Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Công Chúa Hôm Nay Tẩy Trắng Sao - Chương 92: Không thể thăm dò

Cập nhật lúc: 2025-03-05 02:38:41
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Tri Lễ trong thoáng chốc nên phản ứng thế nào, chỉ do dự một lát, Tống Ngôn Ninh cau mày nghi ngờ, đó lùi một bước.

“Ta là nam tử, chuyện ngươi hẳn là rõ ràng chứ?”

Cố Tri Lễ bật : "Đương nhiên .”

“Vậy ngươi ý đồ gì đây?” Tống Ngôn Ninh nheo mắt .

“Ta ý đồ gì với ngươi từ khi nào chứ?” Cố Tri Lễ giơ tay lên, để lộ đôi bàn tay sẫm màu vì nhiễm độc, khẽ nhếch môi: "Không ngươi hạ độc ?”

Ngẫm thì đúng là , đây đúng là y chủ động trêu chọc Cố Tri Lễ .

Tống Ngôn Ninh đảo mắt một vòng, bỗng nhiên cau mày: "Thế ? Ngươi mang đến?”

“Ta , ở Mộng Tam Thiên lâu, mang . Nếu , ngươi tự đến đó.” Cố Tri Lễ bình thản đáp.

Tống Ngôn Ninh tỉ mỉ quan sát, nhưng dù thế nào cũng đoán Cố Tri Lễ đang dối . Y suy nghĩ một chút, : "Làm ngươi lừa ?”

“Ta trúng độc, nào dám lấy tính mạng đùa giỡn?”

Ngẫm ngẫm , Tống Ngôn Ninh cảm thấy lời cũng lý. Y bỗng quên sạch những lời dặn dò của Khương Nghi Xuyên hôm qua, hào hứng : "Vậy thôi, theo ngươi.”

“Khoan .” Cố Tri Lễ đột ngột đưa tay ngăn y , ánh mắt trầm xuống: "Lần ngươi cùng Vương gia gây náo loạn ở Mộng Tam Thiên lâu, trong lâu chắc chắn vẫn còn nhớ rõ mặt ngươi. Nếu cứ thế mà , e rằng sẽ lập tức phát hiện.”

Chính vì lý do đó, hôm qua Tống Ngôn Ninh mới cải trang thành cô nương. Nếu y trực tiếp đến Mộng Tam Thiên lâu và nhận , chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu giám sát chặt chẽ, làm gì cũng khó khăn.

Cảm thấy Cố Tri Lễ suy tính hợp lý, Tống Ngôn Ninh liền : “Vậy ngươi chờ một lát.”

Nói xong trở về bộ y phục nữ nhi hôm qua, để thị nữ tùy tiện búi cho một kiểu tóc đơn giản. Để thêm phần giống thật, y còn bắt chước Tống Ấu Quân, cài trâm vàng lên tóc, đeo vòng ngọc tay. Nhìn qua quả nhiên vài phần dáng vẻ của một cô nương.

Sau đó, y xách váy tìm Cố Tri Lễ, thúc giục: “Nhanh lên , đừng để Xuyên ca trở về phát hiện.”

Cố Tri Lễ đánh giá từ xuống một lượt, đó gật đầu: “Đi thôi, xe ngựa đang chờ.”

Thế là, Tống Ngôn Ninh lên xe ngựa của Cố Tri Lễ rời .

Đám tùy tùng theo hầu Tống Ngôn Ninh thấy y trang điểm thành cô nương cùng Cố Tri Lễ ngoài, lập tức cảm thấy điều . Trong phủ lúc Vương gia ở đây, bọn họ chỉ còn cách nhanh chóng báo cho Tống Ấu Quân.

Nghe tin Tống Ngôn Ninh cùng Cố Tri Lễ, Tống Ấu Quân giật kinh hãi. Nàng nhớ hôm qua Khương Nghi Xuyên căn dặn Tống Ngôn Ninh tuyệt đối theo , ngờ y quên mất lời dặn mà làm liều như .

Tống Ấu Quân chút hoảng loạn, nhưng nhanh trấn tĩnh . Nàng lập tức phái báo tin cho Khương Nghi Xuyên, đồng thời lệnh cho tùy tùng bí mật bám theo xe ngựa của Cố Tri Lễ, xác định xem bọn họ về hướng nào. Trước khi , nàng còn căn dặn kỹ càng: “Nếu tình huống khẩn cấp, bảo vệ Tống Ngôn Ninh là ưu tiên hàng đầu!”

Tống Ngôn Ninh cảm thấy gì nguy hiểm, xe ngựa của Cố Tri Lễ còn vô tư vén rèm ngoài. Y để ý thấy đường hai bên vội vã né tránh, liền thuận miệng hỏi:

“Cố gia ở Thương Dương hẳn là địa vị cao nhỉ?”

Cố Tri Lễ đối diện, lười biếng chống cằm, ánh mắt rũ xuống chén mặt. Mặt nước trong chén khẽ d.a.o động, gợn sóng lan rộng. Hắn nhướng mày hỏi :

“Sao ?”

“Trước đây khi xe ngựa của Xuyên ca, từng thấy đường né tránh nhanh như thế.” Tống Ngôn Ninh thành thật đáp.

Cố Tri Lễ thuận thế hỏi tiếp:

“Vậy vì ngươi gọi Vương gia là Xuyên ca?”

“Liên quan gì đến ngươi?” Tống Ngôn Ninh thản nhiên đáp.

Cố Tri Lễ tựa vách xe, khóe môi cong lên:

“Vậy Cố gia ở Thương Dương địa vị , cũng liên quan gì đến ngươi?”

Tống Ngôn Ninh thấy hợp ý, liền dứt khoát im lặng nữa.

Cố Tri Lễ ý định buông tha chủ đề . Một lát , mở miệng:

“Ngươi ở Nam Lung là của vương gia, hẳn cũng hạng tầm thường nhỉ?”

Tống Ngôn Ninh liếc một cái, vẫn đáp lời.

Khương Nghi Xuyên đây dặn dò nhiều rằng, phận của y ở Bắc Chiêu chỉ là con trai một vị bạn cũ của Khương gia, gia cảnh giàu .

thực tế từng ai chủ động hỏi y về phận thật sự ở Nam Lung.

Rõ ràng, Cố Tri Lễ đang dò xét xem liệu Khương Nghi Xuyên bịa một phận giả cho y .

Để tránh tiếp tục truy hỏi, Tống Ngôn Ninh dứt khoát thò đầu ngoài cửa sổ, giả vờ như thấy gì.

Cố Tri Lễ thấy cũng đành bất đắc dĩ. Những thủ đoạn thăm dò khách sáo , đối với mặt vô dụng.

bên ngoài gió lớn, chỉ trong chốc lát, Tống Ngôn Ninh thổi đến mức hốc mắt đỏ bừng, nước mũi cũng sắp chảy . Y vội vàng lau mặt, trông thoáng qua giống như đang .

Người đường hai bên thấy cảnh , lập tức chỉ trỏ bàn tán, xì xào rằng Cố gia đang ức h.i.ế.p khác.

Chuyện cũng gì lạ - ai bảo Cố Tri Thành, đường ca của Cố Tri Lễ, nổi danh là kẻ bại hoại, thường xuyên dựa thế lực của gia tộc để làm càn trong thành, khiến dân oán thán ngớt.

Người đồn rằng trong tay y lấy ít mạng . Những ai từng chọc giận đối nghịch với y đều lặng lẽ biến mất mà ai . Dù báo quan cũng vô ích, vì Cố gia là đại gia tộc, giữ chức lớn ở kinh thành, cùng huyện quan cấu kết, khiến chuyện nhiều chìm quên lãng.

Sau khi Cố Tri Lễ đến Thương Dương, phần nào cũng danh tiếng liên lụy. Nhìn thấy Tống Ngôn Ninh cứ do dự mãi chịu trong, bất đắc dĩ :

“Ta ép ngươi nữa, mau thu cái đầu , lạnh cóng đến nơi .”

Nghe , Tống Ngôn Ninh mới chịu , gió lạnh làm mặt y tê buốt.

Cố Tri Lễ thở dài, rót cho y một chén nóng, trong lòng thầm nghĩ: [Người thật sự ngốc nghếch, chỉ đang giả vờ đây?]

Kết quả, dâng qua, Tống Ngôn Ninh căn bản động đến, khiến Cố Tri Lễ cảm thấy buồn .

Lúc cần nhạy bén thì chậm chạp, lúc cần cảnh giác thì ngược cẩn thận quá mức.

Không bao lâu , hai đến Mộng Tam Thiên lâu. Giờ qua giờ náo nhiệt, khách khứa thưa thớt hơn nhiều, đa phần là những kẻ mang theo hy vọng mà đến, thất vọng rời .

Tống Ngôn Ninh bên ngoài lâu, bỗng nhiên dừng chân, sang với Cố Tri Lễ:

“Ta chờ ngươi ở đây.”

Cố Tri Lễ ngạc nhiên: “Không là ngươi sẽ cùng trong trộm đồ ?”

“Giờ nữa.”

“Lớn từng , còn tùy hứng như ?” Cố Tri Lễ tỏ vẻ khó hiểu.

“Ta cứ tùy hứng đấy!”

“Đã đồng ý với khác thì nên lật lọng.”

“Ta cứ lật lọng đấy!”

Tống Ngôn Ninh quen thói làm gì thì làm, căn bản để ba chữ “giữ chữ tín” mắt, thích làm .

Cố Tri Lễ im lặng suy nghĩ một lát, : “Vậy ngươi cứ đợi ở đây .”

Hắn xe ngựa, bảo: “Hoặc xe mà chờ cũng .”

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Nói xong, xoay Mộng Tam Thiên lâu, thật sự thèm mang theo Tống Ngôn Ninh nữa.

Tống Ngôn Ninh quan sát xung quanh một lúc, đó định lên xe ngựa chờ. xoay , y liền thấy một giọng từ phía vang lên:

“Khoan , vị cô nương .”

Ngay khi y sắp bước xe ngựa, một bàn tay đặt lên vai, ngăn cản động tác.

“Cô nương, đừng vội lên xe.”

Giọng quen. Tống Ngôn Ninh đầu , liền nhận mặt chính là nam tử từng gặp ở Tam Thiên Lâu, từng đến tìm mua - đường ca của Cố Tri Lễ, Cố Tri Thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-92-khong-the-tham-do.html.]

“Ngươi gì?” Tống Ngôn Ninh nhíu mày, hất tay y .

Cố Tri Thành vẫn giữ nụ ôn hòa:

“Cô nương cùng đường đến đây ?”

“Liên quan gì đến ngươi?” Tống Ngôn Ninh lạnh nhạt đáp.

“Bên ngoài trời lạnh như thế, trong một lát?” Cố Tri Thành như để ý đến thái độ xa cách của y, vẫn giữ nụ môi.

“Đừng lo chuyện bao đồng.” Tống Ngôn Ninh liếc một cái, tiếp tục dây dưa. cúi xuống chỉnh váy áo, y Cố Tri Thành chậm rãi lên tiếng:

“Ở lâu một loại đặc biệt, hương thơm nồng đậm, uống một sẽ khó quên. Hiện tại đó ngừng bán, nhưng là khách quen ở đây, từng đặt một ít. Đường của mới đến Thương Dương lâu, chắc hẳn hiểu quy tắc của Tam Thiên Lâu. Một khi ngừng bán, dù là ai cũng thể mua nữa, trừ khi đặt từ .”

Tống Ngôn Ninh liền sững , nghĩ đến lời Cố Tri Lễ - bảo là trộm . Chẳng lẽ đúng như Cố Tri Thành , căn bản lấy ?

Vậy chẳng chuyến uổng công ?

“Ý ngươi là, Cố Tri Lễ lấy ?”

“Tất nhiên.” Cố Tri Thành thản nhiên đáp, đó : " thì thể tặng cô nương một ly.”

Tống Ngôn Ninh nhíu mày đầy nghi hoặc:

“Ta và ngươi chẳng chút quan hệ nào, tại tặng ?”

“Cô nương hà tất khách khí?” Cố Tri Thành nhẹ: "Ngươi là do đường đưa đến, mà với từ nhỏ thiết. Chỉ là giúp lấy lòng cô nương mà thôi.”

Tống Ngôn Ninh im lặng suy nghĩ một lát, gật đầu:

“Được, ngươi dẫn .”

Cố Tri Thành lập tức lộ vẻ vui mừng, dẫn Tống Ngôn Ninh vòng cửa của Mộng Tam Thiên lâu.

So với mặt tiền phồn hoa náo nhiệt, cửa vô cùng hoang vắng, chỉ mấy gian nhà đổ nát, trông như lâu ai ở.

“Nhìn kiểu gì cũng giống nơi .” Tống Ngôn Ninh nhịn mà lên tiếng.

“Cô nương, ngươi .” Cố Tri Thành thong thả giải thích: "Trà của Mộng Tam Thiên là bí phương độc quyền. Để phòng ngừa ngoài ăn trộm, bọn họ dùng mấy gian nhà rách nát để che giấu. Xưởng chế thật sự ngay những căn nhà .”

Nói , y lấy một túi hương màu lam thêu cẩm tú, đưa cho Tống Ngôn Ninh. “Vật là tín vật thông hành của phường. Đeo nó , sẽ cản ngoài cửa.”

Tống Ngôn Ninh bán tín bán nghi nhận lấy, đưa lên mũi ngửi thử, liền phát hiện mùi nồng đậm, lập tức cất trong tay áo.

Cố Tri Thành tiếp tục dẫn đường, đưa y sâu hơn. Qua một cánh cửa gỗ lớn, hai bên hạ nhân trông coi, nhưng ai ngăn . Bên trong là một sân viện rộng lớn, hai bên tường cao chắn gió, cuối sân vài tòa nhà mới tinh, đối lập với vẻ rách nát bên ngoài.

Tống Ngôn Ninh liếc mắt nhận sân viện lát gạch, cũng cỏ dại mọc lên, chỉ vài chỗ đất màu sậm hơn hẳn.

Quan trọng nhất là - hề mùi .

Cố Tri Thành , chỉ về phía : “Ở bên trong đó.”

Tống Ngôn Ninh chậm rãi bước tới, quan sát xung quanh, bỗng nhiên bật : “Là nơi ?”

Thấy y bước sâu sân, Cố Tri Thành đột nhiên xoay , hiệu cho thủ vệ đóng cửa.

Rõ ràng đây đầu bọn chúng làm việc . Đám hạ nhân phản ứng cực nhanh, lập tức đẩy cánh cửa gỗ nặng nề khép , then cài rơi xuống, khóa cửa chặt chẽ.

Nghe âm thanh cánh cửa đóng sầm, Tống Ngôn Ninh chậm rãi đầu . Thấy cửa khóa kín, y hề tỏ kinh ngạc hoảng loạn, chỉ bình thản thoáng qua, tiếp tục bước tới.

Y dừng bên chỗ đất màu sậm, xổm xuống, dùng tay sờ sờ xoa nhẹ, lẩm bẩm: “Hình như là... máu?”

Nghe thấy phía đột nhiên vang lên âm thanh kỳ quái, y lập tức đầu .

Thanh âm khàn đặc, như tiếng rên rỉ của một sinh vật sắp mất giọng , trầm thấp và đứt quãng, vang lên liên tục.

Sắc mặt Tống Ngôn Ninh trầm xuống. Y vén một tầng váy áo bên ngoài, rút từ thắt lưng một thanh đoản đao gấp gọn. Khi lưỡi đao mở , chiều dài chỉ bằng nửa cánh tay, quấn lấy nhiều lớp vải gấm. khi rút , lưỡi đao sắc bén lộ rõ, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Chỉ trong chốc lát, một tiếng "phanh" vang lên dữ dội. Từ những căn nhà mới xây phía , đột nhiên vài bóng lao .

Bọn họ đầu tóc bù xù, quần áo rách nát, đôi mắt trợn trừng với tơ m.á.u giăng đầy, khuôn mặt tiều tụy, phát tiếng rên rỉ yếu ớt nhưng tuyệt vọng. Bọn họ lao đến như những con dã thú đói khát, điên cuồng xông về phía Tống Ngôn Ninh.

Cố Tri Thành ở lối Tam Thiên Lâu, thấy âm thanh bên trong, khóe môi nhếch lên thành một nụ khinh thường. Y thong thả phe phẩy cây quạt, bước cửa chính, thấy Cố Tri Lễ đang bên cạnh xe ngựa.

Tâm trạng y đang , liền chậm rãi tiến đến, :

"Đường đang tìm ?"

Cố Tri Lễ , ánh mắt lạnh lẽo, giọng điệu trầm xuống:

"Ngươi đưa ?"

Cố Tri Thành nhún vai đầy đắc ý:

"Đường cần lo lắng, thu xếp thỏa, đảm bảo một tiếng động."

Cố Tri Lễ siết chặt nắm đấm, sát khí lóe lên trong mắt. Hắn đột ngột túm lấy cổ áo Cố Tri Thành, giọng lạnh như băng:

"Đồ ngu, hỏi !"

Cố Tri Thành dọa đến giật nảy . Bị túm lấy cổ áo còn mắng là ngu xuẩn, kẻ từ nhỏ vô pháp vô thiên như y lập tức nổi giận:

"Ngươi còn là ca ca của ngươi ? Còn mau buông tay!"

Cố Tri Lễ nghiến răng, lửa giận bùng lên trong mắt. Không chút do dự, giơ tay đ.ấ.m thẳng mặt Cố Tri Thành.

Một cú đ.ấ.m mạnh khiến hàm răng Cố Tri Thành đau nhức, mặt lập tức tê rần. Y dùng đầu lưỡi dò xét, cảm giác vết cắt má vì răng đ.â.m . Cơn giận lập tức che mờ lý trí, y lao thẳng về phía , định liều mạng đánh với Cố Tri Lễ.

Cố Tri Thành nghiêng , tùy tùng bên cạnh lập tức tiến lên, giữ chặt hai cánh tay, giam cầm cho nhúc nhích.

Y giãy giụa kịch liệt, giận dữ gầm lên: “Thả !”

Cố Tri Lễ lạnh lùng , giọng chút cảm xúc: “Ta hỏi nữa, ?”

lúc Cố Tri Thành cơn giận che mờ lý trí, điên cuồng giãy giụa, hét lớn, dường như liều mạng với Cố Tri Lễ.

Cố Tri Lễ nhấc tay, tùy tùng lập tức tay, một loạt quyền cước giáng xuống khiến Cố Tri Thành đau đớn cuộn mặt đất, thống khổ rên rỉ. Chỉ trong chốc lát, y liền khuất phục, run rẩy : “Ta ! Ta !”

Y khó nhọc dậy, lóc chỉ về phía cửa : “Ở trong viện phía cánh cửa đó.”

Ngay lúc , đầu phố vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Một nhóm thúc ngựa lao nhanh, chỉ trong nháy mắt tới Mộng Tam Thiên lâu.

Cố Tri Lễ đầu , lập tức thấy Khương Nghi Xuyên trong bộ trường sam trắng tuyết, tay áo thêu kim tuyến khẽ bay theo gió, mái tóc dài buộc lỏng lẻo. Hắn thẳng lưng lưng ngựa, ánh mắt lạnh lẽo, từ cao xuống bọn họ.

Phía còn mấy kỵ sĩ theo.

Cố Tri Lễ khẽ nhắm mắt, thở dài một , thấp giọng : “Tự ngươi gây họa, tự thu dọn .”

Khương Nghi Xuyên xuống ngựa, chậm rãi bước đến. Thị vệ phía cũng tiến lên, trong chớp mắt, lưỡi kiếm lạnh lẽo kề sát mặt hai Cố gia.

“Người ?” Giọng lạnh băng vang lên.

Cố Tri Thành sợ hãi đến mức đầu ngón tay run rẩy, ngay cả một câu cũng thốt nổi.

Cố Tri Lễ liếc y một cái, bình tĩnh đáp: “Ta hỏi , ở cửa Mộng Tam Thiên.”

Khương Nghi Xuyên chỉ hai chữ: “Dẫn đường.”

Đoàn nhanh chóng tiến cửa , xuyên qua những căn nhà đổ nát, dừng cánh cửa gỗ lớn. Hai gã thủ vệ thấy chủ tử của đánh đến thê thảm như , lập tức sợ đến mức hồn vía lên mây, còn kịp lệnh vội vàng mở cửa.

Cánh cửa mở ….

Trong sân, Tống Ngôn Ninh giữa vài cỗ thi thể, tay cầm một thanh đao sáng loáng. Váy áo của y m.á.u nhuộm đỏ một mảng lớn, ngay cả gương mặt trắng nõn cũng vương vài vệt huyết sắc.

Lưỡi đao lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng, mũi đao nhỏ xuống từng giọt m.á.u đỏ tươi.

Loading...