Cứ Gặp Anh Ấy Thì lại Ngốc - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-10-22 09:15:16
Lượt xem: 12
Lúc này, khi Cảnh Nghị vừa bước đến, anh ta liền nghe thấy tiếng hừ đầy tức giận từ gã ăn vạ đang nằm trên đất, rồi thấy gã ta loạng choạng đứng dậy rồi điên cuồng chạy trốn.
Những người xung quanh cũng xì xào bàn tán, giống như đang rời khỏi một buổi biểu diễn.
Cảnh Nghị nhìn thấy cảnh này thì hoàn toàn ngớ người không khỏi kinh ngạc nói: “Cô... cô đã làm gì mà dọa anh ta sợ chạy mất thế?”
“Đây, anh tự xem đi!” Cô ngẩng đầu, thuận tay trả lại điện thoại cho anh, tay nhỏ vỗ vỗ lên n.g.ự.c mình, rồi lại bỏ bình xịt hơi cay vào túi, thầm nghĩ: “Thật quá nguy hiểm!”
Cô vô thức quay lưng lại, chống tay vào đầu xe, vẻ mặt vẫn còn run sợ.
Lý do cô mượn điện thoại của Cảnh Nghị là vì lo lắng tên kia sẽ tức giận mà làm hỏng điện thoại, mà điện thoại ban nãy không phải của cô, cho dù có bị phá hỏng hay bị cướp, cô cũng không cảm thấy tiếc nuối, ừm, cô nghĩ vậy, có phải rất không công bằng không? Nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể trách tiền trong túi cô có hạn.
Dĩ nhiên, cô cũng lo lắng tên ăn vạ kia sẽ nổi giận và đánh gục cô ngay tại chỗ, vì vậy lúc đó cô đã chuẩn bị một số đồ phòng thân, ừm, không thể không nói, những năm tháng làm thêm đã khiến cô có cảnh giác cao với người xung quanh.
Vì trong thời gian học, thỉnh thoảng cô nghe thấy những vụ việc học sinh gặp nguy hiểm ở các trường khác, điều này khiến cô không thể không cẩn thận. Những năm qua, cô luôn mang theo một số đồ phòng thân, nhưng chưa bao giờ phải sử dụng đến, những năm qua đúng là bình yên vô sự! (Ừm, điều đó là nhờ có người âm thầm bảo vệ cô, và không chỉ một người, chỉ là cô không biết mà thôi, nếu không có lẽ cô đã sợ hãi đến ngất đi rồi!)
Đối mặt với sự việc này, lẽ ra cô nên để Cảnh Nghị cầm video đi cho tên ăn vạ kia tự xem, sao lại phải mạo hiểm như vậy nhỉ? Có lẽ do cô đã quá nóng vội! Nghĩ lại thì thật khiến người ta lo lắng, cô chỉ là một cô gái chân tay yếu đuối mà thôi!
Mặc dù những năm qua vì thường xuyên đi làm thêm nên cô cũng học được một chút kỹ năng tự vệ, nhưng chỉ biết kĩ năng ‘ném qua vai’ mà thôi, vì bận rộn, cô chỉ học được vài buổi, cộng với việc cô không có nhiều sức lực, chỉ là biết cách ‘ném qua vai” chứ cũng chưa áp dụng thực tiễn bao giờ, nên khi đối mặt với tên ăn vạ kia , cô mới cảm thấy lo sợ như vậy.
Nhưng may mà, gã kia có vẻ cũng biết điều, mới chỉ vậy mà để gã ta chạy thoát, đúng là quá dễ dàng cho gã rồi. Nếu không phải vì quá vội vàng, thật ra cô nên báo cảnh sát để trừng phạt gã ta một chút, để gã ta biết điều sau này không tái phạm nữa!
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Giải quyết xong việc này, cô cuối cùng cũng có thể hỏi về chuyện của mình rồi.
Ngay khi cô ngẩng đầu định quay người lại, một cái nhìn thoáng qua nơi khóe mắt khiến cô như bị ngừng thở, vì kính chắn gió phía trước của xe không có bất kỳ lớp bảo vệ nào, dưới ánh đèn, gương mặt nghiêm nghị tuấn tú ngồi trên ghế phụ đã trực tiếp đập vào tầm mắt cô, đó chính là gương mặt mà cô đã thấy vô số lần trong giấc mơ.
“Anh... anh ấy vẫn còn sống---” Trong ánh mắt của Mạc Lan Hạc dường như có lớp sương mù , cô si mê nhìn anh, anh vẫn như xưa, vẫn mặc vest, vẫn là dáng vẻ đẹp trai đó, vẫn là cái khí thế đó, chỉ có điều kiểu tóc ngắn ngày xưa giờ đã dài ra và được vuốt lên, khiến anh càng thêm điềm tĩnh và chín chắn.
Mạc Lan Hạc vô cùng kích động, bây giờ cô rất muốn mở cửa xe, nhìn ngắm anh một cách thật kỹ lưỡng, những tình huống xấu hổ trước đó đều biến mất, lúc này, trong đầu cô chỉ còn lại hình ảnh anh liều mình cứu cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cu-gap-anh-ay-thi-lai-ngoc/chuong-12.html.]
Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy hình như anh cũng hơi nhướn mày lên một chút, đồng thời khẽ nhếch môi, hành động đó khiến Mạc Lan Hạc vô tình nuốt một ngụm nước bọt, tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô nhắm mắt lại, lấy lại bình tĩnh, quyết định đến gõ cửa xe để cảm ơn anh, dù đã qua một thời gian, nhưng cô vẫn luôn muốn nói với anh một câu "cảm ơn", và còn nữa, cô thật sự rất muốn gần gũi anh hơn một chút.
Ngay khi bước chân của cô sắp di chuyển, cửa sổ phía sau của xe đột nhiên được hạ xuống, ngay sau đó, một gương mặt xinh đẹp như hoa hiện ra, mái tóc sóng dài đen nháy lay động trong gió nhẹ, chỉ thấy đôi môi đỏ tươi của cô ấy khẽ động, ánh mắt kiêu ngạo, không mặn không nhạt nói một câu: “Này cô gái, cảm ơn sự giúp đỡ của cô, nhưng chúng tôi đang rất gấp, mong cô nhường đường! Cảnh Nghị , sao anh không nhanh lên xe!” Nói xong, người phụ nữ đó lập tức nâng cửa sổ xe lên, có vẻ có chút bực bội không yên.
Mạc Lan Hạc nhìn thấy gương mặt xinh đẹp này, nghe thấy giọng nói như đang ra lệnh, cô cảm thấy lạnh toát cả chân tay, cô không ngờ ở ghế sau xe lại có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy!
Cô chợt cảm thấy mình thật ngu ngốc, bốn năm qua, người đàn ông này không xuất hiện trước mặt cô, mà tối nay chỉ là tình cờ ngẫu nhiên, có lẽ trong lòng anh đã sớm quên cô là ai rồi!
Nghĩ lại cũng đúng, từ lúc 16 tuổi lần đầu gặp anh trong nhà vệ sinh, rồi đến 18 tuổi trong vụ nổ s.ú.n.g được anh cứu, cho đến bây giờ 22 tuổi, trong suốt sáu năm, cộng thêm tối nay, họ chỉ gặp nhau ba lần mà thôi, và mỗi lần gặp nhau đều không được tốt đẹp, cô thậm chí còn không biết anh họ gì tên gì, càng không biết anh bao nhiêu tuổi . Đúng vậy, họ vốn dĩ là người dưng, anh làm sao có thể nhớ đến cô, mà cô lại mơ mộng hão huyền, đến mức muốn dùng một câu “cảm ơn” để gần gũi anh.
Mạc Lan Hạc ơi là Mạc lan Hạc, hãy tỉnh lại đi, dù hay mơ thấy anh thì đã sao nào! Người đàn ông như anh ấy, khí chất không tầm thường, bên cạnh làm sao thiếu phụ nữ, sao cô lại phải tự dày vò mình để làm phiền anh ấy chứ. Nếu muốn cảm ơn anh, thì đừng mang theo bất kỳ tâm tư nào khác, nếu không thì hãy cất giấu “ câu cảm ơn” trong lòng đi, cái gọi là ân huệ lớn thì không cần nói cảm ơn, hãy biến lòng cảm ơn thành lời chúc phúc thầm lặng.
Sự rung động của tuổi trẻ đến nhanh, giờ phút chợt tỉnh ngộ cũng cần quyết đoán.
Nghĩ đến đây, cô khẽ nhếch môi, ánh mắt cũng cong lên, cố gắng tạo ra một biểu cảm thoải mái, rồi từ từ di chuyển bước chân, ngoan ngoãn nhường đường, đồng thời, Cảnh Nghị, người đang xem video, nghe thấy tiếng động cũng nhanh chóng bước tới.
Mạc Lan Hạc điều chỉnh lại tâm tư, vỗ nhẹ vào má, hy vọng tối nay sẽ không mơ thấy anh nữa, tình cảm đơn phương của cô nên chấm dứt rồi, thật sự không đáng buồn vì một người đã sớm quên mình là ai.
Cô hít một hơi thật sâu, suýt quên mất chuyện chính, cô đến vì cái logo trên áo sơ mi mà!
Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng làm rõ chuyện này, rồi rời đi thật nhanh, vì giờ cô cảm thấy lòng nặng trĩu!
Ngay khi cô nhìn về phía Cảnh Nghị , chuẩn bị mở miệng hỏi thì nghe thấy tiếng cười hớn hở của Cảnh Nghị: “Video mà cô quay thật rõ nét, khiến tên đó không thể trốn thoát! Hay, hay, hay-----” Nói xong, anh còn không quên giơ ngón tay cái lên khen ngợi cô.
Mặc dù Cảnh Nghị nghe thấy câu ra lệnh của người phụ nữ ngồi ghế sau, nhưng anh tuyệt đối không tuân theo yêu cầu của cô ta, anh chỉ trung thành với ông chủ của mình, ông chủ chưa nói gì, thì người phụ nữ chả là gì cả!
Hơn nữa, cô gái trước mắt vừa giúp anh đuổi tên ăn vạ kia đi, anh nhất định không thể cứ thế mà bỏ đi, nếu không thì anh sẽ trở thành người không có đạo đức mất.