp đừng nổi giận!”
Anh run rẩy mở cửa xe, cúi đầu cung kính nói: “Xin lỗi, Giang tổng, tôi sẽ xuất phát ngay!”
“Ừm!” Bên trong chỉ phát ra một từ duy nhất, rồi trong xe lập tức im lặng.
Cảnh Nghị thầm thở phào nhẹ nhõm: “Tạ ơn trời đất, may mà sếp không tức giận!” Anh ta nhanh chóng khởi động xe, chỉ trong chốc lát, chiếc xe đã ổn định lăn bánh rời đi.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cu-gap-anh-ay-thi-lai-ngoc/chuong-13.html.]
Tuy nhiên, xe vừa đi được một đoạn ngắn, cô gái xinh đẹp trong xe đã bị đẩy ra khỏi cửa.
Cô ta siết chặt tay, vừa giận dữ vừa bối rối, nhìn chiếc xe phóng đi, dần biến mất trong ánh đèn lấp lánh.
Ở bên kia, Mạc Lan Hạc đã đến cổng trung tâm thương mại. Cô liếc nhìn bảng chỉ dẫn, không đi thang cuốn mà trực tiếp đi thang máy lên tầng ba, khu đồ thời trang.
Cho đến lúc này, cô mới nhớ ra mình đã quên hỏi tên quầy hàng vì lúc nãy chạy vội quá.
“Hừ, tất cả là lỗi của cái tên trong xe đó!” Cô nhớ đến anh, người mà cô đã nhung nhớ bao năm, không ngờ lại gặp phải một kết thúc thê thảm như vậy. Làm sao cô có thể không buồn? Nhưng may mắn thay, cô chưa sa vào quá sâu, mặc dù trong lòng vẫn không tránh khỏi cảm giác mất mát.
Cô năm nay 22 tuổi, sắp bước sang 23, nhưng chưa từng có một mối tình nào. Người theo đuổi thì không thiếu, từ khi còn mơ hồ ở tiểu học đã có những cậu bé thầm thích cô.
Lên trung học, thư tình gửi đến không ngớt, đến khi vào đại học, cô vẫn luôn nhận được sự chú ý. Nhưng dù là thư tình lãng mạn hay những lời tỏ tình trực tiếp, cô đều bỏ ngoài tai!
Cô không phải ngườI kiêu ngạo, chỉ là cô có phần mạnh mẽ, thậm chí trong sự mạnh mẽ đó còn xen lẫn chút tự ti, nhưng sự tự ti ấy lại được cô che giấu rất kỹ.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình quá xinh đẹp, thậm chí còn không hiểu tại sao mình lại được bầu làm hoa khôi của trường!
Cô có ngốc không? Nhưng thành tích học tập của cô luôn đứng đầu lớp. Chỉ là cô chọn cách thờ ơ với những thứ liên quan đến tình cảm.
Có lẽ lý do chính là bởi trong lòng cô đã sớm có một hình bóng, có lẽ điều này đã ảnh hưởng rất lớn đến quá trình trưởng thành của cô, và trong quá trình đó, người cha có ảnh hưởng lớn nhất với cô…
Mạc Lan Hạc sinh ra trong một ngôi làng hẻo lánh - làng Mạc Vu. Cha cô là bí thư chi bộ làng, dáng vẻ anh tuấn nhưng lại ít nói, cao 1m85, thân hình cường tráng làm nổi bật sự oai nghiêm của ông ấy!
Mẹ cô kể cha cô từng là một quân nhân, do bị thương ở chân trong một lần làm nhiệm vụ nên phải giải ngũ.
Vì vậy, một chân của ông luôn hơi khập khiễng, thậm chí có vài kẻ ngạo mạn trong làng sau lưng cha cô đặt biệt danh cho ông là “Mạc què”. Nhưng trong mắt cô, chân của cha đâu có què, thậm chí nếu không nhìn kỹ thì cũng chẳng thấy có gì khác biệt. Không biết mấy kẻ đó mắt có bị mù không nữa.
Tuy nhiên, vào năm cô 10 tuổi, một đội quân đã đến làng.
Viên sĩ quan dẫn đầu đội ngũ nhìn vô cùng oai phong lẫm liệt, đôi mắt sắc bén cùng chân mày sắc sảo, tỏa ra sát khí. Nhưng một người quyền lực như vậy lại gọi cha cô là anh , như thể hai người là anh em tình thâm.
Từ đó, mấy kẻ xấu trong làng cũng không còn dám quậy phá nữa.
Cha cô là bí thư chi bộ làng, nhưng do ảnh hưởng từ tư tưởng truyền thống, ông có tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nặng.
Mạc Lan Hạc là con út trong gia đình, trên cô còn một anh trai và hai chị gái. Người ta thường nói rằng đứa con út trong nhà sẽ luôn được cưng chiều nhất, nhưng điều này lại không đúng với cô, thậm chí tên của cô cũng là may mắn mà có!
Tên của anh trai và các chị cô lần lượt là Mạc Lan Cát, Mạc Lan Như, và Mạc Lan Ý, nếu ghép những chữ cuối của tên họ lại sẽ thành “Cát Như Ý”.
Thực ra cha cô đã tính sẵn rồi, đứa con thứ tư sinh ra sẽ được đặt tên là Mạc Lan Tường, bốn đứa trẻ mang ý nghĩa "cát tường như ý", trong lòng cha cô, đứa con thứ tư chắc chắn sẽ là một đứa con trai.
Nhưng người tính không bằng trời tính, vào một ngày đông lạnh lẽo, đứa bé thứ tư cuối cùng cũng ra đời, nhưng cha cô lại đứng bên ngoài cửa gió đông lạnh ngẩn người, chỉ vì đứa bé thứ tư lại là con gái!
Vì vậy cái tên Mạc Lan Tường không thể đặt được.