"Không , cảm thấy gì đó chẳng lành." – Yên Ly hốt hoảng cất lời.
Chu Bạch Ngọc xếp bằng trong khoang xe, tay lật qua lật một cuốn truyện hình vẽ kể chuyện hai tiểu nhân giao đấu, xem mỉm . Đang tới đoạn gay cấn, bỗng hỏi: "Quỳ thủy của ngươi tới ?"
Bốp!
Một chiếc mặt nạ lạnh toát, chẳng từ bay tới bất ngờ áp chặt lên mặt .
Ngay đó là một quyền giáng thẳng mặt.
Yên Ly thu tay , khẽ thổi lên nắm đấm, giọng đầy tự tin: "Đan điền cùng nhục của vẫn , vẹn nguyên như cũ."
Chu Bạch Ngọc ngẩn , chỉ kịp buột miệng: "..." Quả là...
Yên Ly cúi xuống, khẽ nhíu mày: "Lạ thật, chiếc xe đồng xanh chân cứ rung chuyển bần bật, tựa hồ đang kinh hãi điều gì." Nàng trầm ngâm, đoạn tự hỏi: "Chẳng lẽ hôm nay ngự quá cao?"
Suy nghĩ một hồi, nàng quyết định: "Thôi thì hạ thấp độ cao, ngự sát mặt đất hơn một chút."
Chu Bạch Ngọc chẳng cảm thấy gì khác thường, chỉ lắc đầu: "Chắc đêm qua ngươi mộng mị chẳng lành."
Lúc , Tô Cửu đang cạnh cửa sổ xe ngoài qua lớp mây mù dày đặc thì bỗng dưng ngừng . Nàng lướt mắt qua tấm lệnh bài Ngự Yêu, tức khắc nhận điểm đỏ đại diện cho vị trí của Thẩm Uyên trùng khớp với vị trí hiện tại của nàng.
Tô Cửu ngẩng đầu, ánh mắt khẽ liếc lên nóc chiếc xe đồng xanh.
Lẽ nào Thẩm Uyên ẩn giấu khí tức khiến Yên Ly tài nào phát giác?
Quả thực, theo tới đây.
Trong mắt Tô Cửu khẽ dấy lên vẻ bất ngờ. Rõ ràng nàng dặn dò y tĩnh dưỡng ba ngày, cần lao động, để thương thế mau lành. Tựa hồ, nay vặn là ngày thứ ba. Không ngờ y tự động như thế.
Nàng lệnh bài Ngự Yêu, trạng thái của Thẩm Uyên hiển thị: "Lòng phiền muộn", "Trọng áp đè nặng", kèm theo lời khuyên: "Tuyệt đối chớ nên lao lực." Tô Cửu nhịn mà bật khe khẽ.
Dù lòng mang phiền muộn, trọng áp đè nặng, y vẫn cố chấp theo nàng ? Quả là một yêu quái ngoan thuận.
Nghĩ đoạn, nàng khẽ chạm tay lên điểm đỏ lệnh bài Ngự Yêu, trong tâm thầm cân nhắc liệu nên mua thêm chút đan dược trị thương. Dẫu Thẩm Uyên cần, song giữ phòng cũng là lẽ .
Mải miết trầm tư, nàng chẳng khi tay khẽ vuốt lệnh bài Ngự Yêu, nóc xe liền vang lên tiếng móng vuốt cào khẽ.
"Chuyện gì thế ? Vì lẽ gì mà chúng nhân đường cứ mãi dõi lên nóc xe của , ánh mắt mang theo vẻ khác lạ?" – Yên Ly lái xe thắc mắc, song cũng khỏi dấy lên niềm kiêu hãnh: "Há chẳng vì xe bay thấp, khiến kinh ngạc khi rõ vẻ tinh xảo của mái xe do đặc chế ?"
Tô Cửu chỉ khẽ bật , đáp lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/copy-than-thuat-ta-o-tu-chan-gioi-lam-dai-lao/chuong-89.html.]
Tô Chi Chi, kẻ hiếu kỳ thò đầu qua cửa sổ, đôi mắt bỗng mở to kinh ngạc. Trong ánh phản chiếu từ chiếc vòng gỗ giám linh, nàng thấy một bóng cao ráo đang khoanh chân tĩnh tọa nóc xe. Nàng khẽ kêu lên một tiếng.
Tô Tinh Thần lập tức kéo nàng trong, nhắc nhở: "Ngồi an tĩnh một chút." Bên ngoài gió gào linh khí hỗn loạn, sóng lớn cuộn trào, tu sĩ bình thường chẳng ai dám ngự kiếm. Thế mà vẫn bất động nóc xe, chỉ mái tóc dài phiêu dật theo gió.
Tô Cửu liếc trạng thái thể của Thẩm Uyên lệnh bài Ngự Yêu, thấy vẫn hiển thị " trọng thương, song mạnh hơn chủ nhân". Nàng chỉ đành thở dài một tiếng, đoạn cất lệnh bài .
Chiếc xe đồng xanh nhanh chóng xuyên mây mà , bên cảnh sắc hoang vu dần hiện những ngọn núi thấp thoáng bóng dáng nhân gian.
Trước mắt họ là một cổng làng cổ kính bằng đá, rêu phong phủ kín, bỏ hoang từ bao đời. Trên cổng khắc ba chữ lớn: Thạch Hà Trấn.
"Yên Ly, chút tư sự cần giải quyết." – Tô Cửu khẽ mở lời. Nàng kiểm tra thông tin từ chiếc vòng gỗ giám linh về "quê hương mộ phần của Phó Tân", đoạn Yên Ly đang cầm cương, khẽ gật đầu xác nhận: "Chính là nơi đây."
"Có cần đồng hành chăng?" – Yên Ly dừng xe , thần sắc chút phức tạp.
Dẫu mang thiên phú hệ mộc, thể trích xuất thông tin từ vật thể, song nàng vốn thích xâm phạm tư ẩn của khác, bởi thường ngày luôn phong bế năng lực . Thế nhưng, đường, tiểu cô nương Tô Chi Chi cứ một mặt thư cho mẫu , một mặt lẩm bẩm ngớt.
"Ai da, mẫu , hôm nay là đầu Chi Chi rời khỏi Linh Tằm Các đó..."
" chăng, con theo tỷ tỷ đào mộ."
"Tỷ tỷ , đào y lên đòi món nợ huyết thâm cho nhà ."
Khóe miệng Yên Ly khẽ giật, nàng cùng Chu Bạch Ngọc đưa mắt về phía Tô Cửu – vẫn giữ vẻ mặt bình thản, dường như chỉ là đang dùng bữa ở tửu lầu mà thôi.
"Có cần chúng ... giúp một tay chăng?" – Yên Ly ngập ngừng hỏi.
Cánh tay Tô Cửu đầy rẫy thương tích chằng chịt, gia cảnh bần hàn, tu vi chẳng cao, tài nguyên khốn thiếu.
Mà hết thảy những điều đó, đều do bảy kẻ nam nhân bạc tình – , do bảy con cá đáng nguyền rủa gây nên.
"Hay để chúng cùng ngươi?"
"Không cần , chốc lát trở về ngay."
Tô Cửu tháo từng vòng vải rách quấn quanh hữu thủ, mỉm với Yên Ly: "E rằng, sẽ xong chóng vánh."
Chu Bạch Ngọc lập tức ngả , uốn như xà, lánh xa hữu thủ của nàng: "Chớ manh động, đợi xuống xe hẵng tháo."
Yên Ly vẻ hừng hực khí thế, định dùng cây đao giắt nơi chân "chạm nhẹ" thử tay Tô Cửu một cái, song nghĩ đến chuyện nàng sắp , cuối cùng thôi.
"Vậy ngươi hãy cẩn thận."