Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Công Chúa Hôm Nay Tẩy Trắng Sao - Chương 42: Phạt và thưởng

Cập nhật lúc: 2025-02-18 04:13:52
Lượt xem: 72

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Ấu Quân đang loay hoay tìm cách giải quyết nhanh chóng thì Tống Ngôn Ninh đến gần, thì thầm đầy bí ẩn: "Hoàng tỷ, mặc dù hiểu tỷ làm là vì , nhưng Xuyên ca dễ đối phó, tỷ định làm gì bây giờ?"

Tống Ấu Quân nghiến răng, trả lời: "Ngươi đừng bịa đặt, vì ngươi mới làm ."

Tống Ngôn Ninh nàng với vẻ như hiểu, với Khương Nghi Xuyên: "Xuyên ca, hoàng tỷ nàng lo ngươi lạnh, đủ than sưởi ấm, nên mới sai mang đến cho ngươi. Việc thể trách hoàng tỷ, ?"

Khương Nghi Xuyên im, để lộ cảm xúc gì, khó mà đoán tâm trạng .

Tống Ấu Quân vội vàng : "Tống Lục, ngươi , vài câu cần với Khương Nghi Xuyên."

Tống Ngôn Ninh lời Duyệt Văn Điện, bên cửa sổ lén , trong đầu nghĩ đến cảnh hoàng tỷ và Xuyên ca thể sẽ "xử lý ," nếu y chạy tới ngăn cản.

Tống Ấu Quân lắc lư chiếc xích đu, đang suy nghĩ sẽ thế nào thì đột nhiên thấy Khương Nghi Xuyên tiến gần, ngay bên cạnh nàng.

"Xin , thật sự chỉ nghĩ là đưa than sưởi ấm cho ngươi, ngờ gây hỏa hoạn." Tống Ấu Quân đành thừa nhận , dù nàng vô tội trong chuyện , nhưng dù cũng là do nàng khiến chuyện xảy , thể thoái thác.

Khương Nghi Xuyên thấy nàng cúi đầu, vẻ mặt vui thì an ủi: "Không , ngươi ý . Cuối mùa thu hanh khô, dễ xảy cháy, thể trách ngươi."

Lời của nhẹ nhàng, làm Tống Ấu Quân cảm thấy hổ. Dù Khương Nghi Xuyên là ảnh hưởng, trách cứ, mà còn an ủi nàng, khiến lòng nàng ấm áp. "Có ngươi thiêu mất nhiều đồ ?"

Chắc chắn nơi những vật dụng quan trọng thiêu, thể còn cả thư từ phương Bắc tới, nàng khỏi cảm thấy lo lắng.

Khương Nghi Xuyên nhẹ nhàng : "Một vật quan trọng thiêu hủy, chỉ còn những thứ quan trọng, nhưng…”

Tống Ấu Quân lo lắng hỏi: "Là cái gì?”

Khương Nghi Xuyên đáp: "Cái tơ tằm từ Tây Vực mà ngươi gửi đây, thiêu hết sạch, còn gì cả.” Giọng của mang chút tiếc nuối khó nhận .

Không vì tiếc một cái tơ tằm, mà vì đây là món quà đầu tiên mà Tống Ấu Quân gửi cho .

Tống Ấu Quân thở phào: "Không , chỉ là một cái chăn thôi mà. Ta sẽ xin từ phụ hoàng. Nghe hôm qua ngươi ở cung của Tống Lục, nếu ngươi thích ở đó, thể với phụ hoàng để ngươi chuyển đến nơi khác.”

Khương Nghi Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu: "Ở cũng , quan trọng.”

Tống Ấu Quân ép buộc, dù Tống Ngôn Ninh đôi khi thể ồn ào, nhưng cung điện của y an . Các cung nhân đều giám sát nghiêm ngặt, giống như trong cung của nàng. Dù những thế lực âm thầm lợi dụng Tống Ngôn Ninh, cũng dễ dàng thực hiện .

Hơn nữa, việc Tống Ngôn Ninh học hỏi từ Khương Nghi Xuyên chuyện . Tống Ấu Quân cũng thể dạy y suốt đời.

Nàng : "Lần lửa lớn thiêu hủy ít đồ của ngươi, nếu thứ gì cần, ngươi cứ với , sẽ giúp ngươi mua .”

Khương Nghi Xuyên gật đầu nhẹ, gì thêm.

Tống Ấu Quân sẽ chủ động yêu cầu gì, nên quyết định chú ý thêm một chút đến Tống Ngôn Ninh.

Đang lúc suy nghĩ, một cơn gió thổi qua, vén tóc dài của nàng lên, một sợi tóc vướng chiếc trâm cài đầu.

Khương Nghi Xuyên đưa tay nhẹ nhàng vén sợi tóc xuống, : "Lần do ngươi gây hỏa hoạn, đừng để những lời đồn vớ vẩn đó làm nặng lòng.”

Tống Ấu Quân ngẩng đầu , trong lòng nghĩ thể để ý? Khương Nghi Xuyên vốn gì, giờ thiêu mất tất cả đồ đạc ít ỏi, một cô đơn, làm khiến lòng đau xót?

Nàng trầm ngâm một lát, hỏi: "Lần tham gia thi đấu hữu nghị với Thái Bình thư viện ?”

“Thi đấu hữu nghị?” Khương Nghi Xuyên hiểu lắm.

“Là một cuộc thi đấu nhẹ nhàng giữa chúng và Thái Bình thư viện, chúng tổ chức nhiều ?”

“Ta tham gia.” Khương Nghi Xuyên đáp.

Tống Ấu Quân cũng ngạc nhiên, cảm thấy những cuộc thi đấu hữu nghị chẳng gì thú vị. Nàng cũng tham gia, đó thể tìm một cách khác hữu ích hơn để làm.

Khi hai đang trò chuyện, Kinh Minh Khê đến tham gia buổi học sáng.

Dù Kinh Minh Khê cần tham gia vì trong cung, nhưng mỗi ngày y đều dậy sớm, gặp mặt tỷ trong nhà, nên mỗi sáng đều đến Duyệt Văn Điện tham gia buổi học.

Tống Ấu Quân thấy thiếu niên , lòng khỏi cảm thấy đau xót.

Nàng vẫy tay gọi: "Tiểu Khê, hôm nay đến sớm ?"

Khương Nghi Xuyên thấy tiếng, , thấy Kinh Minh Khê ăn mặc chỉnh tề, môi khẽ mỉm , tiến gần hành lễ: "Bái kiến Tịnh An Công chúa."

Tống Ấu Quân bĩu môi, làm vẻ mặt nghiêm khắc: "Lại cho làm bộ dáng ? Trước đây gì với ngươi?"

Kinh Minh Khê đỏ mặt: "Kinh mỗ dám vượt rào."

Tống Ấu Quân cảm thấy tên nhóc như một con thỏ nhỏ, gan quá bé, chỉ cần chút là mặt liền đỏ, nàng nhịn : "Được , đừng bày dáng vẻ đó nữa."

Nàng nhảy xuống khỏi chiếc bàn đu dây, sang Khương Nghi Xuyên : "Chúng trong ."

Khương Nghi Xuyên nhúc nhích, ánh mắt Kinh Minh Khê vẻ đăm chiêu và lạnh lùng.

Tống Ấu Quân nhận điều , tưởng rằng ngay, nên cũng để ý, tự .

Kinh Minh Khê rõ ràng phần sợ Khương Nghi Xuyên, khi khẽ chào , định bước điện.

Không ngờ Khương Nghi Xuyên, bình thường trông vẻ dễ tiếp cận, bất ngờ lên tiếng gọi: "Kinh Minh Khê."

Y lập tức dừng bước, vội vàng hỏi: "Khương công tử chuyện gì ?"

"Ngươi đến sớm ?" Khương Nghi Xuyên hỏi, giọng điệu lạnh lùng, khiến cảm thấy lạnh lẽo.

Kinh Minh Khê đáp: "Ta... Ta thức dậy sớm, trong nhà việc gì làm, nên nghĩ đến tham gia buổi học sáng."

Khương Nghi Xuyên : "Ngươi và công chúa vẻ khá thiết."

Kinh Minh Khê hoảng hốt: "Kinh mỗ dám, là công chúa hạ đối xử với Kinh mỗ thiện."

"Tiểu Khê là tên gọi của ngươi ?"

"Không , đó là công chúa thích gọi như ." Kinh Minh Khê trả lời, tai đỏ bừng: "Là Kinh mỗ vượt rào, nhưng công chúa cứ khăng khăng gọi như thế..."

Khương Nghi Xuyên xong nhắm mắt : "Vào ."

Kinh Minh Khê cảm nhận bầu khí chút căng thẳng, vội vàng , để Khương Nghi Xuyên một ngoài.

Cả buổi sáng, Khương Nghi Xuyên tỏ tĩnh lặng, thậm chí hiếm khi ngẩng đầu lên. Mỗi Tống Ấu Quân , đều thấy cúi đầu chữ, xung quanh bàn đầy giấy tờ chất đống.

Kể từ đó, Tống Ấu Quân cơ hội trò chuyện cùng Khương Nghi Xuyên nữa.

Tối qua, Tống Ngôn Ninh cũng vui mừng đến tận khuya ngủ, nhưng khi thầy giáo mở miệng, y ngáp ngắn ngáp dài, bắt đầu buồn ngủ. Thời gian , Tống Ấu Quân cũng làm phiền y, nên chỉ đành trò chuyện cùng Kinh Minh Khê.

Sau khi Đàm Tranh và Đàm Phù rời , Kinh Minh Khê chuyển sang phía Tống Ấu Quân.

Đàm Phù, khi mắng một trận, nữa.

Thực , nếu thể đánh cho cái cô nương đáng ghét một trận, Tống Ấu Quân cũng chẳng ngại gì mà mắng cô . Đàm Phù rốt cuộc vẫn là bảo bối của Đàm gia, Đàm Tranh còn vì nàng mà chặt đứt bốn ngón tay. Nếu Tống Ấu Quân tay đánh Đàm Phù, chắc chắn Đàm gia sẽ làm om sòm, gây chuyện ầm ĩ.

Nhìn cách hành xử của Đàm Phù, thể thấy cô là một đứa con cưng trong gia đình, chiều chuộng hết mức, chẳng khác gì Tịnh An Công chúa lúc . Nếu Đàm gia cứng rắn về phía Đàm Phù và Đàm Tranh, Hoàng hậu vì tương lai của Thái tử cũng chắc chắn sẽ về phía Đàm gia. Hoàng thượng lo ngại mối quan hệ giữa hoàng gia và Đàm gia, nếu xảy chuyện, chắc chắn sẽ khiến Tống Ấu Quân cúi đầu xin .

Tống Ấu Quân chẳng vui chút nào. Thật , nàng thà chọn phương án mắng mỏ ngoài miệng, dẫm lên một chút ranh giới, thậm chí để Đàm Phù cáo trạng, nhưng ít nhất cũng chỉ coi đó là một sự mâu thuẫn nhỏ của tuổi trẻ mà thôi.

, mỗi khi thấy Đàm Phù, nàng mắng thêm một .

Đàm Phù đành tránh trong phòng, chịu ngoài, còn gửi thư về Sùng Châu, lóc đòi về nhà.

Sáng hôm đó, Tống Ấu Quân cảm thấy nhàm chán, sang Kinh Minh Khê đang vẽ tranh, nhẹ nhàng hỏi: "Khê Nhi, ngươi đang vẽ gì ?"

Kinh Minh Khê dừng bút, ngẩng đầu lên đáp: "Là đường từ Dương An Phố đến Thành Bồ Phố."

Tống Ấu Quân hai con phố , nhưng thấy giấy của y vẽ nhiều đường chéo xiêu vẹo, giống bản đồ, nàng khỏi kinh ngạc : "Sao ngươi nhớ rõ những con đường ?"

"Ta qua." Kinh Minh Khê đáp.

Y ghi tất cả các điểm rẽ đường từ Dương An Phố đến Thành Bồ Phố.

"Ngươi qua mà nhớ rõ ? Đầu óc ngươi thật tuyệt vời!" Tống Ấu Quân cảm thán, ngờ Kinh Minh Khê trí nhớ như .

Kinh Minh Khê khen, chút hổ cúi đầu, nhẹ giọng : "Tất cả đều là do Khương công tử dạy."

Tống Ấu Quân rõ, gần thêm một chút: "Ngươi gì?"

"Trước , thấy Khương công tử vẽ các con đường trong thành giấy, thấy thú vị, từ đó về đường luôn chú ý hơn, nhưng khả năng nhớ chỉ hạn thôi." Kinh Minh Khê nhẹ giọng : "Ta qua nhiều mới nhớ ."

Tống Ấu Quân mở to mắt về phía Khương Nghi Xuyên, thấy vẫn chăm chú chữ, liền thở dài: "Thật là tài giỏi."

Kinh Minh Khê ý thức học hỏi mạnh, ngay cả những việc nhỏ như vô dụng, y cũng sẵn sàng học, vì đôi mắt y luôn tìm kiếm nhiều thứ hơn khác, thấp giọng phụ họa: "Quả thực như ."

Tống Ấu Quân vỗ vỗ vai y, động viên : "Khê Nhi, ngươi nỗ lực hơn nữa, ngày dựa sức tạo dựng sự nghiệp."

Kinh Minh Khê gật đầu: "Cảm ơn công chúa chỉ dạy."

Hai thì thầm trò chuyện, tiếng lạc một chút, khiến Khương Nghi Xuyên ngừng , những nét bút để giấy cũng trở nên lộn xộn.

Tống Ấu Quân đầu , thấy giấy của , : "Hình như chuyện gì trong đầu đúng , Xuyên ca?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-42-phat-va-thuong.html.]

Khương Nghi Xuyên đổi sắc mặt, nhẹ nhàng đặt tờ giấy sang một bên, lấy tờ giấy mới bắt đầu tiếp. Tống Ấu Quân một lát, lên tiếng: "Xuyên ca, hình như ngươi sai , ‘tiên cũng thể vị’ mới đúng ?"

Chỉ một câu nhắc nhở, Khương Nghi Xuyên nhận chính tả của . Hắn lơ đãng một chút, câu cuối thành: "Tiên thể khê."

Ánh mắt dừng ở chữ "khê", lập tức tức giận, bỏ bút xuống, tiếp tục nữa.

Khi buổi học kết thúc, Khương Nghi Xuyên rời nhanh. Tống Ấu Quân thu dọn đồ đạc bàn xong, một lúc mới nhận thấy bóng dáng Khương Nghi Xuyên . Nàng khẽ hừ một tiếng, chậm rãi hồi cung.

Vừa đến Tẫn Hoan Cung, Tống Ấu Quân liền thấy một đại thái giám của Hoàng đế đang đợi ở cửa, cúi đầu hành lễ, tủm tỉm : "Tịnh An điện hạ, Hoàng thượng sai nô tài đến mời ngài dùng cơm trưa ở Trường Dương Cung.”

Tống Ấu Quân thoáng nghĩ, lẽ là Hoàng hậu đang tìm cách gì đó bên tai Hoàng đế, khiến nàng cảm thấy chút vui.

là lệnh của Hoàng đế, nàng thể cãi , vì chỉ đành lười biếng dựa kiệu và lên tiếng: "Dẫn đường .”

Đại thái giám dẫn theo một đám hướng Trường Dương Cung .

Trường Dương Cung là nơi Hoàng đế thường xuyên lui tới, vô cùng xa hoa, cửa cung vàng rực ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng chói mắt. Cung nhân và thị vệ đông, khi thấy Tống Ấu Quân qua, đều cúi đầu hành lễ.

Khi Tống Ấu Quân phòng, nàng thấy Hoàng đế đang ở ghế chủ vị, tay cầm một quyển sách, thấy tiếng bước chân liền ngừng , : "Tuế Tuế tới ?”

Tống Ấu Quân tiến , hành lễ: "Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”

“Đứng lên .” Hoàng đế dịu dàng , tâm trạng vẻ khá . Ông dậy và tới chiếc bàn bên cạnh xuống: "Trẫm lâu cùng con ăn cơm.”

Tống Ấu Quân lúc mới nhận , trong phòng Hoàng hậu, cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Nàng thực sự đối diện với những lời giả dối của Hoàng hậu về tình con.

Sau khi xuống, các cung nhân nhanh chóng dọn món ăn lên, chẳng mấy chốc một bàn đầy ắp các món ăn tinh xảo bày .

Hoàng đế cầm đũa, gắp một miếng ăn : "Dạo thể con thế nào? Trước đây vài ngày con vẻ mệt mỏi, uống thuốc theo phương thuốc của thái y ?”

Tống Ấu Quân cung kính đáp: "Tạ phụ hoàng quan tâm, nhi thần khỏe , thuốc cũng ngừng uống một thời gian.”

Hoàng đế mỉm : "Vậy là , con cũng chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng làm trẫm lo lắng.”

Ông chuyện bình thường, giống như một cha quan tâm con cái, ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng. “Con thích ăn mật ngó sen nhất, trẫm sai làm riêng, thử xem.”

Tống Ấu Quân gắp một miếng, ngọt ngào lan tỏa trong miệng, ăn nhiều vẻ sẽ ngấy.

Hoàng đế bắt đầu chuyện, hỏi nàng nhiều chuyện linh tinh. Sau khi ăn xong, ông mới chuyển sang chuyện chính: "Trẫm hôm qua con đánh cô nương Đàm gia?”

Tống Ấu Quân giữ vẻ mặt điềm tĩnh, tỏ bận tâm, đáp một cách hờ hững: “Cô nương đó năng lỗ mãng, mạo phạm con, con nhất thời nhịn , nên tức giận.”

Hoàng đế lên tiếng: "Trong chuyện của trẻ bọn con, chút mâu thuẫn là bình thường, nhưng con bé dù cũng là do mẫu hậu con mời về, dù mắng mỏ thế nào cũng , nhưng tuyệt đối động tay động chân, tránh để xảy xung đột giữa hai bên gia đình."

Ý của ông là, thể mắng nhưng thể đánh.

Tống Ấu Quân ngoan ngoãn gật đầu: "Nhi thần hiểu ."

Hoàng đế ngờ nàng đáp ứng nhanh như , chuẩn thêm nhưng thôi, ăn thêm mấy miếng đồ ăn mới : "Mấy ngày cũng , lão nhị chơi đùa đúng mực, sẽ dạy bảo cho . Chỉ là, con , buồn về mẫu hậu, cũng đừng giận với lão tam. Muốn giữ hòa khí thì nên quá tức giận."

Tống Ấu Quân rõ đây là một thái độ nhẫn nhịn, nàng chỉ lãnh đạm đáp .

Hoàng đế thấy nàng vẻ vui, thở dài một , bất đắc dĩ : "Tuổi con còn trẻ, nhiều chuyện thể quyết định con, còn lo lắng nhiều điều, vì đành tạm thời để con chịu thiệt một chút."

Mặc dù Hoàng đế hành sự phần yếu đuối, trong triều cũng nhiều điều kiêng dè, nhưng đối với Tịnh An Công chúa, ông thực sự quan tâm. Dù thể nàng xử lý những việc , nhưng những lời của ông cũng làm lòng nàng dễ chịu hơn phần nào.

Hoàng đế gắp món mật ngó sen mà Tịnh An Công chúa yêu thích nhất, thả trong chén nàng: "Trước đây các quốc gia nhiều món ăn mới lạ, ăn xong nếu thích thì thể nhà kho, chọn cái gì thích thì lấy cái đó."

Tống Ấu Quân cảm kích : "Cảm ơn phụ hoàng. Nhi thần còn một chuyện, đây nhi thần với Lễ Bộ, tham gia cuộc thi của Thiên Cung và Thái Bình thư viện, nhưng Lễ Bộ vẫn phản hồi."

Hoàng đế xong liền gật đầu: "Vậy sẽ chỉ thị, cuộc thi đánh giá hai thư viện quyền giao cho con, con làm thế nào thì cứ làm như ."

Tống Ấu Quân cuối cùng cảm thấy tâm trạng khá hơn.

Hoàng đế trò chuyện thêm một lát thì bữa cơm kết thúc, Tống Ấu Quân lúc mới hiểu tại Tịnh An Công chúa vô cùng tự do như . Nàng sủng ái, và sự sủng ái hề giả tạo, chút nào kiêng dè.

Sau khi ăn xong, Tống Ấu Quân trở về Tẫn Hoan Cung, nhà kho nữa. Hoàng đế thường xuyên ban thưởng cho nàng, đồ đạc nhiều đến nỗi nàng kịp sử dụng hết, cũng cần lấy thêm đồ vật mới nữa.

Bởi vì Tống Ấu Quân nhà kho, Hoàng đế sai tặng một con mèo đến cho nàng.

Con mèo nhỏ bộ lông trắng như tuyết, đôi mắt trong suốt màu vàng, tròn vo, mập mạp, cực kỳ đáng yêu. Tống Ấu Quân vốn là một yêu mèo, ôm mèo con rời tay, suốt buổi trưa, cuối cùng đặt tên cho nó là “Niên Niên.”

So với con heo đen mà Tống Ngôn Ninh nuôi, con mèo làm nàng vui vẻ hơn nhiều.

Buổi tối, ba tin tức truyền đến.

Hai trong đó liên quan đến Tống Tu Xa.

Vào buổi chiều, trong một buổi luận bàn võ học, Tống Tu Xa may ngã từ lôi đài xuống, khiến cánh tay trái gãy, ngay lập tức đưa cứu chữa.

Tiếp theo, Hoàng đế tuyên bố rằng Tống Tu Xa cố ý làm để hạ nhục Tam Hoàng tử, vì thế quyết định phạt gã cấm túc nửa tháng.

Tống Ấu Quân xong nhịn lớn, nghĩ đến việc Tống Tu Xa chắc hẳn tức đến mức sắp phát điên.

Cánh tay gãy là tai họa lớn, là cố ý để bôi nhọ Tống Tễ, cấm túc thêm nửa tháng. Tống Ấu Quân đoán chắc tối nay gã sẽ ngủ .

Không là Tống Tễ cố ý làm , chỉ là một việc ngoài ý trong lúc tranh luận, nhưng Tống Ấu Quân cảm thấy thỏa mãn, tinh thần cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cuối cùng, một tin tức quan trọng nữa chính là Hoàng đế chỉ thị cho Tống Ấu Quân quyền quản lý cuộc thi hữu nghị giữa hai thư viện, nàng hài lòng với quyết định và quyết định dẫn theo các thiếu niên thiếu nữ trong kinh thành tham gia một cách vui vẻ.

Tuy còn là những đứa trẻ nhỏ, nhưng chúng cũng quyền tận hưởng niềm vui mà lo nghĩ đến các mưu đồ, tính kế.

Sáng hôm , trong khóa học, Khương Nghi Xuyên vẫn bất động chỗ của , như thể chìm đắm trong giấy bút, khi chuyện với Tống Tễ cũng chỉ đáp qua loa vài câu.

Tống Ấu Quân cảm thấy yên, đến chỗ của Tống Tễ xem chữ, hỏi: "Ngươi từ hôm qua đến giờ cái gì ?”

Khương Nghi Xuyên dừng bút một lát, ngẩng đầu nàng: "Văn chương cần thứ để .”

Tống Ấu Quân lấy một tờ giấy góc bàn lên xem, phát hiện đó là những câu chữ mà nàng thể hiểu nổi ý nghĩa, nhưng một câu thơ nàng nhận :

Nàng chỉ chữ “khê” vấy mực đen, hỏi: "Cái là vì vết mực ở đây?”

Khương Nghi Xuyên liếc nàng một cái, lạnh nhạt : "Viết rơi mực."

Tống Ấu Quân chỉ đáp bằng một tiếng "Ồ", cầm lấy bút giấy từ bàn của Tống Tễ, định khoe chút thành quả của . Nàng nâng bút lên, bắt đầu vài câu thơ.

Khi nàng bắt đầu bên cạnh , gian yên tĩnh khiến tâm trạng Khương Nghi Xuyên bỗng nhiên trở nên bình thản. Ánh mắt dừng mặt nàng, nhẹ nhàng lướt qua.

Nàng xong, đưa giấy cho Khương Nghi Xuyên: "Ngươi xem."

Khương Nghi Xuyên tiếp nhận, qua, giấy là "Khê chuyển vạn khúc tâm" "Khê thụ thật mạnh thủy loạn lưu", mà là "Mắt thấy đỉnh núi nguyệt lạc khê" -"Môn chiếm cổ khê cư". Mới liếc qua, những chữ "khê" ngập tràn khiến thể nhướng mày, tuy chỉ trong thoáng chốc, biểu cảm của như bình thường.

Lúc , Tống Ấu Quân đắc ý hỏi: "Thế nào, chữ ‘khê’ hơn ngươi ?"

Khương Nghi Xuyên mặt thoáng tối , quăng tờ giấy sang một bên: "Ừ, vô cùng ngay ngắn."

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Tống Ấu Quân : "Ta luyện lâu ."

Khương Nghi Xuyên đáp , cúi đầu tiếp tục , vẻ mặt tập trung, nhưng nếu chú ý kỹ, thể thấy bút của di chuyển nhanh hơn nhiều.

Tống Ấu Quân định thêm vài câu, nhưng , nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay , ngăn động tác của : "Ngươi đừng vội, chúng chơi một trò chơi nhỏ."

Khương Nghi Xuyên nàng một lúc, như đang phân vân, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: "Trò chơi nhỏ gì?"

Tống Ấu Quân lấy bút vẽ một cái ô vuông lớn giấy: "Đây, ngươi dùng vòng tròn, dùng dấu chéo, ai tạo thành một đường sẽ thắng."

Khương Nghi Xuyên đầu tiên tiếp xúc với trò chơi , chút mơ hồ, nhưng hỏi thêm, chỉ Tống Ấu Quân đặt dấu chéo ô. Hắn cũng bắt đầu vẽ một vòng tròn bên cạnh. Cho đến khi Tống Ấu Quân tạo thành một đường chéo và tuyên bố thắng, mới hiểu cách chơi của trò .

Cả hai bắt đầu đối đầu nghiêm túc, giấy đầy ắp những ký tự mới. Ban đầu, Tống Ấu Quân còn thể thắng vài ván, nhưng khi Khương Nghi Xuyên hiểu cách chơi, cơ hội thắng của nàng ngày càng ít .

Thua nhiều ván liên tiếp nhưng Tống Ấu Quân vẫn tỏ mệt mỏi.

“À, hôm qua Tống Tu Xa ngã gãy tay, thật ?” Tống Ấu Quân tìm cách chuyện.

“Trong lúc luyện võ, từ lôi đài ngã xuống, gãy cánh tay trái.” Khương Nghi Xuyên trả lời.

Ban đầu, Tống Ấu Quân nghĩ thể là các cung nhân nhầm, thể Tống Tu Xa chỉ ngã nhẹ, nhưng khi Khương Nghi Xuyên xác nhận, nàng khỏi cảm thấy vui mừng khi thấy khác gặp xui xẻo. “ là đáng đời.”

“Lần tới tham gia thi đấu hữu nghị giữa hai thư viện, ngươi cũng tham gia .” Tống Ấu Quân mời.

Khương Nghi Xuyên ngừng một chút, trả lời ngay. Tống Ấu Quân lo sẽ từ chối, liền vội vàng thêm: "Hoàng thượng giao cho tổ chức cuộc thi , bỏ hết những thứ văn chương, võ học nhàm chán đó, chỉ chúng cùng vui chơi.”

Sau khi suy nghĩ một chút, Khương Nghi Xuyên đồng ý: "Được.”

Tống Ấu Quân vui mừng khi đồng ý, nhưng khi nghĩ đến việc thua trận, nàng khỏi chút buồn bực. Nàng tươi: "Ta luôn thua, chơi nữa.”

Thực , Tống Ấu Quân chỉ chuyện với và mời tham gia cuộc thi. Mục đích đạt , nàng liền dậy, chuẩn rời và hô to: "Tiểu Khê, chơi trò với .”

Khương Nghi Xuyên nàng đến chỗ Kinh Minh Khê và thật sự chơi với y, sắc mặt lập tức trở nên tối sầm, trong tay bút gãy làm đôi.

Vừa lúc đó, Tống Tễ , thấy cây bút gãy thì kêu lên: "Ơ, đây là bút yêu thích của ? Xuyên ca, ngươi bồi thường cho , nhớ rõ ngươi một cây bút vàng đen mà…”

Khương Nghi Xuyên thầm nghĩ: [Dậu đổ bìm leo.]

Loading...