Chu Bạch Ngọc nhíu mày bước tới gần, trầm giọng : "Chẳng lẽ Tô Cửu phát hiện sai lầm to lớn nào đó của Hy Thân Đường nên bọn họ định diệt khẩu chúng ?"
Tô Chi Chi và Tô Tinh Thần lập tức sát hai bên Tô Cửu, tựa như hai hộ vệ trái , sẵn sàng xả bảo vệ nàng.
Tô Cửu nghiêng tai lắng thêm chốc lát, quả nhiên phát giác tiếng lê lết dừng ngay cửa phòng của bọn họ.
"Ầm!" Một sợi xích kim loại rơi xuống nền ngọc thạch, vang lên âm thanh trong trẻo mà lạnh lẽo, tựa hồ kim châm đ.â.m da thịt.
Thẩm Uyên?
Tô Cửu đưa mắt lệnh bài Ngự Yêu trong túi giới chỉ và quả nhiên điểm đỏ đại diện cho Thẩm Uyên trùng khít với điểm xanh của nàng.
Không chút do dự, nàng đẩy cánh cửa đang khép hờ . Trước mắt nàng, đúng như nàng dự liệu, là vị thiếu niên yêu nô lâu gặp mặt.
Lúc , đang kéo lê một vật nặng nề mang hình hài con , bất tỉnh nhân sự.
Người mặc pháp bào màu vàng nâu – y phục thống nhất của Kim Ngọc Đường – đôi tay dường như bẻ gãy, rũ xuống một cách bất lực. Dù đang mê man bất tỉnh, gương mặt vẫn nhăn nhó vì đau đớn, miệng khẽ phát những tiếng rên rỉ yếu ớt.
Không ngờ chính là tên tiểu nhị ngạo mạn đó của Kim Ngọc Đường nãy.
Trên cổ áo của kẻ còn thêu hai chữ "Trúc Nguyên". Lúc , ngay cổng Kim Ngọc Đường, tiểu nhị ngang nhiên đuổi hai vị ông cháu tu sĩ Luyện Nguyên kỳ ngoài tựa như đuổi rác rưởi, còn lớn tiếng cợt, buông lời đe dọa Yên Ly và Chu Bạch Ngọc mà hề cúi đầu tạ .
Đủ để thấy rằng kẻ vốn kiêu căng ngạo mạn, chẳng coi các tu sĩ Trúc Nguyên kỳ gì cả.
Và giờ đây, tựa như một con súc sinh hèn mọn, Thẩm Uyên dùng xích sắt xuyên qua cánh tay mà kéo lê tới.
Chỉ một cái vung tay, Thẩm Uyên ném tựa như ném một bao tải rách nát, rơi sụt xuống ngay mặt Tô Cửu.
"!"
Chu Bạch Ngọc và Yên Ly lùi một bước, sắc mặt tái nhợt.
Tô Tinh Thần và Tô Chi Chi thì hai mắt tròn xoe kinh ngạc.
"Vết thương của ngươi quả nhiên lành nhiều ." Tô Cửu ngẩng đầu, ánh mắt dừng đôi vai gầy guộc của thiếu niên yêu nô. Sợi xích xuyên qua vai kéo dài xuống đất, còn đôi chân thì khóa chặt bằng vòng chân huyền thiết nặng nề. Thế nhưng, làn da bắt đầu xuất hiện những thớ thịt non mới mọc, hồng hào tươi mới.
Chỉ với thể như , dễ như trở bàn tay hạ gục một tiểu nhị Trúc Nguyên của Kim Ngọc Đường, thậm chí vặn gãy hai tay gã thành hình xoắn ốc kỳ dị, lôi tuột tới tận đây.
Tô Cửu trầm ngâm một giây.
Nàng thầm nhủ, quả nhiên quyết định mạo hiểm chiêu mộ đại yêu cấp năm nô bộc là vô cùng sáng suốt. Loại yêu vật hung tợn, mạnh mẽ phi phàm.
Thật sự quá đỗi lợi hại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/copy-than-thuat-ta-o-tu-chan-gioi-lam-dai-lao/chuong-107.html.]
... rốt cuộc thì là chuyện gì đây?
Tô Cửu cúi tên tiểu nhị của Kim Ngọc Đường đang hấp hối chân , chẳng khác nào một con ch.ó hoang cận tử.
"Hắn là... ?" Yên Ly lên tiếng, nhưng nổi da gà, cảm giác như một con dã thú khát m.á.u ghim chặt tầm mắt. Nàng còn cảm nhận chút linh khí nào từ các loại linh thực hệ Mộc xung quanh, điều đó khiến nàng vô cùng hoảng loạn.
Thẩm Uyên dường như chẳng mảy may để ý đến nàng, cũng thèm liếc .
Dưới lớp mặt nạ đồng xanh dữ tợn của là cặp răng nanh sắc nhọn cùng đôi mắt ngọc bích lạnh lẽo vô tình dán chặt Tô Cửu.
Một lúc , ánh mắt chuyển sang cây trâm hỗ hình hoa u lan cài tóc nàng, sang những cây trâm gỗ tương tự đầu Tô Chi Chi và Tô Tinh Thần.
Hắn khoác một chiếc áo bào đỏ rực như lửa, tà áo đều, kéo lê mặt đất. Từ toát mùi m.á.u tanh nồng nặc, tựa kẻ trở về từ địa ngục huyết hải, một trường săn thảm khốc.
Hắn giống như một lời cảnh báo đanh thép với tất cả : Tránh xa .
"Yêu thú cấp năm ?" Chu Bạch Ngọc tròn mắt, kinh hãi thốt lên.
Trong giới tu sĩ giàu của Linh Tằm Các, việc thuê hoặc mua yêu nô để lao dịch là điều hiếm lạ.
Cấp bậc và chủng loại yêu thú thường thể nhận qua phục sức và các dấu hiệu thể chúng.
Nghe đồn, yêu thú cấp năm là loại hung dữ và nguy hiểm nhất, cực kỳ khó thuần phục. Chúng thường khoác lên bộ y phục nhuốm đầy m.á.u tươi – tượng trưng cho địa vị đặc biệt và sức mạnh vô song, là lời cảnh báo với chủ nhân và những kẻ xung quanh.
Yêu thú càng mạnh, càng khó kiểm soát, nguy hiểm khôn lường, thể phản phệ chủ nhân bất cứ khi nào.
Dưới bộ y phục đỏ như m.á.u của Thẩm Uyên, hai sợi xích nặng nề buông thõng, xuyên qua cổ tay, vai, tim, cột sống, chạy dọc cánh tay .
Hai bàn chân trần ẩn tà áo đẫm m.á.u cũng đang xiềng xích lạnh buốt ngừng va chạm khẽ khàng.
Nghe , đại yêu cấp năm đang giam cầm trong lao ngục e rằng cũng chỉ dừng ở mức đó mà thôi.
Sắc mặt Yên Ly và Chu Bạch Ngọc liền biến sắc, trở nên cực kỳ khó coi. "Con yêu quái hung ác nào trốn thoát khỏi cấm lao ?"
"Tô Cửu, các ngươi mau chạy ! Ta và Chu Bạch Ngọc bước Trúc Nguyên kỳ, may chống đỡ chừng nửa nén nhang! Mau chạy!" Yên Ly vội đẩy Tô Cửu phía , giọng đầy lo lắng.
ngay khoảnh khắc đó, Yên Ly bỗng khựng .
Nàng cảm nhận ánh mắt lạnh buốt của con yêu quái đeo mặt nạ đồng xanh . Đôi mắt màu ngọc bích lạnh lẽo vô cảm hờ hững xuống, dừng ngay bàn tay nàng đang vô thức đặt nơi vai Tô Cửu.
Ánh đó tựa hồ đang cân nhắc nên bẻ gãy bàn tay theo phương thức nào mới khiến kẻ động chạm Tô Cửu trả giá thê thảm nhất.