CÔNG LƯỢC THẤT BẠI, ĐỌC LẠI HỒ SƠ. - 14
Cập nhật lúc: 2025-11-01 04:48:09
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta lặng lẽ chờ đợi năm ngày đến, tự nhiên những chuyện xảy trong cung, cũng nguy hiểm gì đang chờ đợi .
...
“... A Tỷ, A Tỷ?”
Công chúa phủ rộng lớn một bóng nô bộc. Một mặc cẩm y đen nhanh trong phủ, thậm chí vì quá vội mà vấp ngã mấy , búi tóc vấn gọn gàng xõa tung.
Nghe tiếng gọi, Tiêu Thủy Thư vẻ mặt kinh ngạc:
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
“A Hưởng...?”
Người đến chính là Tiêu Hưởng. Lúc khóe mắt đỏ hoe, nhãn cầu đầy tơ máu, rối bời t.h.ả.m hại, khác hẳn vẻ hung hăng và tàn bạo thường ngày.
Ngưỡng cửa phòng khuê nữ đặt cao, Tiêu Hưởng vấp , nhưng mặc kệ, cứ thế quỳ gối về phía Tiêu Thủy Thư, vươn tay ôm chặt lấy eo nàng.
Lực ôm quá lớn, gần như bẻ gãy Tiêu Thủy Thư đôi.
“A Tỷ, đừng , đừng ...”
Tiêu Hưởng cầu xin:
“Dịch bệnh Việt Thành lai lịch bất minh, khả năng lây nhiễm cực mạnh. Một khi mắc là chắc chắn c.h.ế.t. Tỷ đến đó gì còn đường sống!”
Tiêu Thủy Thư vẫn hồn. Lớp vải ở eo thấm ướt, nàng chút mơ màng.
Cúi đầu xuống, chỉ thấy búi tóc Tiêu Hưởng lệch. Nàng nâng mặt lên, quả nhiên, thấy khuôn mặt đầy nước mắt.
Thở dài một : "Đồ mít ướt."
Vừa chút thẫn thờ.
Họ từng là cặp tỷ thiết nhất.
Mẫu phi của Tiêu Hưởng là một cung nữ, tiếc hồng nhan bạc mệnh, sớm qua đời, để Tiêu Hưởng mới năm tuổi.
Tiêu Thủy Thư bảy tuổi học, mơ ước là trở thành nữ hiệp nghĩa hiệp.
Thấy Tiêu Hưởng đáng thương, quyết định nhặt về cung điện của mẫu phi .
mẫu phi từ chối, bà :
“Thủy Thư , chúng thể sống yên là vì chúng đều là nữ tử, cần tính toán quá nhiều. Hoàng tử thì khác.”
Đáng tiếc, Tiêu Thủy Thư bảy tuổi chỉ thấy câu cuối cùng, Tam là giống ai.
Lúc nhỏ Tiêu Hưởng , học cũng , chữ cũng , luyện võ quá mệt cũng .
Lần nào cũng để Tiêu Thủy Thư dỗ dành một hồi mới miễn cưỡng nín , đó ôm Tiêu Thủy Thư nhỏ:
“Thích A Tỷ nhất.”
Tiêu Thủy Thư lòng mềm nhũn, thì thầm:
“A Tỷ cũng thích A Hưởng.”
khi lớn lên họ dần xa cách.
Tiêu Hưởng còn tìm A Tỷ lóc khi gặp thất bại nữa.
Hắn trở nên trầm uất, trở nên tàn nhẫn, trở thành mà Tiêu Thủy Thư còn nhận .
Lúc Tiêu Hưởng khóe mắt đẫm lệ, trùng khớp với hình ảnh lúc nhỏ.
Tiêu Thủy Thư thở dài, theo thói quen hôn lên trán , ôm dỗ dành, “A Hưởng , A Hưởng ...”
“Không ?”
“A Hưởng, hứng thú với thiên hạ của các ngươi. Ta chỉ thấy những đang khốn khổ lầm than mắt. Chỉ giải quyết vấn đề, cục diện thể kiểm soát mới thể kiểm soát.”
Tiêu Thủy Thư dịu dàng lau nước mắt cho , “Ta chỉ thể bấy nhiêu thôi. Ta hoài bão lớn, thấy quyền lực mà các ngươi khao khát.
Ta tại A Hưởng của trở thành một tàn bạo vô đạo, nhưng thể đổi. Một khi đổi, những nữ tử theo sẽ sống .”
Khi nàng đang chịu áp lực để con đường riêng thuộc về Lăng Nhược Công chúa, A Hưởng của nàng bất chấp sinh tử của bách tính, chỉ để vượt qua Tiêu Tịnh.
Khi nàng đang dốc hết sức để mưu cầu một lối thoát khác cho nữ tử đương thời, A Hưởng của nàng coi rẻ mạng , tùy ý phung phí nhân tính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cong-luoc-that-bai-doc-lai-ho-so/14.html.]
Tiêu Thủy Thư và Tiêu Hưởng vốn dĩ khác .
“Tuế Tuế , ai sinh tự trói buộc , chúng nên để họ thấy thế giới rộng lớn hơn.”
Cuộc chuyện kết thúc trong vui. Khuôn mặt Tiêu Hưởng với khóe mắt đỏ hoe cứ quanh quẩn trong tâm trí Tiêu Thủy Thư.
Nửa ngày nàng khẽ khẩy: "Đồ mít ướt."
trong lời đó bao nhiêu sự tiếc nuối, chỉ nàng .
Năm ngày kết thúc. Ta và Tiêu Thủy Thư mang theo t.h.u.ố.c men mà Hoàng Thượng phê duyệt rầm rộ đến Việt Thành.
Lần sẽ để Tiêu Thủy Thư một xông pha đến nơi , cuối cùng c.h.ế.t nơi đất khách quê nữa.
Ta hiểu cách nghiên cứu t.h.u.ố.c men, chỉ thể ném tiền .
Những thứ cần dùng, đưa tiền để họ tự mua, mua thì thêm tiền.
Tiêu Thủy Thư theo dõi sát tiến độ, gần như tự tay việc.
Nếu lo nàng tổn hại sức khỏe mà cương quyết yêu cầu nàng nghỉ, bằng nàng đoán chừng đổ bệnh .
Đại phu tùy tùng gật đầu đồng tình:
“Phòng chống dịch bệnh cũng thể một sớm một chiều mà thành công. Hơn nữa, bảo vệ cơ thể thì công việc mới tiến hành thuận lợi. Công chúa điện hạ nên theo ý kiến của Niên tiểu thư .”
Khóe miệng Tiêu Thủy Thư cong lên, nhưng vẫn lo lắng:
“Ngươi đó, ngươi đó, vẻ còn hơn cả là bậc trưởng bối.”
Ta mật ôm nàng: “Vì lo cho ngừơi mà!”
Nghe Kỳ Thanh Mạt ở biên giới lập chiến công hiển hách, dựa võ nghệ siêu quần và những quyết định quả cảm, chính xác, thu phục lòng tin của binh sĩ. Kỳ Gia Quân một nữa xuất hiện trong mắt .
Kỳ tiểu tướng quân mặc áo giáp của lão tướng quân lúc sinh thời, đầu đội khăn đỏ, khuôn mặt vấy m.á.u trông kiên nghị trẻ trung, cưỡi ngựa trở về, như thể mang theo những cựu binh vượt qua thời gian, thấy vị tướng quân của họ khải .
Quá giống.
Nhờ sự can thiệp của chúng , dịch bệnh ở Việt Thành nhanh chóng kiểm soát.
Nhìn thấy những đó dần dần hồi phục sức khỏe, thực lòng thở phào nhẹ nhõm.
Kết thúc đều vui vẻ, nhưng sự gian khổ của quá trình chỉ thực sự trải qua mới hiểu.
Ta sự nỗ lực của Kỳ Thanh Mạt, nhưng sự cố gắng của Tiêu Thủy Thư thì ai cũng thấy.
Thực lúc đầu thuận lợi như . Chúng đến đây mấy ngày, vì quen thuộc với ẩm thực và phong tục nơi , thể xác định dịch bệnh lây lan từ , nên chỉ thể ngăn cách bệnh và khỏe.
Không ai một câu rằng chúng tập hợp những mắc bệnh một chỗ thiêu sống.
Thế là đám bách tính nổi giận cầm liềm xông biệt viện nơi chúng trú ngụ, hung hăng đòi hỏi lời giải thích.
Tiêu Thủy Thư, một Công chúa cao quý của một nước, vì họ mà hao tâm tổn trí, mấy đêm ngủ, bận rộn vì họ, tự băng bó thuốc.
Cuối cùng họ dùng d.a.o chỉ , như thể nàng là một kẻ thập ác bất xá.
Binh sĩ giơ đao kiếm tấn công thì nàng quát dừng.
Lăng Nhược Công chúa tôn quý tháo chiếc trâm gỗ dùng để búi tóc, tự quỳ xuống:
“Bản cung các ngươi đều sống, Bản cung đến đây cũng là vì giúp các ngươi sống. Các ngươi ở cùng chẳng lẽ thấy các đại phu vì giúp các ngươi thử t.h.u.ố.c mà mỗi ngày nếm trăm loại thảo d.ư.ợ.c ?
Không thấy chúng vì các ngươi mà thức trắng đêm thắp đèn ? Bản cung đến ngày đầu tiên từng , Bản cung đưa các ngươi sống sót, từng một!”
Nữ tử quỳ đất lưng thẳng tắp, kiêu ngạo cũng hèn mọn.
Nhìn thấy từ xa, giận dữ đùng đùng, rút thanh gươm bên hông Niên Nhất bước tới, kéo Tiêu Thủy Thư dậy lạnh lùng :
“Là Điện hạ khiến các ngươi nhiễm dịch bệnh ? Là Điện hạ mặc kệ các ngươi tự sinh tự diệt chờ c.h.ế.t ? Các ngươi tự hỏi lương tâm , nếu Công chúa Điện hạ, hôm nay các ngươi ai còn sống, ai nhà sẽ các ngươi lây nhiễm ?”
Thanh kiếm trong tay đ.â.m thẳng cổ gần nhất. Đám bách tính ngờ tay thẳng thừng như , nhất thời sợ hãi.
Ánh mắt lạnh băng:
“Công chúa Điện hạ vượt ngàn dặm đến đây là để cứu , để các ngươi ép quỳ!”
“Các ngươi ơn cũng thôi , uống t.h.u.ố.c chúng mang đến, ăn lương thực chúng mua cho, báo đáp chúng như ?