Công Chúa Hôm Nay Tẩy Trắng Sao - Chương 98: Lại bị bắt cóc
Cập nhật lúc: 2025-03-09 08:22:22
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không từ lúc nào, gầm giường của nàng đào một đường hầm bí mật.
Lối quá hẹp, nàng điều chỉnh tư thế nhiều mới thể luồn bên trong.
Vì Thiệu Nguyên Thanh đang chằm chằm phía , nàng chỉ thể cắn răng chui . Ban đầu, nàng bò nửa quỳ, từng chút một tiến về phía , mùi bùn đất nồng nặc xộc thẳng mũi.
Bò nửa đường, cổ tay bắt đầu đau nhức, nàng dừng thở dốc một chút. Thiệu Nguyên Thanh theo sát phía , thúc giục: “Uyển Uyển, tiếp tục .”
“Ta mỏi tay quá.” Tống Ấu Quân nhúc nhích, thậm chí còn xuống nghỉ ngơi.
“Nhịn một chút, ngoài ngay thôi.” Sợ nàng kéo dài thời gian, Thiệu Nguyên Thanh lập tức bò lên vài bước, nắm lấy cổ chân nàng, giọng điệu mềm mỏng nhưng mang theo cảnh cáo: “Uyển Uyển, nếu ngươi chậm trễ, đại nhân sẽ nổi giận.”
Tống Ấu Quân nhạt trong lòng, nghĩ thầm: [Hắn tức giận thì liên quan gì đến ?]
Nàng đang định chơi , ngờ Thiệu Nguyên Thanh đột nhiên rút một thanh đoản đao sắc bén, đặt ngay lên cổ chân nàng. Gã nhẹ giọng : “Uyển Uyển, làm tổn thương ngươi, nhưng lệnh của đại nhân, thể tuân theo. Nếu , cũng chẳng kết cục gì.”
Tống Ấu Quân ngờ gã dứt khoát xé rách mặt nạ. Nàng híp mắt lạnh giọng: “Nếu đại nhân , chứng tỏ vẫn còn giá trị. Ngươi dám g.i.ế.c ?”
“Ta sẽ g.i.ế.c ngươi, nhưng nếu ngươi chịu phối hợp, khó tránh khỏi chịu chút đau đớn.”
Dứt lời, đoản đao trong tay Thiệu Nguyên Thanh bất ngờ vung xuống.
Tống Ấu Quân giật , lập tức bò nhanh về phía , dám chậm trễ dù chỉ một giây.
Chết tiệt, ngươi cứ chờ đó!
Nàng nghiến răng, trong lòng đầy tức giận.
Hầm ngầm thực sự quá dài, bò chừng nửa khắc liền thấy ánh sáng le lói phía . Nàng men theo ánh sáng đó trườn ngoài, thoát khỏi hầm liền thấy màn đêm buông xuống.
Bầu trời cao vợi, ánh trăng sáng tỏ treo lơ lửng, rải xuống một tầng ngân quang nhàn nhạt.
Tống Ấu Quân dậy, mặc kệ bùn đất bám đầy , đảo mắt quan sát xung quanh.
Bên cạnh hầm ngầm hai kẻ canh giữ.
Xa xa, nàng mơ hồ thấy lửa đỏ bập bùng từ tòa nhà, cột khói đặc cuồn cuộn bốc lên tận trời. Nhìn cảnh tượng , nàng liền đám phóng một trận hỏa hoạn vô cùng dữ dội.
Trong lòng nàng chợt dâng lên lo lắng - Tống Ngôn Ninh thế nào ? Liệu hỏa hoạn làm thương ?
Còn kịp phản ứng, hai kẻ gác bên miệng hầm lao đến.
Một kẻ cầm lấy một dải lụa đen, nhanh chóng bịt kín đôi mắt nàng.
Một kẻ khác bịt chặt miệng nàng, khiến nàng thể phát tiếng.
Trong khoảnh khắc, thế giới mắt nàng tối đen .
Hơi thở bóp nghẹt, nàng yên bất động, chỉ đến khi nắm lấy tay nàng, kéo nàng về phía .
Trong lúc dẫn , đầu óc nàng nhanh chóng suy tính.
Thiệu Nguyên Thanh từng lẻn phòng nàng ở kinh thành, điều chứng tỏ gã mối liên hệ với quan viên trong triều.
ngay khi Thương Dương xảy chuyện, gã đột ngột xuất hiện.
Chứng tỏ gã và Cố gia vốn cùng một phe!
Gã mất công phóng hỏa, đào hầm, bức nàng khỏi phủ, điều đó chứng tỏ gã cần nàng vì một mục đích nào đó. Trước khi đạt điều , gã sẽ dễ dàng tổn thương nàng. Chỉ cần nàng phối hợp, tạm thời sẽ gặp nguy hiểm.
Nghĩ kỹ , lẽ từ lúc Khương Nghi Xuyên phái tùy tùng đưa tin buổi chiều, kế hoạch bắt đầu. Đối phương cố ý điều Khương Nghi Xuyên rời , đó nhân cơ hội bắt cóc nàng.
Những kẻ , rõ ràng là nhằm Khương Nghi Xuyên.
Tống Ấu Quân vẫn luôn im lặng, để lộ chút phản kháng nào. Nàng đưa lên một chiếc xe ngựa, xe lắc lư mạnh mẽ, vẻ con đường hề bằng phẳng.
Những con đường lớn trong thành Thương Dương đều lát đá, thể nào khiến xe ngựa xóc nảy như thế. Điều chứng tỏ Thiệu Nguyên Thanh đang đưa nàng khỏi thành.
Trên xe, ngoài gã còn vài khác. Bọn họ ai mở miệng, càng phát tiếng động thừa thãi, hiển nhiên cảnh giác.
Tống Ấu Quân căng thẳng dây thần kinh, mắt bịt kín, nhưng thính giác nhạy bén hơn hẳn. Nàng ngừng lắng , cố gắng nhận tình hình xung quanh.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa cuối cùng cũng dừng . Khi lôi xuống, đôi chân nàng tê rần, suýt nữa vững.
Ngay đó, tháo bỏ tấm vải che mắt. Tống Ấu Quân chớp mắt vài để thích ứng với ánh sáng, dần dần rõ cảnh vật mặt.
Giữa màn sương mờ nhạt, một tòa cổng lớn hiện mắt nàng.
Sau khi thích ứng với bóng tối, Tống Ấu Quân rõ mặt là một tòa đại trạch bề thế.
Cánh cổng lớn dường như mới xây dựng, ánh đèn phản chiếu, hai con thạch thú sừng sững hai bên, hai hàng đèn lồng treo cao, cổng chính rộng mở, thị vệ canh gác nghiêm ngặt.
Thoạt , nơi giống như phủ của quyền quý.
Nàng đẩy mạnh một cái, Thiệu Nguyên Thanh liền lên tiếng:
“Đẩy cái gì mà đẩy, Uyển Uyển tự .”
Nàng gì, bước cổng lớn.
Vốn tưởng sẽ tiếp đón, nhưng khi trong, nàng chỉ thấy thị vệ, đến cả một tỳ nữ cũng , càng đừng đến các nhân vật quan trọng.
Thị vệ dẫn nàng đến một gian phòng, đợi nàng bước , cánh cửa liền lập tức khép chặt.
Không gian chìm yên tĩnh tuyệt đối.
Tống Ấu Quân cứ nghĩ rằng trong phòng chờ sẵn, nhưng mãi thấy ai xuất hiện lên tiếng.
Giống như họ chỉ đơn giản nhốt nàng ở đây mà thôi.
Nàng mò mẫm tìm đèn, dùng một cây đánh lửa đặt sẵn bàn để thắp sáng, miễn cưỡng thể rõ cảnh căn phòng.
Nơi là một gian phòng khách vô cùng bình thường, bày trí đơn giản đến mức sơ sài - một chiếc bàn, vài cái ghế, vài món đồ trang trí như bình hoa, ngoài còn gì khác.
Nàng một vòng quan sát, tiện tay cầm lên một chiếc bình hoa cỡ , cảm thấy thể dùng làm vũ khí phòng trong tình huống nguy cấp.
Ngồi đợi hồi lâu vẫn ai đến, nàng dần chắc chắn bản đang giam lỏng.
Rất thể bọn chúng dùng nàng làm con tin để mặc cả với Khương Nghi Xuyên.
Chỉ là tình hình bên phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-98-lai-bi-bat-coc.html.]
Tạm thời gặp nguy hiểm gì, nhưng cơn đói dần dần kéo đến.
Không thấy ai xuất hiện, nàng đơn giản chống tay lên bàn, nhắm mắt dưỡng thần.
Tinh thần nàng dám thả lỏng dù chỉ một khắc. Nếu xông ngay lúc , nàng thể lập tức dùng bình hoa làm vũ khí và dậy phản kháng.
Bên tình hình còn rõ ràng, bên rối loạn thành một đoàn.
Nhận tin trong phủ xảy hỏa hoạn, tim Khương Nghi Xuyên trầm xuống. Không hề chần chừ, lập tức thúc ngựa chạy về.
Từ xa thấy khói đen cuồn cuộn bốc lên. Vừa về đến phủ, nhận gần như còn ai trông coi, tất cả đều chạy dập lửa.
Một cơn bất an mãnh liệt ập tới, Khương Nghi Xuyên hề hướng về phía đám cháy, mà phi thẳng đến phòng ngủ của chính .
Đến nơi, phát hiện cửa khóa chặt, cửa sổ cũng bịt kín.
Khương Nghi Xuyên cực kỳ thông minh. Nghĩ đến chuyện hôm nay dẫn ngoài thành điều tra nhưng tìm thấy điên, tình huống mắt, lập tức hiểu - tính kế. Đây là một màn điệu hổ ly sơn!
Không chút do dự, rút kiếm, c.h.é.m đứt khóa cửa dùng sức đá mạnh. Cánh cửa bật tung với tiếng vang dữ dội, lao thẳng trong buồng, nhưng chỉ thấy căn phòng trống trơn, đèn vẫn còn sáng.
Tống Ấu Quân thấy !
Khương Nghi Xuyên lật tung cả căn phòng, cuối cùng phát hiện một hầm ngầm mới đào gầm giường. Hắn lập tức lệnh cho điều tra lối khác của đường hầm.
Tống Ngôn Ninh vốn đang bận giúp dập lửa, nhưng khi tin hoàng tỷ mất tích, y lập tức chạy đến.
Vừa đến nơi thấy Khương Nghi Xuyên lặng hiên nhà, gương mặt lạnh như băng ẩn trong bóng đêm. Xung quanh, tất cả tùy tùng đều cúi đầu, ai dám lên tiếng.
Lúc xảy hỏa hoạn, Tống Ngôn Ninh vốn ở trong viện, nhờ tránh nguy hiểm. trong lúc lo cứu hỏa, y làm quần áo ướt sũng, rối bời.
Giờ phút , tin hoàng tỷ mất tích, y lập tức bỏ mặc đám cháy, chạy thẳng đến đây.
"Hoàng tỷ... thấy?" Y mở miệng, mới nhận giọng run rẩy đến mức nào.
Khương Nghi Xuyên vẫn im lặng, một lời.
Tống Ngôn Ninh hoảng hốt lao phòng, lớn tiếng gọi:
“Hoàng tỷ! Hoàng tỷ!”
ai đáp .
Bóng dáng của Tống Ấu Quân cũng thấy .
Trong đầu chợt hiện lên ký ức đau đớn nhất mà y bao giờ nhớ .
Hốc mắt nhanh chóng đỏ hoe, hoảng loạn gào lên:
“Xuyên ca! Xuyên ca!”
Khương Nghi Xuyên ngoài cửa, thấy tiếng kêu thất thanh của y mới chậm rãi ngẩng đầu.
Sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Tống Ngôn Ninh gần như tin nổi mắt , giọng run rẩy:
“Hoàng tỷ làm thể biến mất? Rõ ràng giờ ngọ nàng nghỉ ngơi, tận mắt thấy nàng bước phòng ! Ai phóng hỏa? Là ai bắt hoàng tỷ?”
Từng câu hỏi của y vang lên, nhưng trong lòng Khương Nghi Xuyên sớm đáp án.
Chỉ là trả lời.
Ánh mắt lạnh lẽo như băng, suy nghĩ nhanh chóng xâu chuỗi manh mối với .
Dù trong lòng cũng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn lớn tuổi hơn Tống Ngôn Ninh, hiểu rõ nếu bản cũng hoảng loạn, e rằng sẽ chỉ khiến càng thêm sợ hãi.
Hít sâu mấy để định nhịp thở, trầm giọng :
“Ta bọn chúng mục đích gì. Đi theo .”
Nói xong, dẫn Tống Ngôn Ninh rời khỏi tòa nhà vẫn còn cháy ngùn ngụt.
Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Khương Nghi Xuyên lập tức đến nhà lao, thẳng đến phòng giam của Cố Tri Thành.
Tên phận đặc biệt, giam riêng ở một góc khuất, ngoài cửa thị vệ của Khương Nghi Xuyên canh giữ nghiêm ngặt.
Dù nhốt thêm hai ba ngày, cũng ai thể lén đưa y ngoài.
Nếu như phán đoán của Khương Nghi Xuyên sai, thì lý do bọn chúng bắt Tống Ấu Quân chính là vì Cố Tri Thành.
Cố gia dùng nàng làm con tin, trao đổi để đưa con trai trưởng của trở về.
Cố Tri Thành hai ngày ăn cơm, co ro lớp rơm rạ, cả bẩn thỉu, tóc tai rối bù, trông vô cùng chật vật. Khi thấy Khương Nghi Xuyên, y dám bò đến cầu xin tha thứ, mà chỉ sợ hãi rụt một góc.
"Đưa ngoài." Giọng Khương Nghi Xuyên lạnh lùng vang lên.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Từ giờ phút trở , đích giam giữ Cố Tri Thành, cho đến khi Cố gia phái đến.
Tống Ấu Quân ai là kẻ giam , nhưng nàng cũng mơ hồ đoán thể là Cố gia. Chỉ là từ khi nhốt phòng, vẫn ai đến gặp nàng.
Lúc đầu, nàng còn cố giữ tỉnh táo, nhưng đến nửa đêm, cơn buồn ngủ ập đến. Không thể cưỡng , nàng đành gục xuống bàn mà ngủ.
Mãi đến ngày hôm , tiếng cửa mở vang lên. Dù đang mơ màng, Tống Ấu Quân vẫn cảnh giác. Nghe thấy âm thanh , nàng lập tức mở bừng mắt, siết chặt chiếc bình hoa mà chọn làm vũ khí.
Người bước là một thị vệ. Hắn hề liếc nàng, chỉ lặng lẽ đặt một mâm thức ăn lên bàn rời , phớt lờ sự tồn tại của nàng.
Tống Ấu Quân chằm chằm đồ ăn mặt, nóng còn bốc lên nghi ngút.
liệu thức ăn hạ độc , nàng do dự hất cả chén cơm xuống đất, thể hiện rõ lập trường của - nàng sẽ ăn.
Suốt buổi sáng, ai đến quấy rầy nàng.
Đến trưa, thị vệ mang cơm tới. Nhìn thấy bát cơm hất xuống đất, vẫn tỏ thái độ gì, chỉ đặt phần cơm mới xuống rời .
Tống Ấu Quân vẫn làm như cũ - nàng lật đổ bát cơm xuống đất.
Nàng ăn. Nhịn đói một, hai ngày cũng thể c.h.ế.t .
Nếu đến khi nàng đói chịu nổi, mà Khương Nghi Xuyên vẫn đến cứu, thì lúc đó, nàng mới cân nhắc đến việc ăn đồ của những kẻ .
Tống Ấu Quân tin chắc rằng lúc , Khương Nghi Xuyên nhất định đang dốc hết sức tìm kiếm tung tích của nàng.