Tô Cửu ngả giường ngọc bích, sắc mặt tái nhợt. Chẳng mấy chốc, nàng lộ vẻ mặt như thể sẵn lòng vì đại nghĩa mà xả : "Hôm nay, việc chép vật từ Kim Xán rút cạn sức lực của , thậm chí còn khiến tu vi d.a.o động, nguy cơ tụt cấp cận kề."
Lần , quả thực nàng tiêu hao quá mức.
"Than ôi, tất cả là do cả. Lòng tham của thế nhân thật vô đáy, ngay cả kẻ chất phác như đây cũng khó bề cưỡng ."
"Lẽ , khi chép những 'quả đào' của , nên dừng ..."
Khóe miệng Lạc Già khẽ run rẩy, còn Chu Bạch Ngọc ngả "chết lặng" ghế tĩnh tâm.
Tô Tinh Thần vội vàng đưa tay bịt tai Tô Chi Chi .
Tô Cửu ngẩng cổ khỏi gối, khẽ "chậc chậc" một tiếng thốt: "Sự việc , chỉ đành thuận theo ý trời ."
"Phải tận dụng những món quà từ trời ban để nâng cao tu vi bản ."
"Kẻ chất phác như đây, há thể để lãng phí ?"
Vừa dứt lời, Tô Cửu vận linh lực, đưa ngón tay linh diệu , lấy từ nhẫn trữ vật bốn linh căn thượng phẩm hệ Hỏa chói lòa ánh vàng, vắt ngang bên hông.
Lập tức, tốc độ hấp thụ và phục hồi linh khí của nàng tăng lên phi tốc gấp bốn !
Gương mặt tái nhợt cũng nhanh chóng trở nên hồng hào.
Linh lực hệ Hỏa mạnh mẽ, nóng rực bao trùm khiến nàng mồ hôi đầm đìa, cảm giác tựa như đang phơi cái nắng oi ả giữa trưa hè.
Nàng chẳng đắp chăn. Thậm chí còn ... cởi bớt y phục .
Bên cạnh, đôi mắt xanh biếc của Thẩm Uyên khẽ động, tiến tới, chẳng một lời, dùng khuỷu tay nhẹ nhàng gạt bốn linh căn vàng rực rơi xuống đất, đoạn vòng tay ôm lấy Tô Cửu từ phía , truyền cơ thể nàng luồng yêu lực băng phách mát lạnh!
"Thế cũng ư?"
Tô Cửu lập tức cảm nhận luồng yêu lực trong trẻo , tựa dòng nước suối mát lành len lỏi qua từng kinh mạch.
Những kinh mạch vốn tổn thương vì quá sức khi chép linh căn, linh lực hệ Hỏa thiêu đốt, nay tức khắc xoa dịu.
Thẩm Uyên nhẹ giọng thốt: "Những thứ đó... chẳng lợi lộc gì."
Quả nhiên... Yêu lực của Thẩm Uyên khiến nàng dễ chịu hơn nhiều.
Chỉ chốc lát , kinh mạch giãn nở, cơn đau cũng dịu thấy rõ.
Tô Cửu khẽ thở phào một dài, đoạn vỗ nhẹ lên cánh tay đang ôm : "Thôi , Thẩm Uyên, giờ ngươi thể tu luyện, chớ nên lãng phí yêu lực nữa."
"À , thì ngươi thể tu luyện."
Tô Cửu khẽ búng ngón tay lên mép giường, đoạn chỉ về phía bốn linh căn đang lăn lóc đất.
"Thẩm Uyên, đồn yêu đan của ngươi phong ấn, chẳng thể tiến giai thêm nữa."
"Vậy thì tạm dùng mấy linh căn , thể từ từ tu luyện đấy."
Chu Bạch Ngọc và Lạc Già chịu đựng nổi nữa, lập tức bỏ chạy thục mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/copy-than-thuat-ta-o-tu-chan-gioi-lam-dai-lao/chuong-187.html.]
Tô Tinh Thần và Tô Chi Chi bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Một rút cành cây nhỏ, bện lá thành vòng cỏ.
Cả hai cùng thành một xuyến cổ to bản, treo bốn linh căn thượng phẩm hệ Hỏa lấp lánh lên cổ Thẩm Uyên.
Lập tức, ba nhà họ Tô thiếu niên yêu tu tuấn mỹ mặt, gật gù tán thưởng ngớt.
Đây chính là niềm vui thú khi trang hoàng cho một mỹ nhân sống trong phủ!
Thiếu niên dung mạo diễm lệ, chuỗi ngọc đỏ rực như giọt m.á.u kết hợp hảo với hình bọ cạp đỏ tươi nơi đuôi mắt, càng nổi bật hơn với vài mảnh vảy bạc ánh lam lấp lánh làn da.
Thật mê hồn!
Trong khoảnh khắc, linh khí hệ Hỏa Thẩm Uyên bỗng bùng lên dữ dội.
Hắn liền chuyển hóa chúng thành yêu lực băng phách, đoạn tiếp tục truyền sang Tô Cửu. Dòng chảy dường như vô tận.
"Ha, cuối cùng cũng thể an tâm nghỉ ngơi ."
Tô Cửu tận dụng triệt để thành quả của cuộc chép, lòng thanh thản, khẽ nhắm mắt .
định chìm giấc ngủ, bên ngoài bỗng vọng một giọng cao vút, khí thế ngút trời.
"Tô Cửu ở ? Ta là Lôi Ngạo, thủ tịch tầng !"
"Ta từng thấy ai tay nghề linh tượng xuất thần nhập hóa đến thế! Trong chớp mắt thành chín hình nhân, kèm theo ảo ảnh sương mù che khuất trong hình chiếu!"
Ảo ảnh sương mù che khuất? Mờ ảo như che lấp ư?
Hình nhân , đang về thứ nào đây?
Nàng sang hai ngón tay linh diệu đang dựng bên giường, đoạn liếc về phía bệ cửa sổ, nơi đặt những vật phẩm vốn nên xuất hiện trong một nơi thanh khiết.
Cuối cùng, nàng đầu chuỗi linh căn đỏ rực đang đeo cổ Thẩm Uyên – vẫn đang ôm lấy nàng rời.
" , Lôi Ngạo, quả thực thể lý giải. Dù tay nghề của ngươi sống động đến mấy thì ! Cớ gì Kim Càn Bảo và Ứng Diễm kinh sợ đến mức dám đối đầu với ngươi, khiến tầng ba mươi hổ thẹn đến ?"
"Ta, Lôi Ngạo – thủ tịch tầng ba mươi – mặt bộ tử Trúc Nguyên của tầng , đặc biệt đến đây để thỉnh giáo một phen!"
Trong sân viện, ai nấy đều mang vẻ mặt phức tạp.
Tô Cửu vẫn gọn trong vòng tay Thẩm Uyên, song chiếc cổ nàng ngẩng cao.
Đôi mắt nàng sáng rực, ánh cũng dần trở nên long lanh.
"Thẩm Uyên, những lời gì ?"
"Thay mặt tất cả, tự nguyện thỉnh giáo ư?"
[Lời tác giả]
Tô Cửu: Mau cho ngay!