Copy Thần Thuật: Ta Ở Tu Chân Giới Làm Đại Lão - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-09-01 07:20:51
Lượt xem: 12

Trên bầu trời đêm đen kịt, hai hàng mái hiên tí tách giọt nước rơi.

Tô Cửu chiếc mộc luân ỷ, lặng lẽ đưa mắt ngoài qua khung cửa sổ hình thoi chạm khắc.

Trong tiếng gió gào thét, một linh cầm khổng lồ, dài bốn năm trượng, lông vũ xanh biếc như ngọc, sải rộng đôi cánh, xé gió lướt ngang bầu trời đêm. Khi đôi cánh của nó vô tình quẹt khung cửa sổ, bốn viên linh thạch lơ lửng ở bốn góc khung cửa lập tức bừng sáng, dựng lên một lớp kết giới phòng hộ!

Ầm!

Một cây đại thụ ngoài gãy đôi ngang , căn phòng chấn động dữ dội, bụi đất rơi lả tả xuống khắp nơi.

Tuy , căn phòng vẫn vững vàng chẳng hề hấn gì, còn linh cầm xanh biếc thì loạng choạng bay lướt qua mái hiên.

"..."

Khóe miệng Tô Cửu khẽ giật.

Rõ ràng nàng xuyên đến một thế giới khác .

Vậy còn mười hai hòm linh nhũ bổ dưỡng nàng tích trữ khi hỏa sơn bộc phát ở kiếp ? Còn kịp mở một hòm nếm thử, nàng vong mạng , xuyên đến chốn luôn ?

Tô Cửu ôm n.g.ự.c mộc luân ỷ, đau khổ đến mức chẳng thốt nên lời.

Nàng nổi tiếng là kẻ bủn xỉn về lương thực nhất nơi mạt thế, đến mức ngay cả cương thi đến cướp đoạt vật tư cũng nàng cắn ngược. Đáng lẽ nên học theo mấy cuốn tiểu thuyết mà sức tích trữ gì cơ chứ, nay vong mạng, bộ lương thực cũng hóa thành của kẻ khác !

Tô Cửu mặt nàng biểu lộ cảm xúc, theo bóng linh cầm khổng lồ bay khuất dạng.

Giờ xuyên đến một chốn hiểm nguy như thế nữa cơ chứ!

"Không , chư vị cứ tiếp tục tu luyện thôi."

"Gia đình nào hư hại thì cứ bẩm báo lên!"

Bên ngoài vọng tiếng bước chân dồn dập vang vọng, nhiều đang di chuyển, nhưng chẳng hề vẻ gì là hoảng loạn vội vã cả.

Tô Cửu thở phào một , lòng cảm thấy dễ chịu đôi phần.

Ánh mắt nàng lướt qua căn mộc ốc nơi tỉnh giấc.

Căn phòng nhỏ chỉ rộng hơn mười thước vuông, khung cửa sổ, xà nhà và cột gỗ đều chạm khắc các hình vẽ bằng mực đen, khắc họa cảnh nam nữ dệt tơ, trồng dâu, dưỡng tằm.

Đối diện nàng là bức tường vôi trắng tinh, đó treo một tấm biển tre màu nâu sẫm, khắc dòng chữ rõ ràng: [Linh Tằm Các – Tầng Một, Vườn Dâu].

Ngay bên tấm biển đó, là mấy hàng đại tự đỏ tươi như m.á.u huyết:

"Đạo pháp phân sang hèn, dưỡng tằm cũng thể phi thăng!"

"Sức lực bao nhiêu, tằm nhả bấy nhiêu tơ!"

"Một con linh tằm – đổi một vạn linh thạch!"

"Trăm lá dâu linh – đổi một trăm linh thạch!"

"Chăm chỉ dưỡng tằm, ngày ngày thu vàng ròng, phi thăng hóa tiên, còn là mộng tưởng hão huyền!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/copy-than-thuat-ta-o-tu-chan-gioi-lam-dai-lao/chuong-1.html.]

Dòng cuối cùng bằng nét chữ đỏ như máu, đậm đặc tựa hồ đang nhỏ lệ: "Cuối tháng , vườn dâu tầng một sẽ loại bỏ ba trăm tu sĩ xếp hạng thấp nhất!!!"

Tô Cửu: "..."

Chẳng lẽ đây là... một tổ chức 'kiếm lời' trá hình trong giới tu tiên ?

Nàng đưa mắt quanh căn phòng chỉ vỏn vẹn chừng mười thước vuông. Một chiếc giường đá cẩm thạch rộng lớn, đủ chỗ cho năm an giấc, đặt sát bên khung cửa sổ. Trên mặt giường đặt một tấm biển gỗ, ghi rõ giá cả: [Một trăm năm mươi linh thạch/đêm].

Trên đầu giường, một bộ chăn tơ tằm xếp gọn gàng, ánh lên những hoa văn linh văn mờ ảo. Kề bên là bảng giá: [Hai mươi linh thạch/bộ ba món].

Ngay lúc , ở góc giường tựa vách tường, một lão nhân đang an tọa lặng lẽ. Trong tay lão, một ánh linh quang nhẹ nhàng tỏa . Một chiếc lá dâu lớn bằng bàn tay, xanh biếc tựa ngọc bích, đang lão tỉ mỉ tẩy rửa, vương chút bụi trần. Lão chẳng buồn ngó ngoài khung cửa sổ, cũng liếc Tô Cửu, chỉ lặp lặp động tác rửa lá một cách máy móc, chẳng hề ngơi nghỉ.

Bên chân lão là một chiếc giỏ ngọc, đó dán một tấm bảng ghi giá: [Thuê hai mươi linh thạch/ngày]. Trong giỏ hơn hai mươi chiếc lá ngọc rửa sạch.

Trên đỉnh đầu lão, cùng bốn vị trí còn giường, đều treo một chiếc dùi bạc nhọn hoắt từ xà nhà rủ xuống. Trên dùi khắc dòng chữ: [Kim giám sát tu luyện chống buồn ngủ – Ba trăm linh thạch/tám canh giờ].

Tô Cửu: "..."

Chuyện gì đang diễn thế ?

Chốn nào cũng treo bảng giá thu tiền là cớ ?

Nàng cúi đầu, thử xoay bánh xe lăn gỗ . Quả nhiên, đúng như nàng dự liệu, bánh xe chạm một khối gỗ tử kim treo lơ lửng. Trên đó ghi rõ cách thức sử dụng: [Xe lăn linh giai nhất – Năm mươi linh thạch, đặt khe lõm phía thể sử dụng trong hai canh giờ].

Nàng một nữa đưa mắt quanh, từ bàn ghế trong phòng, bệ cửa sổ, linh , cho đến dép cỏ... tất thảy đều bảng giá kèm.

Ngay cả tấm rèm vải xám buông cửa gỗ cũng ngoại lệ: [Ra khỏi cửa vô cớ – Mười linh thạch/].

Tô Cửu hít sâu một .

Chợt, từ ngoài cửa vọng hai giọng non nớt:

"Mặc kệ nàng , nàng sống cũng chỉ tranh đoạt miếng ăn với chúng mà thôi!"

"Nhị ca, nhỏ thôi... đừng đại tỷ như ."

Sau đó, hai bóng dáng gầy gò bước phòng.

Cả hai đều trông quá mười tuổi. Tiểu cô nương trông nhỏ hơn, vận một chiếc áo bào màu đậu xanh rộng thùng thình, ống quần dài quét đất che khuất đôi giày vải xám nâu, mũi giày còn một miếng vá thêu hình lá dâu cách vụng về.

Nàng bưng một bát cháo sứ trắng, gò má xanh xao hóp , đôi mắt hạnh đen láy trong veo, tuy trông gầy gò suy dinh dưỡng nhưng toát lên vẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện lạ thường.

Vừa bước phòng, nàng quyển sách phát sáng lơ lửng mặt, nghiêm túc từng chữ một cách rành mạch:

"Khai câu thập bát thức, yếu quyết thức thứ nhất: hai chân khuỵu xuống, cuốc chạm đất, linh khí đan điền dâng lên, đưa đến thắt lưng..."

Khi nàng đến gần, Tô Cửu mới phát hiện giữa vầng trán trắng ngần của nàng một dấu màu hồng đào, tựa hồ kẻ nào đó lên – [Tứ Cửu Ngũ Cửu].

"Đại tỷ tỉnh ạ?" Nàng rời mắt khỏi quyển "Tâm Pháp Dưỡng Dâu", kinh ngạc reo lên khi thấy Tô Cửu mở mắt xe lăn.

"Hừ." Cậu bé cùng – trông lớn hơn nàng một chút – lạnh lùng mặt sang nơi khác, tự xuống đất chiếc giường đá. Khi nghiêng đầu, má trái của lộ một dấu mực đen: [Nhị Tam Tam Cửu].

Trên vạt áo của cả hai, chín sợi chỉ đồng óng ánh bện . Mỗi đều đeo một tấm thẻ gỗ hẹp ngực.

---

Loading...