CÔNG LƯỢC THẤT BẠI, ĐỌC LẠI HỒ SƠ. - 15
Cập nhật lúc: 2025-11-01 04:48:33
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người khác tùy tiện châm ngòi thổi gió một câu liền khiến các ngươi quên mất ai đang khó khăn vất vả giữ lấy sinh mạng của các ngươi ?”
“Người ,”
Ta gục đất, rút kiếm lạnh lùng , “Kéo , tìm đồng bọn.”
“Rõ!”
Những binh sĩ sớm tức giận, thấy mấy kẻ gây rối nhất áp giải . Vừa xé rách lớp áo ở cổ, để lộ ký hiệu giống .
Ta lạnh: “Không đầu óc, khác gió là mưa.”
Những mắng dám giận mà dám , quả nhiên bạo lực vẫn giải quyết vấn đề hơn là lời khuyên nhủ.
Sau khi việc kiểm soát, thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Thủy Thư vội vàng đỡ xuống, chống cằm , nghiêm túc :
“Tuế Tuế, thật thể ngươi chỉ mới mười lăm tuổi.”
“ phòng miệng khó hơn phòng sông , ngươi sợ họ...” Nàng lo lắng .
Ta lắc đầu:
“A Tỷ nghĩ xem, chúng đến đây là để giúp đỡ họ. Họ đến gây rối chẳng qua là vì nắm chắc thái độ của chúng , sợ chúng cũng sẽ mặc kệ họ như Thái thú. Ta thể hiện rõ thái độ , tiếp theo tạm thời sẽ nguy hiểm.”
Tiêu Thủy Thư nở một nụ :
“Ta nghĩ đến lớp , còn buồn bã một lúc lâu.”
“Lần nhục bản như nữa.”
“Một cái quỳ xuống nào gọi là nhục. Nếu thể khiến họ an tâm, quỳ một ngày một đêm cũng vấn đề gì.”
Ta câm nín, một nữa cảm thấy hổ vì đo bụng quân tử bằng lòng tiểu nhân.
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Ta cứ nghĩ Tiêu Thủy Thư dù tư tưởng cởi mở đến mấy cũng sẽ chịu đựng việc quỳ lạy khác, ai ngờ nàng thực sự xem bách tính như con cái mà yêu thương.
Tháng tám vẫn nóng bức khó chịu, chỉ cần một chút là mồ hôi đầm đìa. Điều duy nhất khiến dễ chịu là dịch bệnh đang dần lắng xuống.
Sau khi chúng đến, c.h.ế.t giảm mạnh. Nếu như , chúng cũng nên trở về.
Ta đang đau lưng mỏi gối chuẩn hành lý thì thấy tiếng thét:
“Cháy ! Cháy !”
Chỉ một lát , khói bay cuồn cuộn, làn khói dày đặc bao trùm cả viện. Lửa nhanh chóng lan đến từng xà nhà.
Lòng chùng xuống. Ngọn lửa cháy từ lên, mà là bắt đầu từ tầng chúng ở, nếu thể nhanh đến . Có chúng c.h.ế.t.
Mục tiêu là Tiêu Thủy Thư là thì .
Tiêu Thủy Thư kéo xông ngoài, nhưng cửa lửa cháy.
Sóng nhiệt cuồn cuộn, kéo theo khói độc gây nghẹt thở. Rất nhanh chúng cảm thấy vô lực.
Một thanh xà nhà cháy đỏ rực đổ sầm xuống giữa chúng , như một hố sâu thể vượt qua.
Trước khi ý thức tan biến, lờ mờ thấy kêu Điện hạ , là tiếng kêu thét t.h.ả.m thiết của Tiêu Thủy Thư:
“Cứu nàng, cứu Tuế Tuế!”
A Tỷ cứu ngoài , thật .
Cha và đều còn sống, ai giẫm lên vết xe đổ của kiếp .
Ngọn lửa tháng tám thiêu hủy nửa khuôn mặt của Tiêu Hưởng.
Lúc đó lửa lan quá nhanh và quá mạnh, nước mà hầu mang đến đủ.
Tiêu Hưởng, mới về kế hoạch, cưỡi ngựa suốt đêm, một phi đến.
Hắn vội vã hỏi địa điểm của biệt viện, thấy căn nhà đang cháy ngút trời liền mặc kệ tất cả, tạt một thùng nước lên xông .
Hắn chỉ tìm thấy Tiêu Thủy Thư tóc tai rối bù ở cửa. Lúc đó váy áo nàng lem luốc, thậm chí bốc cháy.
Hắn lập tức xông tới ôm lấy nàng, dùng quần áo ướt của dập tắt lửa, định ngoài.
nàng như phát điên mà chỉ bên trong:
“Tuế Tuế, Tuế Tuế ở bên trong, A Hưởng ngươi mau cứu nàng!”
Hắn im lặng ngoài. Lửa quá lớn, nếu ngoài, A Tỷ của sẽ mất mạng.
Ngay khoảnh khắc Tiêu Hưởng bước khỏi sân, cả căn nhà đổ sụp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cong-luoc-that-bai-doc-lai-ho-so/15.html.]
Tiêu Thủy Thư ngơ ngác đống gỗ vụn, đôi mắt thể rơi một giọt lệ nào.
“Tuế Tuế...?”
Môi nàng run rẩy, cố gắng mấy cũng thể phát một âm thanh nào, ánh mắt Tiêu Hưởng ngơ ngẩn và bất lực.
Tiêu Hưởng cạn lời, bảo những mau chóng mang nước đến.
Đối mặt với ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, một thùng nước nối tiếp một thùng nước chẳng khác nào muối bỏ biển.
Cho đến khi thứ kết thúc, ai tìm thấy t.h.i t.h.ể của .
...
Vô lý, vẫn sống khỏe mạnh.
Trời quang mây tạnh, đang ở trong một ngôi nhà gỗ nhỏ núi, bên cạnh là Niên Nhất.
Lúc tình hình nguy cấp, trong hỗn loạn, chỉ Tiêu Thủy Thư cứu ngoài.
Lúc đang mơ màng sắp ngất , đột nhiên cảm thấy một lực mạnh mẽ kéo , chỉ trong tích tắc đưa thoát khỏi biển lửa.
Đợi đến khi sự nóng bức lắng xuống, mới hồn. Nhìn kỹ, hóa là Niên Nhất.
Ta kinh ngạc. Lúc đó cả căn nhà đốt cháy , ngay cả cột trụ cũng lung lay sắp đổ.
Ngoại trừ cầu thang, những nơi khác thể lên, kể Niên Nhất còn phá cửa sổ xông .
Nếu siêu năng lực nào khác, điều đó chỉ thể chứng minh Niên Nhất là một tồn tại giống như 'bug'.
Dưới ánh mắt của , Niên Nhất chủ động khai thật chuyện.
“Ký chủ.”
Niên Nhất chút nham nhở.
Hắn , khi thể thành nhiệm vụ, vốn định đưa trở về thế giới ban đầu.
khi kiểm tra quyền hạn, kinh ngạc phát hiện thế giới chính quên lãng, phận trong tất cả những xuyên .
Điều đó nghĩa là, nếu lúc đó c.h.ế.t, sẽ c.h.ế.t cùng lúc ở thế giới chính và thế giới sách.
Niên Nhất phát hiện điều , cảm thấy với . Dù cũng là do tìm đến, khi tìm đến cấp cho một cái 'ngón tay vàng' nào cả, cứ thế mà nuôi thả, cuối cùng còn mất cả phận ban đầu.
Vì , dùng điểm tích lũy của để đổi lấy một cho hồ sơ .
Chỉ dựa điểm tích lũy là đủ, còn cần cũng lựa chọn hồ sơ, nếu chỉ tan thành tro bụi, mà điểm tích lũy của cũng sẽ trực tiếp về .
May mắn , lúc đó trong lòng thực sự tức giận, đ.á.n.h cho Bùi Tử Sanh một trận, nên bây giờ vẫn sống khỏe mạnh.
Niên Nhất vì yên tâm về , nên dùng điểm còn đổi lấy một du lịch trong sách, tìm .
Kết quả, cái tên khốn quên đổi tiền, chỉ thể len lỏi trong ổ ăn mày một cách lén lút.
Chưa mấy ngày, dùng cơ bụng của thu hút sự chú ý của , từ đó còn lo ăn lo mặc nữa.
Ta phản bác: “Rõ ràng là coi trọng tài hoa của ngươi!”
Niên Nhất lạnh:
“Ngươi coi mù ? Lần đầu gặp mặt, ngươi và Bích Thủy chằm chằm eo , ánh mắt đó hận thể khoét bốn cái lỗ.”
“……”
Hắn tiếp tục , mục đích đến bên cạnh cũng đơn giản: bảo vệ an .
“Dù cũng là ký chủ do lựa chọn, sống lâu hơn bất kỳ ai.”
“, điểm tích lũy của dùng hết khi cứu ngươi . Tiếp theo nếu ngươi gặp nguy hiểm, thể đến kịp thời nữa.”
Hắn nghiêm nghị : “Ngươi bây giờ còn cơ hội để chọn hồ sơ .”
Ta gật đầu, tỏ vẻ hiểu.
“Ngươi phái điều tra nguyên nhân vụ cháy biệt viện.”
“Đưa tiền.”
Niên Nhất cũng nhiều, trực tiếp đưa tay đòi tiền. Ta sờ thắt lưng, động tác khựng .
Mẹ kiếp, túi tiền cháy mất !
Niên đại tiểu thư ngày xưa rộng rãi hào phóng mua đồ chớp mắt, thoáng chốc thành kẻ trắng tay.
Chưa đến chuyện điều tra tin tức, ngay cả việc về kinh cũng là một điều khó khăn.