"..." Tô Tinh Thần rốt cuộc chịu đựng nổi, mặt mũi tái mét, bước chân loạng choạng như kẻ mất hồn, đoạn, cũng nhập hàng ngũ đang nôn khan cùng Tô Chi Chi và Yên Ly.
Tô Cửu khẽ liếc sang Chu Bạch Ngọc, tiếp tục cất lời: "Ta còn trông thấy đạo tâm ô uế của ba bốn vị chưởng quỹ cùng tiểu nhị tại Kim Ngọc Đường..."
Chu Bạch Ngọc lập tức lùi liền ba bước, sắc diện trắng bệch như tờ. Tám dải ngọc bội treo lay động phất phơ theo từng chuyển động. Cuối cùng, y chịu đựng nổi nữa, giận dữ lao thẳng khỏi phòng.
"Y... chứ?" Tô Cửu gương chiếu tâm. Đạo tâm trong tâm cảnh của nàng lúc tròn vành vạnh tựa vầng trăng rằm, trắng tinh khôi một tỳ vết.
Quả nhiên, khi thẳng thắn bày tỏ, đạo tâm của nàng trở nên viên mãn vô cùng.
Tô Cửu cảm thấy vô cùng thư thái. Nhìn theo bóng Chu Bạch Ngọc biến mất cánh cửa, nàng khẽ lên tiếng hỏi Yên Ly: "Ngươi chẳng quản thúc y ?"
Yên Ly mặt mày tái nhợt, phất tay áo: "Cứ để y tự phát tiết . Hiện giờ nào còn sức lực để quản những chuyện nữa."
Cả ba đều cảm thấy lợm giọng.
Rõ ràng họ từng quả quyết rằng tất cả dụng cụ thanh tẩy đạo tâm đều là đồ mới, dùng xong liền tiêu hủy mà!
Thế mà là đồ dùng chung ư?
Đến cả việc tẩy rửa cũng chẳng buồn ?
Quả là phường thương nhân xảo quyệt!
Thời thế nhiễu nhương, đạo đức suy đồi, lòng quả là khó đoán.
Trong căn phòng thanh tẩy đạo tâm dành cho khách quý, ba đều mặt mũi trắng bệch.
Một lát , Chu Bạch Ngọc phẫn nộ trở về, tay cầm theo ngân lượng mà Tô Cửu trả cho sáu để tịnh hóa đạo tâm. Hắn lớn tiếng hạch tội: "Bọn vô lương tâm Hy Thân Đường ! Ban đầu còn chịu trả. Ta dọa sẽ triệu đến trấn quán bảo vật của họ – chiếc gương chiếu tâm tam giai – để soi xét những thanh Tiểu Tỏa Tâm Đao dùng tịnh hóa đạo tâm, thì bọn họ liền kinh hoảng, vội vàng trả tiền thù lao cho tất cả khách nhân, đồng thời hứa hẹn sẽ đưa một lời giải thích thỏa đáng."
Tô Cửu nhướng mày: "Gương chiếu tâm tam giai?"
Chu Bạch Ngọc gật đầu: " . Vừa bọn họ dùng cho chúng chỉ là gương chiếu tâm nhị giai, miễn cưỡng lắm mới thể thấu vết nhơ đạo tâm, còn vô cùng mờ nhạt."
"Còn gương chiếu tâm tam giai – trấn quán bảo vật của Hy Thân Đường – thể soi rọi rõ ràng ảnh tượng của những mảnh vỡ tâm ma ẩn trong vết nhơ. Nếu những vết nhơ đó của chúng mà là của khác, chiếc gương sẽ hiển lộ rõ ràng."
Lời dứt, Yên Ly liền vội vàng đưa tay bịt miệng, sắc mặt tái nhợt.
"Đừng... Ta ..." Yên Ly tựa hồ một đòn trọng kích đánh trúng: "Đạo tâm của vấy bẩn, còn là vết nhơ của kẻ khác, thể chịu đựng nổi..."
Tô Chi Chi hít một thật sâu, còn Tô Tinh Thần thì nhắm mắt, dứt khoát khép mắt, .
Chỉ Tô Cửu là lộ vẻ hứng thú, nàng mong chiêm ngưỡng một phen.
Chu Bạch Ngọc khan, khuôn mặt vẫn còn tái mét: "Ta bảo họ treo gương chiếu tâm tam giai ở cửa. Khi chúng ngoài, cứ thế soi chiếu một lượt. Nếu phát hiện vết nhơ của kẻ khác dính lên , nhất định khiến bọn họ bồi thường đến mức tán gia bại sản."
"Còn nữa, cũng kiểm tra xem liệu những thanh Tiểu Tỏa Tâm Đao dùng để tịnh hóa đạo tâm lưu mảnh vỡ đạo tâm của chúng ." Chu Bạch Ngọc liếc mắt Tô Cửu: "Nếu , kẻ dùng những mảnh vỡ đó để chuyện gì đó quỷ dị, thì chúng ắt hẳn sẽ gặp đại họa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/copy-than-thuat-ta-o-tu-chan-gioi-lam-dai-lao/chuong-106.html.]
Sắc mặt Yên Ly lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Tô Chi Chi và Tô Tinh Thần đều bất an về phía Tô Cửu.
Tô Cửu: "?"
Nhìn gì?
Các ngươi đang suy nghĩ những chuyện hoang đường gì thế?
"Ta là loại phẩm hạnh đê tiện như ?" Tô Cửu thở dài. Nàng chính là đạo tâm sáng rõ nhất trong gian phòng đó : "Ta thể lợi dụng sơ hở của kẻ khác để hãm hại bọn họ đây?"
Dứt lời, nàng dậy, mang theo chín khối vết nhơ cẩn thận gói ghém trong mảnh vải bông, rời khỏi khách phòng thượng hạng.
"Ta xem tâm ma của Tiền Chu rốt cuộc là thứ gì ."
"..."
"..."
"!"
"..."
Tô Chi Chi sắc mặt tái nhợt, sang Tô Tinh Thần, khẽ khàng thì thầm: "Nhị ca, chúng tu luyện đạo tâm, vẫn là nên tự dựa chính ."
Tô Tinh Thần gật đầu cứng đờ, vẻ mặt ngây dại như khúc gỗ, vội vàng đáp một tiếng "Ừ" như sợ hãi rằng nếu chậm trễ, đạo tâm vấy bẩn của sẽ tỷ tỷ thấu.
Chu Bạch Ngọc và Yên Ly , sắc mặt còn khó coi hơn .
"Quỷ quái thật!"
khi Tô Cửu đặt chân hành lang khu khách phòng thượng hạng của Hy Thân Đường – nơi xảy sự cố khiến đại đa khách nhân rời – nàng chợt thấy một âm thanh quái dị, tựa như vật nặng nề đang lê lết mặt đất.
Mỗi bước chân lê lết vang lên tiếng "rắc" nặng trịch, tựa như xương cốt trật khớp, hòa lẫn tiếng vải vóc cọ xát sột soạt, tạo thành một chuỗi âm thanh quái đản, vọng từ phía hành lang.
Âm thanh càng lúc càng gần, như đang tiến thẳng về phía nàng.
Sắc mặt Tô Cửu chợt trầm hẳn xuống, đôi mày liễu khẽ nhíu , lẳng lặng lùi về , bước khách phòng sáu ở khu thượng hạng, nhẹ nhàng khép hờ cánh cửa.
"Có chuyện gì đang xảy ?" Yên Ly nhận thấy điều bất thường, lập tức phắt dậy, thần sắc đầy cảnh giác.
Nàng nghiêng đầu lắng , sắc mặt bỗng trở nên ngưng trọng. Tay nhanh chóng đặt lên cánh cửa gỗ ngay mặt Tô Cửu.
"Năng lực cảm ứng hệ Mộc của ... vô hiệu hóa !" Sắc mặt Yên Ly chợt biến đổi, nghiến răng : "Nguy hiểm. Có thứ gì đó cực kỳ mạnh mẽ đang áp sát. Ta cảm nhận bộ cây cối bên ngoài đều một luồng khí tức hung bạo đến tột cùng áp chế, ngay cả hô hấp cũng dám."