CÔNG NGỌC - 5

Cập nhật lúc: 2025-12-01 13:06:00
Lượt xem: 412

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vì Hạ lang quân ở đây?”

 

“Trong nhà ngột ngạt, sách dễ buồn ngủ. Nhớ nữ lang từng cảnh trong núi thanh nhã, nên tại hạ dứt khoát đến đây .”

 

Hạ Thanh Tiêu phía đối diện, dùng nhánh cây khều khều rễ tùng, lửa bừng lên, soi gương mặt càng thêm ôn hòa.

 

Ta ngắm một lúc, rũ mi mắt, tỏ chút thất vọng:

 

“Thì , còn tưởng…”

 

Hắn khựng , đầu nhánh cây trong lò phát tiếng tí tách.

 

“Cũng… cũng như . Mỗi ngày nữ lang đều xuống núi mua rau quả tươi, trời nay rét buốt, từ nay để tại hạ mua giúp. Nữ lang cần dầm gió dãi tuyết nữa.”

 

Ta ngẩn .

 

Ý là… mỗi ngày đều sẽ đến đây sách?

 

Mua rau quả đương nhiên là cái cớ để xuống gặp .

 

như thật sự cần xuống núi hóng gió tuyết nữa.

 

vốn sợ lạnh.

 

“Đa tạ Hạ lang quân!”

 

Nụ của cũng chân thành thêm vài phần.

 

Hạ Thanh Tiêu nắm nhánh cây khẽ siết , nghiêng đầu đáp nhẹ “Ừm”.

 

Tai đỏ.

 

Ngoài hốc đá, gió tuyết càng dữ, quất lên vách núi những tiếng nặng nề, càng khiến gian bên trong thêm tĩnh lặng.

 

Hạ Thanh Tiêu sách, cũng lấy sổ sách .

 

Gia sản cha tộc nhân nuốt mất phần lớn, mấy cửa hiệu còn là do mượn thế Phó Lăng An để giành . Phó Lăng An từng bắt gặp xem sổ, liền giật lấy, liếc một cái ném thẳng cửa sổ.

 

“Nếu nhà họ Thẩm ngay cả quản lý hồn cũng , nàng cứ . Ta điều mấy bản lĩnh đến. Nàng là Thiếu phu nhân Phó thị tương lai, thể vướng bận tục sự?”

 

Ta phản bác.

 

Chỉ liếc tỳ nữ một cái bảo nàng thu sổ , ngoan ngoãn:

“Là .”

 

Ta từng cho Phó Lăng An —năm cha mất, đám quản sự đắc lực là những phản bội đầu tiên. Một ít còn trung thành thì đại bá phụ tìm cớ đuổi sạch.

 

Mẹ thông việc nhà, chỉ từng cửa hiệu sa sút, cuối cùng chỉ sống qua ngày bằng phần lệ (trợ cấp) của tộc.

 

Khi đó hiểu—dựa ai cũng bằng dựa chính .

 

Phó Lăng An sinh giữa phú quý họ Phó đất Hà Đông, hiểu những thứ dễ dàng bao cả đời cũng chạm nổi.

 

Những điều đó, sẽ hiểu.

 

cũng cần hiểu.

 

8

 

Hạ Thanh Tiêu thì khác.

 

Năm xưa trôi dạt đến Hoài Nam, một vị lão cử nhân độc thu nuôi.

 

Sau khi lão cử nhân mất, dùng bộ tiền dành dụm để an táng dưỡng phụ, sống nhờ chép sách mà đến Trung Đô dự thi.

 

Hắn từng chịu khổ, hiểu giá trị của bạc tiền, giống những Nho sinh giả thanh cao, coi thường thương nghiệp.

 

Lần đầu thấy tính nhẩm, còn tỏ vẻ ngưỡng mộ, hỏi bí quyết gì.

 

Ta hài lòng.

 

thật lòng.

 

ở cạnh Hạ Thanh Tiêu vẫn thoải mái hơn nhiều so với khi ở bên Phó Lăng An.

 

Ngày thứ hai sách ở hốc đá, liền mang hồ bút đến tặng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cong-ngoc/5.html.]

 

Ban đầu định đợi Xuân Viên mới tặng, nhưng sinh thần Phó Lăng An đến gần, mua hồ bút, sợ sinh chuyện cần thiết, chi bằng tặng .

 

Có lẽ quá mức việc tìm hồ bút khó khăn.

 

Hạ Thanh Tiêu vô cùng trân quý.

 

Hắn nâng trong tay, khẽ vuốt ve, mắt sáng lấp lánh như :

 

“Đa tạ nữ lang! Thanh Tiêu nhất định sẽ cất giữ cẩn thận!”

 

Ta quen việc đồ tặng Phó Lăng An đem vứt lăn lóc.

 

phật ý, chiếc khăn tự tay thêu để bồi tội tiện tay ném cho tên ăn xin bên đường. Tên ăn xin còn giơ chiếc khăn thêu chữ “Tố” lên khoe khắp phố, khiến cả thành nhạo.

 

Thấy Hạ Thanh Tiêu trân trọng như , thoáng ngẩn .

 

… đó là vì còn nghèo thôi.

 

Đợi đến khi thật sự trở thành trưởng t.ử đích xuất của Phó thị, cũng sẽ đổi—thậm chí khi chẳng kém gì Phó Lăng An.

 

Ta mỉm với , đủ độ:

 

“Ngọc Tố chúc lang quân, kim bảng đề danh.”

 

Hạ Thanh Tiêu rũ mắt, ánh tối .

 

để ý.

 

Mười ngày , nha phụ Phó thị đến.

 

Thấy tay , bà đặt mạnh chén :

“Bản kinh nữ lang chép ?”

 

“Thật may, mười quyển chép xong từ sớm, nhưng hôm qua gió lớn quá… thổi bay hết .”

 

Da mặt bà giật hai cái:

“Nữ lang… chẳng lẽ dám gạt lão ?”

 

Ta dùng khăn chấm khóe mắt:

“Sao dám? Bản kinh thổi mất, suốt hai ngày.”

 

Nha phụ sắc mặt hồng nhuận, đập bàn dậy.

 

giơ tay chỉ , nhưng nghĩ tới điều gì, cố nuốt cơn giận:

“Vậy nữ lang giao hồ bút cho lão , may lang quân tâm tình sẽ nhận lễ của .”

 

Ta che môi:

“Thật may… hồ bút cũng gió thổi mất .”

 

“Ngươi!”

 

Nha phụ ré lên, liên tiếp bật ba tiếng “Hay lắm”, gằn giọng:

 

“Hôm nay—từng lời từng chữ—lão sẽ bẩm báo lang quân! Mong nữ lang đừng hối hận!”

 

Vậy thì quá.

 

Với cái kiêu ngạo của Phó Lăng An, e rằng khi trở thành đại tẩu của , sẽ chẳng dám bén mảng đến đây nữa.

 

ngờ—chiều hôm , mới từ hốc đá trở về, đang chuẩn thắp đèn, liền một bóng xông phòng, nắm lấy cổ tay :

 

“Thẩm Ngọc Tố, nàng còn náo loạn đến bao giờ!?”

 

09

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Là Phó Lăng An.

 

Lần thì thật sự kinh ngạc.

 

Ta cố ý đối phó  qua loa với nha phụ đến mức ai cũng đang cố tình khó. Phó Lăng An mà còn chịu đến gặp ?

 

Hơn nữa tính theo giờ, hẳn là nha phụ bẩm báo xong, lập tức cưỡi ngựa mà đến. Lúc búi tóc rối, bên thái dương còn đọng mồ hôi mịn, lồng n.g.ự.c phập phồng khe khẽ.

 

Rõ ràng là phi ngựa tới.

 

 

Loading...