Công Chúa Hôm Nay Tẩy Trắng Sao - Chương 62: Lại bị bắt cóc
Cập nhật lúc: 2025-02-24 05:51:21
Lượt xem: 61
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Ấu Quân ở Tây Giao một ngôi chùa hoàng gia nổi tiếng linh thiêng, nơi lời cầu nguyện đều dễ dàng ứng nghiệm. Tuy nhiên, chùa chỉ mở cửa cho dân chúng đến dâng hương một thời gian duy nhất trong năm - từ mùng một đến rằm tháng Giêng.
Vừa những ngày nàng rảnh rỗi, nên quyết định đến chùa thắp một nén nhang.
Nếu Khương Nghi Xuyên thực sự ý định rời , thì con đường từ Nam Lung đến Bắc Chiêu xa xôi vạn dặm, nàng chỉ mong gió thuận buồm xuôi, giúp bình an trở về quê hương.
Giữ nguyên tắc hành sự kín đáo, Tống Ấu Quân vẫn cải trang đơn giản, chỉ mang theo Tiết Quân rời cung. Nàng xe ngựa, lặng lẽ theo con đường hướng về Tây Giao.
Sau khi khỏi kinh thành, khung cảnh trở nên vắng vẻ, hầu như còn bóng qua . Những thương nhân thường lui tới buôn bán cũng sớm trở về nhà đoàn tụ dịp đầu năm.
Theo lẽ thường, những ngày thiên hạ thái bình, chẳng ai ngờ sẽ kẻ cướp dám lộng hành - mà nàng may chạm trán bọn chúng.
Bất ngờ, xe ngựa khựng . Tiết Quân lập tức kéo cương, khiến Tống Ấu Quân mất thăng bằng ngã nhào xuống sàn xe. Nàng vội vàng bò dậy, hoảng hốt hỏi:
"Tiết Quân, chuyện gì ?"
Ngay lúc , tiếng trường kiếm rời vỏ vang lên lạnh lẽo. Giọng Tiết Quân trầm thấp mà sắc bén:
"Công chúa, sơn tặc chặn đường, đừng rời khỏi xe ngựa!"
Tim Tống Ấu Quân thắt . Nàng định hỏi thêm thì bên ngoài vang lên tiếng đao kiếm va chạm, xé toạc bầu trời quang đãng.
Nàng ghé sát cửa sổ xe, vén nhẹ rèm tạo một khe nhỏ, lặng lẽ quan sát tình hình bên ngoài. Chỉ thấy bãi đất trống xung quanh, một nhóm đông bao vây chặt chiếc xe. Tất cả đều che mặt, tay cầm trường đao, hình cao lớn, vạm vỡ.
Xong , thật sự tiêu .
Dù Tiết Quân võ nghệ cao cường, nhưng cũng chỉ một , mà kẻ địch đông như . Chỉ cần dây dưa lâu một chút, thể lực của cô cũng sớm muộn gì kiệt quệ.
Những tên cướp làm ăn chăm chỉ như ? Ngay cả Tết nhất cũng chịu nghỉ ngơi, ở nhà ăn Tết mà chạy đây chặn xe ngựa của nàng làm gì?
Thật đúng là xui xẻo, chỉ là một chuyến đến chùa miếu gần kinh thành mà cũng gặp nạn!
lúc Tống Ấu Quân còn đang hoảng loạn, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, cửa xe đẩy mạnh, một từ bên ngoài ngã nhào trong.
Nàng giật kỹ, phát hiện đó ai khác mà chính là Tiết Quân!
Tiết Quân thương, cánh tay chảy m.á.u ròng ròng. Cô lảo đảo dậy, nửa quỳ trong xe, sắc mặt ngưng trọng:
“Công chúa, tình thế nguy cấp!”
Chỉ cần bộ dạng đó, Tống Ấu Quân cũng chuyện . Càng hoảng sợ hơn, nàng vội hỏi:
“Rốt cuộc đám là ai? Cướp đường ? Sao lợi hại như ?”
“Không sơn tặc.” Tiết Quân trầm giọng đáp: "Những kẻ huấn luyện bài bản, vóc dáng và thể trạng tương đồng, rõ ràng qua sàng lọc và rèn luyện nghiêm ngặt. Đặc biệt là kẻ cầm đầu, tuổi lớn nhưng thủ phi phàm. E rằng bọn chúng thuộc về một tổ chức bí mật nào đó.”
Không sơn tặc, nghĩa là vì tiền tài sắc mà đến.
Vậy bọn chúng gì?
Điều đáng lo nhất chính là bọn chúng đến để lấy mạng nàng. suy nghĩ kỹ , nếu thực sự ý định g.i.ế.c nàng, chỉ cần một loạt tên từ những cung thủ bên ngoài, xe ngựa sớm trở thành tổ ong, cần vây chặt dùng đao đối phó như .
Như , khả năng còn chính là bọn chúng bắt cóc nàng, cần bắt sống.
Tống Ấu Quân hít sâu, cố giữ bình tĩnh. Nàng liếc miệng vết thương của Tiết Quân, phát hiện chỉ là vết thương ngoài da, quá nghiêm trọng, mới tạm thời yên tâm. Nàng khẽ giọng :
"Trong tình huống , nếu cứ liều mạng xông thì gần như cơ hội, đánh tiếp chỉ khiến ngươi thương nặng hơn. Chúng cần tìm cách đàm phán."
Tiết Quân lắc đầu, kiên quyết phản đối: "Công chúa, thể!"
"Nếu bọn chúng thực sự lấy mạng , chỉ ngươi thể chống . Chỉ đàm phán mới mang cơ hội sống."
Nói , nàng lục tìm trong xe ngựa, lấy một tấm lụa dài, gấp che kín đôi mắt. Sau khi xác nhận chắc chắn tuột , nàng với Tiết Quân:
"Đỡ xuống xe. Nếu bọn chúng chấp nhận đàm phán, xem như xui xẻo."
trong lòng nàng tám phần chắc chắn.
Tiết Quân chậm rãi đỡ nàng xuống xe. Dù thấy gì, nhưng thính giác của nàng càng nhạy bén hơn. Trong gió lạnh vần vũ, xung quanh im ắng đến lạ thường, ai phát bất kỳ âm thanh dư thừa nào.
Tống Ấu Quân cất giọng: "Các ngươi phận của ?"
Sau một thoáng im lặng, một giọng khàn khàn vang lên:
"Tịnh An Công chúa, ngươi nghĩ bọn thể nhận nhầm ?"
Tống Ấu Quân nhẹ nhàng nhếch môi: "Vậy các ngươi chặn xe ngựa của , rốt cuộc là mục đích gì?"
“Mời Tịnh An Công chúa theo chúng một chuyến.” Một giọng vang lên.
Quả nhiên, đúng như Tống Ấu Quân dự đoán, những đến để lấy mạng nàng. Nàng mím môi, chậm rãi :
“Ta thể cùng các ngươi. thị vệ của thương, các ngươi hãy thả cô trở về chữa trị vết thương.”
Yêu cầu vốn dĩ vô lý, Tống Ấu Quân xác suất từ chối là cao, nhưng vẫn thử một .
Không ngờ đối phương đồng ý. Ngay đó, hai tiến lên, trói c.h.ặ.t t.a.y nàng bằng dây thừng kéo . Còn Tiết Quân thì thả.
Tiết Quân phản kháng, cô rõ mục đích của đối phương là để cô về báo tin.
Bị áp giải , ban đầu Tống Ấu Quân còn thể miễn cưỡng bước theo, nhưng do bịt mắt, bước chân lảo đảo, khó khăn. Mấy suýt té, cuối cùng một tên cướp đỡ nàng.
càng , nàng càng cảm thấy chân tê dại, mỏi nhừ, bèn dẩu môi, nhăn nhó kêu ca:
“Các ngươi xe ngựa ? Đi bộ như thế đến bao giờ mới tới nơi?”
“Sắp đến , xa .” Một tên đáp.
Tống Ấu Quân lập tức bệt xuống đất, mặc kệ bản đang mặc cung trang lộng lẫy, thẳng thừng :
“Ta nổi nữa. Đường đường là một công chúa, từ khi nào cuốc bộ đường dài thế ? Các ngươi mau tìm kiệu cho .”
Tên cướp mất kiên nhẫn: “Đây là núi hoang dã, ở kiệu?”
Tống Ấu Quân hừ lạnh: “Ta quan tâm, !”
Nàng cố tình kéo dài thời gian, bởi vì nàng Tiết Quân về báo tin. Chỉ cần cầm cự đến lúc cứu binh tới, tình thế sẽ đảo ngược!
Nàng bệt xuống đất, la hét, nhất quyết chịu tiếp. Đám cũng cách nào đối phó, suy tính , cuối cùng đành tìm một chiếc xe cho nàng lên, để vài giữ chặt, tiếp tục áp giải nàng .
Tống Ấu Quân vẫn bịt mắt, thấy đây là loại xe gì, nhưng trong khí phảng phất mùi hương khói nhàn nhạt.
như lời kẻ nọ , quãng đường còn thực sự xa. Chẳng bao lâu , xe ngựa dừng . Nàng lôi xuống, dường như đến một nơi cư trú. Khi qua bậc cửa, kẻ còn cố tình kéo nàng , thấp giọng nhắc nhở.
Sau đó, nàng dẫn một gian phòng bên ngoài. Giọng khàn khàn của kẻ vang lên:
"Tạm thời đành để công chúa chịu chút ủy khuất."
Nói xong, gã buông tay, đẩy mạnh nàng trong phòng.
Cánh cửa phía đóng sầm . Tống Ấu Quân lập tức tháo tấm lụa bịt mắt xuống, khẽ nheo để thích ứng với ánh sáng. Khi rõ xung quanh, nàng nhận đây là một gian nhà kho cũ kỹ, chất đầy vật dụng tạp nham.
Dưới chân nàng là nền đất thô ráp. Xung quanh đặt vài chiếc rương lớn, bên cạnh còn nhiều bó củi gỗ xếp chồng lên .
Mái nhà dột nát, một góc sàn còn đọng nước mưa, khiến bùn đất nhão nhoẹt trộn lẫn.
Nàng cẩn thận tìm một chỗ khô ráo xuống, bắt đầu quan sát khắp nơi. Vì đây là nhà kho nên chỉ một ô cửa sổ nhỏ khá cao. Ánh nắng lọt qua, hắt xuống mặt đất những vệt sáng yếu ớt, chập chờn theo làn gió nhẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-62-lai-bi-bat-coc.html.]
Cửa khóa, nhưng cửa sổ quá cao. Dù chồng mấy cái rương lên để trèo ngoài, chỉ sợ cũng sẽ té nhẹ. Hiện tại vẫn lúc để nhảy cửa sổ.
Tống Ấu Quân yên, suy nghĩ thật lâu cũng đoán kẻ nào tay chuyên nghiệp đến - ngay cả dịp Tết cũng buông tha nàng.
Kế tiếp chỉ còn sự chờ đợi dài đằng đẵng. Không ai đến căn phòng , cũng tiếng bước chân bên ngoài. Nàng lúc thì áp tai cửa ngóng, lúc loanh quanh trong phòng. Mở hết mấy cái rương xem thử, chỉ thấy than đá và củi, chạm tay đen sì, ngay cả xem xét kỹ hơn cũng thấy chán nản.
Nàng càng lúc càng bực bội, tâm trạng rối bời.
Gần trưa, cuối cùng đẩy cửa bước . Ánh sáng từ ngoài hắt khiến Tống Ấu Quân theo bản năng ngẩng đầu, nheo mắt .
Người đến mặc váy dài màu xanh lơ thêu hoa văn mây, tóc dài búi gọn, trang phục gọn gàng, còn dáng vẻ xa hoa với đầy đầu trâm vàng vòng ngọc như ngày thường.
Vừa thấy nàng, Tống Ấu Quân lập tức hỏi: "Là Túc Vương bắt tới?"
Trong trí nhớ, nàng và Túc Vương vốn mâu thuẫn gì. Hơn nữa, theo nguyên tác, nàng và Gia Vân vẫn là bạn . Sao là Túc Vương nhúng tay ?
Gia Vân bình thản đáp: "Ngươi đoán sai . Không Túc Vương, là bắt ngươi."
"Ngươi?" Tống Ấu Quân quan sát cô từ xuống , chợt nhận khí chất của Gia Vân đổi. Không còn dáng vẻ tiểu thư nhu mì ngày xưa, suốt ngày chạy theo gọi "Xuyên ca ca" nữa.
Nàng nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Ngươi là... Gia Vân?" Rồi nghĩ thầm, chẳng lẽ là chị em sinh đôi?
Ai ngờ Gia Vân lạnh: "Sao thế? Ngay cả mà Tịnh An Công chúa cũng nhận ? Ngươi ngày ngày theo bên cạnh Xuyên ca ca, thế vị trí của , còn tưởng ngươi học theo , bắt chước từng chút một đấy."
Tống Ấu Quân nhíu mày, lạnh giọng: “Ngươi đang cái gì?”
Gia Vân hung hăng trừng nàng, giọng đầy oán hận: “Nếu ngươi suốt ngày quấn lấy Xuyên ca ca, xa lánh đến mức ?”
Tống Ấu Quân nhạt, bình thản đáp: “Khương Nghi Xuyên thiết với ai xa cách ai, đó là chuyện thể quyết định.”
Nàng thật ngờ Gia Vân chủ mưu bắt cóc đến đây. Trong phút chốc, nàng chút thể tiếp nhận nổi.
một chuyện khiến nàng bận tâm hơn - bên cạnh Gia Vân thế nào một nhóm huấn luyện bài bản như ? Người cầm đầu thậm chí còn thể đả thương Tiết Quân. Nếu những kẻ đó là thuộc hạ của Túc Vương, thì Gia Vân làm thể điều động bọn chúng? Trừ khi… việc nàng bắt cóc là do Túc Vương và ngầm ủng hộ.
“Ngươi cứ tiếp tục làm vị Tịnh An Công chúa Xuyên ca ca ghét bỏ là , chẳng hơn ?” Gia Vân nghiến răng .
Tống Ấu Quân nhịn trợn trắng mắt: “Ngươi bắt đến đây rốt cuộc là vì cái gì? Nếu chỉ để tranh giành mấy chuyện tình cảm vô nghĩa , thì thực sự hứng thú mà tiếp tục với ngươi.”
“Ngươi vội cái gì, còn chuyện .” Gia Vân bước , đóng cửa , hạ giọng : “Ngươi Xuyên ca ca sắp trở về Bắc Chiêu ?”
Tống Ấu Quân vốn chẳng để ý đến cô , nhưng câu thốt , sắc mặt nàng khẽ biến: “Hắn với ngươi ?”
“Đương nhiên.” Gia Vân nở nụ đắc ý, ánh mắt tràn đầy khiêu khích: “Hắn đồng ý hôn sự của bọn , rằng sẽ đưa về Bắc Chiêu, chính thức cưới làm thê tử. Chuyện … vẫn với ngươi, đúng ?”
Tống Ấu Quân dù lời của Gia Vân phần hoang đường, nhưng trong lòng vẫn khỏi dâng lên một nỗi bất an mơ hồ, cảm giác như một sợi dây vô hình siết chặt lấy nàng.
Không thể nào! Gia Vân là nữ nhi của Túc Vương, mà Túc Vương dù sủng ái Khương Nghi Xuyên đến cũng thể để trở về Bắc Chiêu. Huống hồ, ông vẫn còn ôm mộng gả đích nữ của cho Khương Nghi Xuyên.
nếu , tại Gia Vân chuyện trở về?
Chẳng lẽ... thật sự thuyết phục Túc Vương? Hoặc tệ hơn - đang tính đưa cả gia tộc về Bắc Chiêu, củng cố thế lực của ?
Gia Vân dáng vẻ thất thần của nàng, khóe môi khẽ nhếch lên, chậm rãi :
"Xuyên ca ca đương nhiên sẽ cho ngươi . Ngươi chẳng qua chỉ là một công chúa Nam Lung mà thôi. Ngươi quên ? Năm xưa, thiết kỵ Nam Lung giẫm đạp lên Bắc Chiêu, m.á.u chảy thành sông, bao vô tội g.i.ế.c hại. Nợ nước thù nhà đội trời chung - ngươi nghĩ thể thật lòng với ngươi ư?"
Mỗi một chữ đều như một mũi d.a.o nhọn hoắt, từng nhát, từng nhát đ.â.m sâu lòng Tống Ấu Quân.
Nàng tin, nhưng cũng thể phản bác ngay lập tức. Đối với Khương Nghi Xuyên, đây chỉ là nỗi hận của đất nước, mà còn là mối thù khắc cốt ghi tâm của gia tộc. Cũng chính vì thế, mới mang quân đánh thẳng Nam Lung năm đó.
"Không thể nào! Khương Nghi Xuyên như !" Tống Ấu Quân cắn răng, lên tiếng phản bác.
Nàng nhớ rõ từng ánh mắt, từng nụ , từng vô tình để lộ cảm xúc. Những thứ đó thể nào là giả !
Gia Vân nàng, thở dài một , chậm rãi :
"Công chúa đúng là tự an ủi giỏi thật."
" sự thật là Xuyên ca ca sớm muộn gì cũng sẽ về Bắc Chiêu. Hắn làm thể để một công chúa của địch quốc trói buộc?"
Lời như một nhát roi quất thẳng lòng nàng.
Tống Ấu Quân thể lên tiếng phản bác, bởi vì dù thừa nhận, nhưng nàng , Bắc Chiêu mới là nơi thuộc về.
Gia Vân vẻ mặt biến hóa từng chút của nàng, khóe môi cong lên, chậm rãi tiếp lời:
"Đến lúc đó, khi trở về Bắc Chiêu, ngươi sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa. Mà - sẽ là ở bên ."
Nói xong, Gia Vân nhịn che miệng , vẻ mặt thẹn thùng đầy mơ mộng.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Tống Ấu Quân chằm chằm dáng vẻ của cô , từ kinh hoảng đến khổ sở, từ bực bội đến hoảng loạn, cuối cùng là phẫn nộ.
Nàng lập tức mở một cái rương bên cạnh, vơ lấy một cục than trong đó ném thẳng về phía Gia Vân, nghiến răng quát lớn:
"Ngươi cút ngay!"
Gia Vân phản ứng cực nhanh, lập tức né tránh, khóe môi nhếch lên đầy châm chọc: “Ôi, thẹn quá hóa giận ?”
Tống Ấu Quân vẻ mặt đắc ý của cô chọc tức đến suýt nghẹn, chẳng buồn quan tâm hai tay dính đầy bụi than, liền túm lấy mấy cục than đá ném thẳng về phía Gia Vân, giọng tức tối: “Cút ngay! Lăn ngoài!”
Những viên than đập cửa sổ, phát tiếng lách cách giòn tan. Gia Vân lùi , cuối cùng đóng cửa, nhưng nụ mặt dần biến mất.
Bên ngoài, Tiêu Hoài khoanh tay dựa tường, nhàn nhạt hỏi: “Sao ?”
“Đã chọc giận nàng .” Gia Vân đáp gọn, thoáng ngập ngừng, thấp giọng : “ nếu điện hạ chuyện , chắc chắn sẽ tức giận.”
Tiêu Hoài nhếch môi khẽ, thấy trong phòng vẫn tiếng than đá nện cửa sổ, tặc lưỡi: “Vậy mới thú vị chứ, ?” Y liếc dấu vết đen bám cửa, lười biếng : “Những viên than cũng rẻ .”
Gia Vân lườm y một cái, đáp, xoay rời .
Trong phòng, Tống Ấu Quân tức đến mức mặt đỏ bừng, ném than đến mệt rã rời, cuối cùng phịch xuống cạnh chiếc rương, thở nghiến răng, bàn tay trắng nõn giờ đây nhuốm đầy bụi đen.
Mắng chửi một hồi cũng khiến cơn giận nguôi ngoai, nhưng sức lực cạn dần. Nàng mệt mỏi gối đầu lên một chiếc rương khác, lúc nào .
Mãi cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng động, nàng mới giật tỉnh dậy.
Tống Ấu Quân nhanh chóng nắm chặt hai khối than đá trong tay, chuẩn sẵn sàng. Chỉ cần bước , nàng sẽ lập tức ném thẳng.
ngờ, đẩy cửa bước là Khương Nghi Xuyên, khoác chiếc áo choàng đen tuyền.
Hắn ở ngưỡng cửa, tuyết đọng vai áo còn tan hết, từng bông tuyết đậu mái tóc đen dần dần tan chảy, ánh nước lấp lánh phản chiếu trong đôi mắt thâm sâu, khiến ánh của trở nên mềm mại lạ thường.
Tống Ấu Quân thoáng sững sờ trong chớp mắt, nhưng ngay đó liền nhớ chuyện , cơn giận bốc lên ngùn ngụt.
Nàng chần chừ mà ném thẳng viên than đá về phía !
Cục than trúng ngay n.g.ự.c áo rơi xuống đất. Khương Nghi Xuyên cúi đầu liếc , né tránh cũng trách móc.
"Cút ngoài!" Tống Ấu Quân tức giận quát lớn.
Nhìn nàng bệt đất, hai bàn tay dính đầy bụi than đen kịt, ngay cả khuôn mặt trắng nõn cũng vướng vài vệt đen, Khương Nghi Xuyên bất giác thở dài, đáy mắt lộ vài phần bất đắc dĩ xen lẫn chút thương tiếc.
Hắn chậm rãi bước tới, xổm xuống mặt nàng, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nàng, trong đáy mắt như ẩn giấu ý nhàn nhạt.
Giọng nhẹ nhàng, mang theo một chút cưng chiều:
"Ngươi đang giận ?"