Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Công Chúa Hôm Nay Tẩy Trắng Sao - Chương 41: Mắng Đàm Phù

Cập nhật lúc: 2025-02-18 04:13:50
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau cánh cửa dày nặng, âm thanh bên ngoài cách ly . Bên trong căn phòng, sự yên tĩnh đến mức như ngưng đọng.

Khương Nghi Xuyên vốn là ít , khi im lặng, sự tồn tại của tựa hồ trở nên mờ nhạt, gần như lãng quên.

Tống Ấu Quân cuối cùng cũng một khoảnh khắc yên bình. Toàn nàng rã rời, cảm giác say xe làm đầu óc cuồng, khó chịu vô cùng.

Loại cảm giác gợi ký ức khi nàng còn giường bệnh, gây tê đến mức tứ chi còn cảm giác.

Nàng khép hờ mắt nghỉ ngơi, nhưng lâu mở , ánh hướng về phía Khương Nghi Xuyên.

Ánh mắt hai giao trong một thoáng. Hắn gì, chỉ lặng lẽ dậy, rót một chén nước. Hắn bước đến bên nàng, nhẹ nhàng nâng nửa nàng lên, để nàng tựa .

Tống Ấu Quân còn chút sức lực, đầu nghiêng qua tựa cổ Khương Nghi Xuyên. Hắn cẩn thận đỡ nàng, từng chút từng chút đút nước cho nàng uống.

Có lẽ do nửa còn tê mỏi, cách mật làm nàng thấy khó chịu. Dòng nước ấm qua cổ họng, chảy dày, mang cho nàng chút cảm giác dễ chịu và tỉnh táo hơn.

Khương Nghi Xuyên chậm rãi đút nửa chén nước, đặt ly xuống và :

“Loại mê dược , hiệu lực đến nhanh nhưng tan cũng nhanh. Chỉ kéo dài trong thời gian ngắn. Ngươi cần lo lắng, nhanh sẽ hồi phục và thể chuyện.”

Rõ ràng Tống Tu Xa dùng loại dược gì với nàng.

Tống Ấu Quân lúc chỉ còn đôi mắt là thể chuyển động. Cảm giác lo lắng và sợ hãi đó tan biến, đó là sự bình tĩnh. Nửa chén nước ấm xuống bụng tựa như xoa dịu nỗi bực bội trong lòng nàng.

Khương Nghi Xuyên thêm, chỉ yên bên giường, rơi trạng thái trầm tư. Không ai đang suy nghĩ điều gì.

Một lát , tiếng gõ cửa vang lên. Hắn dậy mở cửa.

Ngoài cửa, Tiêu Hoài đang cạnh một phụ nữ trung niên. Y lạnh lùng :

“Người đưa tới.”

Khương Nghi Xuyên nghiêng , nhường chỗ cho nữ tử trung niên bước . khi Khương Nghi Xuyên định bước theo , y cản . Tiêu Hoài nhướng mày, giọng pha chút mỉa mai:

“Ngươi cảm thấy lúc , như thích hợp ?”

Khương Nghi Xuyên chỉ Tiêu Hoài, ánh mắt lạnh nhạt, đáp .

Tiêu Hoài tuy nhưng nụ chút thiện ý:

“Công chúa xảy chuyện, nàng lo liệu. Ngươi ở trong đó làm gì?”

Khương Nghi Xuyên thản nhiên trả lời:

“Lão Tam tính tình nóng nảy, lời dễ kích động cảm xúc của công chúa.”

Tiêu Hoài truy vấn, giọng càng sắc bén:

“Kia cũng là chuyện giữa tỷ bọn họ, liên quan gì đến ngươi?”

Khương Nghi Xuyên vẫn bình tĩnh đáp:

“Ta tự chừng mực.”

Nói xong, đợi Tiêu Hoài phản ứng, đóng cửa , ngăn Tiêu Hoài ở bên ngoài.

Người phụ nữ trung niên bước phòng là một y sư của Nguyệt Lâu. Ngay khi đến gần Tống Ấu Quân, bà nhận mùi dược thảo đậm đặc tỏa từ nàng, xen lẫn chút vị đắng.

Vị y sư trông lão luyện, nhiều, tiên kiểm tra mí mắt của Tống Ấu Quân, đó bắt mạch cẩn thận một hồi. Bà :

“Dược hiệu quá nặng, nghỉ ngơi một chút là thể hồi phục. Tạm thời cần dùng thuốc.”

Khương Nghi Xuyên lưng, trầm giọng hỏi:

“Loại dược gây tổn hại gì cho cơ thể ?”

Y sư đáp:

“Nếu dùng thường xuyên thì chắc chắn hại. vị chỉ mới dùng một lượng nhỏ, nên ảnh hưởng đáng kể.”

Nói , bà dùng tay nhẹ nhàng mở miệng Tống Ấu Quân để kiểm tra kỹ hơn. Quan sát một hồi, bà nhận xét:

“Có điều, cơ thể cô nương mang nhiều hàn khí, tựa hồ còn di lưu chứng hàn lâu ngày. Nếu dùng thuốc điều trị kịp thời, dễ để bệnh căn.”

Nghe , ánh mắt Khương Nghi Xuyên thoáng biến đổi, thần sắc nghiêm . Hắn gật đầu, :

“Vậy làm phiền ngươi kê một phương thuốc để điều trị thể.”

Nữ y sư trung niên cung kính đáp: "Đại nhân cần khách khí, về kiểm tra dược liệu, đó sẽ mang phương thuốc đến cho ngài.”

Khương Nghi Xuyên nhẹ gật đầu. Nữ y sư cúi đầu chào, đó khẽ lui ngoài, dáng vẻ chừng mực.

Tống Ấu Quân lặng lẽ quan sát tất cả, trong lòng hiểu rõ chỉ ở trong Yêu Nguyệt Lâu , Khương Nghi Xuyên mới là Khương công tử mà là thất điện hạ tôn quý của Bắc Chiêu.

Khương Nghi Xuyên xuống bên giường, thuận tay chỉnh góc chăn cho nàng. Thấy nàng vẫn mở to mắt loạn, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên đôi mắt của nàng, dịu dàng : "Nghỉ ngơi .”

Tống Ấu Quân ngoan ngoãn nhắm mắt . Với nàng, nhắm mắt lẽ giống như ngủ, ít khi chỉ nhắm mắt để thư giãn.

Tuy nhiên, trong gian quá đỗi tĩnh lặng , do hương liệu trong phòng tác dụng an thần , khi nàng nhắm mắt , ngay lập tức cảm thấy an bình. Mặc dù ý thức vẫn tỉnh táo, nhưng cơ thể và tâm trí đều dần thư giãn.

Khoảng mười phút , nàng bỗng cảm thấy cơ thể nóng lên, khiến nàng cảm giác buồn bực. Theo phản xạ, nàng khẽ: "Nóng quá.”

Tiếng khẽ làm Khương Nghi Xuyên chú ý. Hắn lập tức nâng góc chăn của nàng lên, hỏi: "Muốn uống nước ?”

Tống Ấu Quân vui mừng : "Ta thể !”

Nàng cố gắng cử động tay chân, mặc dù vẫn còn yếu ớt, nhưng ít nhất cũng thể cảm nhận cơ thể , dược hiệu quả thật biến mất nhanh.

Nàng hắng giọng một chút : "Ta uống nước.”

Khương Nghi Xuyên đổ nửa chén nước, đưa cho nàng. Tống Ấu Quân cầm lấy, uống một , lau khóe miệng, tức giận : "Tống Tu Xa, cái tên đáng ghét, !”

Khương Nghi Xuyên bình thản đáp: "Hắn .”

“Cả gan dám hạ dược với ! Cái thứ vô sỉ thật sự là sống c.h.ế.t là gì, lá gan lớn hơn cả đầu óc!” Tống Ấu Quân tức giận đến mức dậy, nhưng càng nghĩ càng tức, thể kiềm chế nổi cơn giận trong lòng.

Khương Nghi Xuyên liền giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, ngăn cho nàng cử động thêm: "Không thể làm .”

Tống Ấu Quân ngạc nhiên hỏi: "Tại ?”

“Chuyện hạ dược nếu truyền ngoài, sẽ làm hại thanh danh của ngươi, chuyện thể để lộ .” Khương Nghi Xuyên xuống, vẻ như thật sự nàng ngoài lúc .

Tống Ấu Quân cảm thấy càng thêm bối rối.

Khương Nghi Xuyên phản đối việc nàng tìm cách đối phó với chuyện , nhưng lý do đưa thỏa đáng. Cả Tống Tu Xa lẫn Đàm Tranh đều liên quan đến việc hạ dược, nếu nàng đem chuyện khai Hoàng hậu, mặc dù thanh danh nàng thể tổn hại, nhưng ít nhất cũng thể trừng trị Đàm Tranh, đồng thời phá vỡ ý tưởng liên hôn của bọn họ. Cứ như chẳng một công đôi việc ?

Khương Nghi Xuyên đồng ý, điều rõ ràng là lý do khác, đơn giản chỉ là vì thanh danh.

Tống Ấu Quân , : "Dù thanh danh của cũng hỏng từ lâu, còn để ý chuyện . Đàm Tranh quá kiêu ngạo, đúng lúc thể dùng cơ hội để đuổi khỏi kinh thành.”

Khương Nghi Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu, đáp .

Nhìn sắc mặt điềm tĩnh của , Tống Ấu Quân bắt đầu suy nghĩ.

Khương Nghi Xuyên chắc chắn lý do riêng, và vì sợ Đàm Tranh. Khi nãy mới giẫm lên tay Đàm Tranh còn chút do dự, điều thể thấy rõ. việc lắc đầu từ chối lời đề nghị của nàng đơn giản như .

Đoán chừng vấn đề thực sự đến từ Đàm Tranh, mà là từ Hoàng hậu.

Là mẫu hậu nàng, cho nên Khương Nghi Xuyên lẽ tiện rõ.

Tống Ấu Quân cuối cùng cũng thực sự là Tịnh An Công Chúa. Đối với Hoàng hậu, nàng cảm giác con gì đặc biệt, vì trực tiếp hỏi: "Ngươi nghĩ rằng Đàm Tranh sẽ chịu trừng phạt ?”

“Đàm gia là mẫu tộc của Hoàng hậu.” Khương Nghi Xuyên trả lời.

Tống Ấu Quân như thể hiểu ý của .

Những trong cung đình, đặc biệt là nữ tử, hầu hết đều sống vì sự vinh quang của gia tộc . Mọi hành động của họ đều hướng về gia tộc, cho nên, những hành động của Đàm Tranh, Hoàng hậu rõ ràng , giả vờ như thấy, vẫn gả Tống Ấu Quân cho Đàm Tranh, thậm chí nhiều âm thầm giúp đỡ.

, dù Tống Ấu Quân gây chuyện lớn, Hoàng hậu và Đàm gia vẫn sẽ cố gắng che giấu và dập tắt sự việc.

Đàm Tranh, là con trưởng vợ cả của Đàm gia, sẽ luôn bảo vệ gã.

Sau khi suy nghĩ kỹ những điều , Tống Ấu Quân cảm thấy n.g.ự.c như đè nặng, nàng tựa gối mềm, thở dài một : "Vậy coi như chịu thiệt .”

Khương Nghi Xuyên thấy vẻ mặt nàng cô đơn, liền : "Không vội, sẽ cách để lấy công bằng.”

Tống Ấu Quân thật sự tin tưởng lời Khương Nghi Xuyên. Vì cho dù bỏ qua chuyện, Khương Nghi Xuyên và Tống Tu Xa vẫn là hai mặt đối lập.

Tống Tễ và Tống Tu Xa luôn mâu thuẫn về tranh giành vị trí trữ quân, đây cũng là lý do trong suốt bao nhiêu năm qua, Tống Tễ vẫn lập làm Thái tử. Cuộc chiến giữa các thế lực luôn căng thẳng, sớm muộn gì cũng sẽ kết quả.

Tống Ấu Quân im lặng một lúc, lòng đầy phiền muộn.

Khương Nghi Xuyên thấy nàng như , luôn giữ thái độ bình tĩnh, chủ động hỏi: "Sao ngươi ở đây?”

“Tại vì Đàm Tranh tiểu thư Mạnh gia tổ chức tiệc, mời tới uống rượu, mới đến xem thử.” Tống Ấu Quân thở dài: "Sớm Tống Tu Xa to gan như , đến.”

“Những của Mạnh gia từ đến nay đều thích tổ chức họp mặt tại Yêu Nguyệt Lâu, lẽ họ mời ngươi là chiêu mộ ngươi gia nhập đội ngũ.” Khương Nghi Xuyên như thể đoán .

“Vì chọn thanh lâu?” Tống Ấu Quân nghi ngờ hỏi.

cũng nhiều quán rượu thể làm nơi nghị sự, chọn thanh lâu?

“Yêu Nguyệt Lâu là thanh lâu.” Khương Nghi Xuyên giải thích: "Nơi tiếp đón những bình thường, cũng chỗ cho khách ngủ . Đây chỉ là nơi ca nữ vũ cơ tiếp đãi khách quý, vì mới gọi là hoa nguyệt tửu lâu.”

“Yêu Nguyệt Lâu quy tắc nghiêm ngặt, lầu ba là khu vực riêng biệt, cho phép bất kỳ hạ nhân nào . Các căn phòng và gian trong phòng đều bảo mật tuyệt đối. Đây là nơi họp mặt kín đáo nhất trong kinh thành. Hơn nữa vị tiểu thư Mạnh gia hành vi phóng đãng, nhiều nam sủng, để giảm bớt sự chỉ trích từ khác, nàng chỉ thể đến Yêu Nguyệt Lâu uống rượu thì mới thể mang theo họ.”

Tống Ấu Quân lờ mờ hiểu một ít.

Những gia đình thế gia như thế, quyền lực khổng lồ trong tay, khi tụ tập cùng chỉ đơn giản là ăn uống, đôi khi ngay cả từ nhỏ những đứa trẻ tham gia âm mưu và tính toán quyền lực.

Lầu ba của Yêu Nguyệt Lâu lý do đặc biệt vì kín đáo như . Ngày , tòa lâu xây dựng chính là để giấu những tai mắt xung quanh, truyền tin tức về phía Bắc. Có lẽ mấy năm qua, Khương Nghi Xuyên là thường xuyên đến lầu ba. Yêu Nguyệt Lâu càng làm càng lớn, thu hút nhiều đến tham gia.

Tuy nhiên, Khương Nghi Xuyên đến lầu ba để nghị sự, liệu phù hợp nếu dẫn theo Tống Ấu Quân?

Tống Ấu Quân hỏi: "Còn ngươi, ở đây? Đến uống rượu hoa ?”

Khương Nghi Xuyên đáp : "Nhận tin tức, đến xem Mạnh Nhiêu và đám đó đang bàn chuyện gì bí mật.”

Nói thẳng là đến quấy rối, vì cho cùng Yêu Nguyệt Lâu là địa bàn của Khương Nghi Xuyên, Mạnh Nhiêu đến, đương nhiên thể để đám ở trong khu vực của mà cứ tự do bàn bạc cách đối phó với Tống Tễ.

Tống Ấu Quân thở dài, cảm thấy những lo lắng cứ nối tiếp mà đến!

Bên ngoài, nàng là công chúa sủng ái, kính trọng nàng ba phần, nhưng thực tế, khi quyền lực hoàng gia ngày càng suy yếu, những thực sự kiêng dè trong hoàng thất giờ đây còn nhiều. Trong triều, thời điểm bốn đại gian thần thể phá vỡ vẻ ngoài cân bằng , cả Nam Lung sẽ rơi hỗn loạn.

Mặc dù Tống Ấu Quân là công chúa quý trọng, nhưng cuối cùng nàng cũng chỉ là một vật hi sinh cho hoàng quyền mà thôi.

Khương Nghi Xuyên thấy vẻ mặt u sầu của nàng, trầm tư một lát : "Về việc ngươi ban ngày, khi về suy nghĩ , cảm thấy ngươi trốn khóa học quá nhiều, theo kịp tiến độ của thư viện cũng là bình thường. Lần bài kiểm tra quá khó, thể cho ngươi xem đáp án.”

Tống Ấu Quân , mắt sáng lên: "Vậy ngươi thực sự cho ?”

“Ừ.” Khương Nghi Xuyên gật đầu. “Chỉ là tham khảo thôi.”

Tống Ấu Quân nhịn : "Tốt, chỉ là tham khảo thôi, sách mà, thể coi là trộm chứ?”

Khương Nghi Xuyên tỏ vẻ tán thành.

Tống Ấu Quân nghĩ một lát hỏi: " ngươi sẽ còn nhiều bài kiểm tra khác ?”

“Vậy thì mỗi đều cho ngươi tham khảo.” Khương Nghi Xuyên .

Nàng lập tức cảm thấy như một học bá bảo vệ .

“Dù , dù ngươi thiếu khóa học nhiều thế, bài kiểm tra cũng sẽ làm đệm lót cho ngươi.” Khương Nghi Xuyên : "Mỗi đều là Tống Lục ở cuối cùng.”

Lúc , Tống Ấu Quân mới nhớ đến tuyệt vời đó.

Tống Ngôn Ninh luôn đầu bảng từ lên, ai cũng thể đoạt vị trí một .

Nàng lập tức vang: "Tại Tống Lục ngày thường trông nghiêm túc trong học tập, mà mỗi khi đến bài kiểm tra thể làm gì?”

"Không học thì làm mà hiểu?" Khương Nghi Xuyên : "Nghe khi còn nhỏ thường xuyên đánh, lẽ vì mà tư duy của nhanh nhạy như thường."

"Thì là thế! Ta ngốc như !" Tống Ấu Quân kêu lên.

Tống Ngôn Ninh đôi khi thực sự ngốc, loại ngây thơ giả vờ, mà là thật sự chẳng hiểu chuyện. Những năm qua, lẽ y cũng ít chịu những trận giáo huấn.

Sau khi trò chuyện với Khương Nghi Xuyên gần một canh giờ, Tống Ấu Quân cảm thấy sức khỏe của dần dần hồi phục, gần như trở trạng thái bình thường. Nàng vén chăn định dậy, rằng trở về cung.

Khương Nghi Xuyên rời khỏi chỗ , thấy nàng xếp bằng giường, đang điều chỉnh búi tóc. Cây trâm ngọc trắng tóc nàng tỏa chút khí chất uy nghiêm. Hắn liền duỗi tay chỉnh cây trâm.

Tống Ấu Quân chợt cứng , cảm thấy những tua vân kim phát tiếng kêu nhỏ khi xoay quanh bên tai, thấy Khương Nghi Xuyên : "Thanh âm êm tai."

Mặc dù nàng cũng thích tiếng vang của những tua , nhưng nghĩ quá nhiều về lý do Khương Nghi Xuyên khen cây trâm của . Liệu cũng thíchcây trâm ngọc trắng ?

Nàng nghiêm túc : "Cảm ơn ngươi hôm nay giúp đỡ, đại ân sẽ nhớ kỹ. Sau nếu gì cần, nhất định sẽ giúp đỡ hết ."

Khương Nghi Xuyên nàng, ánh mắt dừng nàng một lúc, : "Không cần khách khí."

Tống Ấu Quân gật đầu, bước cửa, thì thấy thiếu niên da đen luôn theo Khương Nghi Xuyên đang chờ bên ngoài.

Khi y thấy Tống Ấu Quân, ánh mắt đầu tiên là đánh giá nàng từ xuống , cúi đầu hành lễ, : "Tham kiến công chúa điện hạ."

Lễ nghi phần qua loa, Tống Ấu Quân liền hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Nàng chú ý đến thiếu niên từ lâu, mỗi y gặp nàng, đều thái độ . Dù ngoài mặt lễ phép, nhưng sắc mặt chút cung kính nào.

Y vẻ còn chán ghét nàng hơn cả Khương Nghi Xuyên , khiến Tống Ấu Quân cảm thấy tò mò về mối quan hệ giữa và thiếu niên da đen .

Thiếu niên da đen khẽ mỉm , ánh mắt sắc bén: "Một kẻ vô danh, đáng để công chúa nhắc đến.”

“Tiêu Hoài.” Khương Nghi Xuyên lưng nàng, lạnh lùng lên tiếng: "Dẹp đường .”

Tống Ấu Quân giật , ngờ chính là thiếu gia của Tiêu hầu gia ở Bắc Chiêu.

Nàng bây giờ mới hiểu vì y đối với ác cảm sâu sắc. Tiêu hầu hy sinh trong trận chiến chống Nam Lung, chỉ là mối thù riêng của hai mà còn là sự liên quan đến gia đình và huyết thù.

Ánh mắt Tiêu Hoài lấy một tia đùa. Nghe thấy Khương Nghi Xuyên yêu cầu dẹp đường, Tống Ấu Quân gì thêm, chỉ im lặng rời .

Khi nàng xuống lầu, thấy Tiết Quân và một khác quanh bàn ở hành lang. Đặc biệt, trong đó cả ám vệ của Tống Tễ. Tất cả đều im lặng, mặc dù đang chung bàn nhưng ai lên tiếng.

“Tiết Quân.” Tống Ấu Quân phá vỡ sự tĩnh lặng, gọi Tiết Quân.

Khương Nghi Xuyên ở lan can, dõi theo bóng dáng của Tống Ấu Quân khuất dần trong thang lầu, trầm tư suy nghĩ.

Tiêu Hoài một lúc lâu, cuối cùng mới lên tiếng: "Thất điện hạ, nghĩ ngài gặp phiền phức .”

Hành lang yên lặng, một âm thanh nào.

Tống Ấu Quân vốn định về cung để tắm rửa, nhưng khi bước Tẫn Hoan cung, nàng lập tức cảm nhận bầu khí gì đó bình thường. Trước cửa điện, nhiều cung nhân lạ mặt đang canh gác.

Hòa Nhi ở cửa điện : "Điện hạ, Hoàng hậu nương nương đang chờ trong điện.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-41-mang-dam-phu.html.]

Tống Ấu Quân giật , ngờ Hoàng hậu hành động nhanh chóng như . Nàng gật đầu, cố giữ bình tĩnh và bước trong điện, chỉ thấy trong phòng, các cung nhân đang quỳ rạp xuống đất, nơm nớp lo sợ, dám ngẩng đầu lên.

Hoàng hậu ung dung ở ghế chủ vị, mặt là một khay nóng. Thấy Tống Ấu Quân bước , bà lập tức mỉm , dậy đến gần nàng: "Con bé , chơi đến muộn thế, nếu phụ hoàng , chắc chắn sẽ vui .”

Nàng vẫy tay hiệu cho tất cả trong điện lùi ngoài.

Tống Ấu Quân cố ý thử, liền bắt đầu làm bộ mặt đau khổ: "Mẫu hậu, vì nhi thần làm chủ!"

Hoàng hậu tức giận: "Ai dám ức h.i.ế.p Tuế Tuế của chúng , cho mẫu hậu."

"Là Đàm Tranh và Tống Tu Xa, hôm nay bọn họ lừa con ngoài, cho con uống rượu, làm chuyện bậy bạ..."

Nàng hết câu, Hoàng hậu ngắt lời, vẻ mặt kinh hãi: "Tuế Tuế, ngàn vạn đừng bậy, Tranh Nhi là biểu ca của con, thể làm loại chuyện chứ!"

"Chắc chắn là sự thật!" Tống Ấu Quân nâng cao giọng.

Hoàng hậu nắm tay nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay, dịu dàng : "Tuế Tuế, mẫu hậu , biểu ca con từ nhỏ cưng chiều, nhiều chuyện thể đúng mực. Mới đến tìm mẫu hậu, mẫu hậu cảm thấy giữa các con thể chút hiểu lầm."

Tống Ấu Quân cảm thấy lòng lạnh lẽo: "Hiểu lầm gì?"

Hoàng hậu mỉm , vẻ mặt hiền từ: "Tranh Nhi chỉ cùng con chuyện, ý làm gì quá đáng. Hai đứa vốn hôn ước, sớm muộn gì cũng sẽ cưới con, làm loại chuyện chứ?"

Tống Ấu Quân hỏi: "Mẫu hậu là con đang bôi nhọ ?"

Hoàng hậu trả lời: "Tuế Tuế của chúng thể bôi nhọ khác, chỉ là một chút hiểu lầm thôi, ngày rõ là . Phụ hoàng coi trọng hôn nhân giữa hai đứa,ncn ocũng nên nghĩ cho Đàm gia, cũng vì con."

Tống Ấu Quân thở dài, cảm thấy trái tim rơi xuống hầm băng.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Suy nghĩ của Khương Nghi Xuyên quả nhiên sai, Hoàng hậu về phía Đàm Tranh, thậm chí còn coi chuyện chỉ là một sự hiểu lầm, chút ý định trừng phạt Đàm Tranh.

Nàng Hoàng hậu với gương mặt diễm lệ, nhưng nụ đó khiến khác cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Người .” Tống Ấu Quân cố gắng kiềm chế cảm xúc, lạnh lùng cúi đầu, hành lễ : "Cung tiễn Hoàng hậu.”

Hoàng hậu ngạc nhiên: "Tuế Tuế…”

Tống Ấu Quân vẫn hành lễ mà hề dậy.

Hoàng hậu mắt chợt rơi lệ: "Tuế Tuế, con đang oán trách mẫu hậu ?”

Tống Ấu Quân bà với vẻ mặt giả tạo, cảm giác xúc động phun , nhưng chỉ thản nhiên : "Tịnh An nghỉ ngơi, mong Hoàng hậu thông cảm, thể chu lễ tiết.”

Hoàng hậu tiếp tục , đưa tay nâng nàng dậy: "Con một câu ‘mẫu hậu’ cũng gọi ?”

Hoàng hậu thể hiểu , bởi vì ngày xưa Tống Ấu Quân khi đối diện bà sẽ , sẽ làm ầm ĩ, ôm thắm thiết, tình con vẫn luôn sâu đậm.

giờ đây, mặt là một Tống Ấu Quân mang vẻ lạnh lùng, xa cách, tựa như một xa lạ.

Tống Ấu Quân hất tay bà , lớn tiếng gọi: "Người !”

Cửa phòng lập tức mở, Tống Ấu Quân : "Đưa Hoàng hậu ngoài.”

Nàng phất tay áo, nội điện, thèm cái giả tạo một nào nữa.

Hoàng hậu nàng bỏ dứt khoát, đầu những cung nhân quỳ đầy đất, đành lau nước mắt, mặt đầy vẻ tiếc nuối, rời khỏi Tẫn Hoan cung.

Tống Ấu Quân một trong nội điện, lửa giận bốc lên, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.

Đây là hoàng thất Nam Lung ?

Một vị hoàng đế yếu đuối, một hoàng hậu giả tạo.

Hoàng đế đấu với triều thần, hoàng hậu đấu với phi tần, hoàng tử đấu trong nội bộ hoàng gia, cả hoàng cung giống như một đấu trường lớn, ai chịu dừng .

Nàng và Tống Ngôn Ninh dù phạm sai lầm gì, thể so với những kẻ đó và gọi là “ác” ?

Vậy thì Tống thị, dựa cái gì mà nắm giữ thiên hạ của Nam Lung?

Tống Ấu Quân ném một bộ cụ Hoàng hậu đưa tới bàn, vỡ vụn: "Một đám rác rưởi.”

Nàng một thật lâu, tự bình tĩnh , gọi dọn dẹp đống đổ nát mặt đất, khi nước ấm tẩy rửa, nàng cảm thấy dễ chịu, tắm rửa sạch sẽ và lên giường ngủ.

Ngày hôm , nàng thức dậy sớm, ngủ đến khi tự nhiên tỉnh , chậm rãi ngoài. Vừa ngoài thì gặp Tống Ngôn Ninh đang tranh cãi với Đàm Phù.

Đàm Tranh chặt đứt bốn ngón tay, hiện đang dưỡng thương trong nhà. Đàm Phù định can thiệp, nhưng sáng sớm Tống Ngôn Ninh đến Duyệt Văn Điện, giận dữ chỉ Đàm Tranh và mắng dữ dội.

Tống Ngôn Ninh rõ chuyện gì xảy đêm qua, chỉ Đàm Tranh hẹn Tống Ấu Quân ngoài, và khi trở về thì chặt đứt bốn ngón tay, trông thê thảm.

Lập tức, y nghĩ rằng Đàm Tranh làm gì chọc giận Tống Ấu Quân, Tiết Quân vặn gãy ngón tay, vì sáng sớm vội vã hành động.

Tiếng mắng của Tống Ngôn Ninh truyền tai Đàm Phù, vốn dĩ ca ca thương làm cô tức giận, Tống Ngôn Ninh chửi bới, lập tức chạy tới Duyệt Văn Điện.

Vừa đến trong điện, hai liền lao tranh cãi, vì là giờ nghỉ, trong điện thầy giáo, các học sinh khác đều tránh sang một bên, chỉ xem náo nhiệt.

Tống Ngôn Ninh là nóng nảy, khi nổi giận thì ai , trừ Tống Ấu Quân , đều sợ liên lụy.

Đàm Phù miệng lưỡi sắc bén, Tống Ngôn Ninh lúc thể đáp trả, đang lúc tức giận vò đầu bứt tai thì Tống Ấu Quân xuất hiện ở Duyệt Văn Điện.

"Sao ầm ĩ ?" Từ xa tiếng Tống Ngôn Ninh hét lên, nàng ở cửa hỏi.

Trong điện lập tức yên lặng, Tống Ngôn Ninh thấy giọng nàng, vội vàng : "Hoàng tỷ, tỷ đến ?"

Đàm Phù cũng đang tức giận đến mức mắt đỏ bừng, há miệng chế nhạo: "À, đây Tịnh An Công chúa ? Dưỡng một con ch.ó trung thành thích ở đây mà cắn ."

Tống Ấu Quân để ý, bước cạnh Tống Ngôn Ninh, nhẹ nhàng : "Tống Lục, ngươi và chó chuyện làm gì, ngươi nghĩ chó thể hiểu ?"

Đàm Phù tức giận đập mạnh xuống bàn: "Ngươi gì?"

Tống Ấu Quân xoa đầu Tống Ngôn Ninh, nhẹ nhàng : "Tống Lục, hôm nay tỷ sẽ dạy ngươi cách cãi ."

Nàng tiến gần Đàm Phù, dùng tốc độ khiến tất cả kịp phản ứng, một cái tát vang dội đánh mặt Đàm Phù.

Cái tát đầy sức mạnh, Đàm Phù lập tức choáng váng, vững, loạng choạng hai bước.

Nghe thấy Tống Ấu Quân lạnh lùng : "Hoàng thành từ nam bắc, từng con phố mà hỏi thử xem ai là cha ngươi. Lại còn dám trong hoàng cung lớn tiếng với ? Ngươi là cái thứ gì?"

Mọi đều kinh ngạc, ngay cả Khương Nghi Xuyên cũng ngây .

Đàm Phù vững , che mặt đang đỏ rực, tức giận : "Ngươi dám đánh ?"

"Trời sinh một bộ ngạo khí, đừng tưởng chút quyền thế mà mặt Tống tỷ phô trương, đánh ngươi đó thì ?" Tống Ấu Quân kiêu ngạo ngẩng cao cằm, ánh mắt tràn ngập khinh bỉ: "Ngươi dám đánh ?"

"Ta là khách quý kinh thành, là Hoàng hậu nương nương mời đến từ Sùng Châu, ngươi dám tay với ? Ta ở Đàm gia, bao giờ ai dám như thế với !" Đàm Phù tức giận đến đỏ cả mắt, chuyện lắp bắp, như thể sắp lao lên cắn xé.

Tống Ấu Quân căn bản để ý đến Đàm Phù. Trước đây nàng còn bận tâm đến Đàm gia, vì Hoàng hậu là nhà đẻ của nàng, nên mới đối với đôi quá mức khách khí. hiện tại, nàng còn để ý đến mối quan hệ đó nữa.

Nàng lạnh: "Con ngựa hoang gì, tiểu nhân diệt trừ. Ta chẳng quan tâm ngươi là ai, dù là khách quý, với loại tiểu nhân như ngươi mặt , chính là trừng trị. Đừng bày trò để , nếu , kẻ tiểu nhân như ngươi chỉ thể trừng phạt.”

Nàng giả vờ giơ tay, Đàm Phù cảm thấy bên mặt nóng rát, tự chủ mà lùi một bước.

Tống Ấu Quân thấy thì lớn, sang hỏi Tống Ngôn Ninh: "Tống Lục, học xong ?”

Tống Ngôn Ninh trừng mắt, mở miệng thán phục: "Hoàng tỷ quá giỏi! Tỷ hóa còn thể ngẫu hứng làm thơ ?”

Tống Ấu Quân ngừng một chút: "Đó thơ, ngươi là đồ ngốc.”

Tống Ngôn Ninh khuất phục, thở dài: "Thật sự là giấu tài, hoàng tỷ!”

Tống Ấu Quân khẽ , chỉ Đàm Phù: "Mắng nàng .”

Ngay lập tức, một tên thuộc hạ thẳng lên, khuôn mặt trở nên hung dữ, mắng Đàm Phù: "Ngươi là đồ ngốc!”

Tống Ấu Quân ý: "Mắng to lên.”

Tống Ngôn Ninh vỗ bàn, : "Ngươi là đồ vô não, dám ở mặt hoàng tỷ giả vờ làm thanh cao, trong cả hoàng thành , ai dám như thế đối với hoàng tỷ? Một cái tát cho ngươi cũng là nhẹ, nếu ngươi còn dám cãi , cũng sẽ tát ngươi!”

Y bắt chước Tống Ấu Quân, giơ tay lên, khiến Đàm Phù hoảng sợ đến mức lùi , cảnh tượng bá vương của tỷ làm cho sợ hãi.

Tống Ấu Quân thấy cô hoảng sợ như , khanh khách, tiếng trong trẻo, đầy thỏa mãn: " , cứ như thế mà mắng.”

Đàm Phù tức giận đến mức mặt đỏ bừng: "Các ngươi, các ngươi!”

Tống Ấu Quân nắm lấy quyển sách gần đó, ném thẳng đầu Đàm Phù: "Ngươi hổ, còn dám làm mất mặt ở đây? Mau cút !”

Đàm Phù trúng quyển sách trán, thể kiềm chế nữa mà ầm lên, vội vàng che mặt chạy khỏi Duyệt Văn Điện.

Tống Ngôn Ninh hừ một tiếng, theo bóng dáng Đàm Phù, : "Hoàng tỷ, dạy dỗ từ lâu mới , cứ để bọn họ làm phiền, khổ nhẫn nhịn quá lâu.”

Tống Ấu Quân nhếch miệng lạnh: "Sau cần nhẫn nhịn nữa.”

Mấy thứ như lễ phép bình đẳng, quan trọng đại cục, bộ đều là giả dối.

Tống Ấu Quân quyết tâm khôi phục uy danh của Tịnh An Công chúa, kiêu hãnh như ngày xưa.

Nàng xuống, ánh mắt lướt qua một bên, về phía Khương Nghi Xuyên, khựng một chút.

Lúc nãy, Tống Ấu Quân kịp suy nghĩ đến điều , nhưng khi yên tĩnh và nghĩ kỹ, nàng lo lắng liệu Khương Nghi Xuyên cho rằng nàng khó đổi bản tính ?

Cũng mất khá nhiều thời gian và công sức mới thể đổi cái của Khương Nghi Xuyên, nếu chỉ vì một chút sơ sẩy mà thất bại thì sẽ khó khăn.

Nàng cắn nhẹ môi, đang định giải thích, thì thấy Khương Nghi Xuyên từ mặt đưa cho nàng một cuốn sách mỏng.

"Đây là cái gì?" Tống Ấu Quân đưa tay nhận lấy.

"Đây là những vấn đề và đáp án mà sửa về minh pháp đêm qua. Có thể là những câu hỏi sẽ xuất hiện trong kỳ thi sắp tới." Khương Nghi Xuyên ôn tồn giải thích: "Vì thời gian làm bài thi hạn, dù cho xem bài thi cũng chắc đủ thời gian làm hết, nên ngươi tiên xem qua ."

Tống Ấu Quân trong khoảnh khắc cảm nhận sự chăm sóc chu đáo của một học bá đang chuẩn giúp vượt qua kỳ thi, cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cầm cuốn sách mỏng trong tay, nàng khỏi thở dài: "Ngươi thật là quá đáng tin cậy!"

Cứ như mà đêm qua chuẩn cho nàng, chu đáo đến từng chi tiết, một nam chính như thế khó mà khiến yêu mến.

Khương Nghi Xuyên nở nụ nhẹ: "Sau khi buổi sáng kết thúc, ngươi thể đưa bài thi cho , buổi tối tiếp tục sửa cho ngươi."

Tống Ấu Quân vui vẻ nở nụ , để lộ hàm răng trắng: "Được."

Khương Nghi Xuyên nàng vui vẻ, ánh mắt dừng một chút nụ của nàng, mới cúi đầu tiếp tục .

Tống Ngôn Ninh phía , tuy hình nhúc nhích, nhưng lỗ tai y như bay đến bên hai , xem họ đang gì.

Khi Tống Ấu Quân đang lật cuốn sách, y đầu , thì thầm hỏi: "Hoàng tỷ, tỷ và Xuyên ca từ khi nào mà quan hệ như ?"

"Ngươi đang nghi ngờ khả năng giao tiếp của ?" Tống Ấu Quân đáp .

"Không ." Tống Ngôn Ninh chu mỏ : “Tỷ thể dạy ? Ta cũng cải thiện mối quan hệ với Xuyên ca..."

"Việc thể vội vã, từ từ mà tiến." Tống Ấu Quân nghĩ đến việc đây cũng mất nhiều công sức, từ từ kéo gần cách với Khương Nghi Xuyên, thể chỉ mấy câu khen ngợi là giải quyết xong?

Tống Ngôn Ninh tính cách nóng vội, tự nghĩ kế sách: "Ta ở cùng Xuyên ca nhiều hơn, tăng cường tình cảm của chúng , hoàng tỷ giúp nghĩ cách ."

Tống Ấu Quân thầm nghĩ, chẳng là kế sách thượng sách , bèn đáp qua loa: "Được, , , sẽ nghĩ cách."

Tống Ngôn Ninh vui vẻ khi Tống Ấu Quân đồng ý, đầu chơi một .

Tống Ấu Quân tiếp tục chuyên tâm quyển sách, chữ của Khương Nghi Xuyên tinh tế, từng nét bút đều thể hiện sự kiên nhẫn, rõ ràng và dễ hiểu. Từ vấn đề đến đáp án, tất cả đều dễ nắm bắt. Nàng đắm chìm trong từng câu từng chữ, chẳng mấy chốc mà một buổi sáng trôi qua.

Trước khi rời , nàng đưa bài thi cho Khương Nghi Xuyên, hỏi: “Có chỗ nào hiểu ?”

Tống Ấu Quân liên tục khen ngợi: “Không , ngươi thật sự quá tài giỏi, thứ đều rõ ràng, chỉ cần qua là hiểu ngay. Ngươi thật sự tuyệt vời.”

Khương Nghi Xuyên , khóe miệng lộ nụ nhẹ, nhưng thêm gì.

Khi Tống Ấu Quân về cung, nàng lấy quyển sách của Khương Nghi Xuyên , so sánh với thư pháp tự luyện của . Trước , mỗi khi rảnh rỗi, nàng thường vẽ những tác phẩm của các thư pháp gia, để g.i.ế.c thời gian.

Một buổi chiều, khi mực lướt qua giấy, Tống Ấu Quân đặt bút xuống, là lúc hoàng hôn. Nàng xoa xoa cổ, gọi một tiếng: “Hòa Nhi.”

Hòa Nhi bước , đáp: “Nô tỳ mặt.”

Tống Ấu Quân ngoài cửa sổ, dừng một chút, : “Ta nhớ mấy ngày phụ hoàng gửi tơ tằm từ Tây Vực. Khi trời tối, ngươi sai mang qua đây. Cũng lấy thêm một ít than hỏa, nhớ đừng để ai .”

Hòa Nhi lời ngoài thực hiện nhiệm vụ.

Tống Ấu Quân xoa tay, trở giường , quấn chăn kín .

Vào đêm, hai thái giám ôm tơ tằm và than hỏa mang đến chỗ ở của Khương Nghi Xuyên.

Khương Nghi Xuyên sống ở một khu vực hẻo lánh, yên tĩnh, là cung điện thường xuyên . Khu vực một tòa nhà độc lập và lính canh xung quanh.

Hai thái giám viện, thấy cửa sổ mở và trong phòng giá nến đang cháy, nhưng thấy . Họ đoán rằng Khương Nghi Xuyên lẽ tạm thời ngoài, liền nhanh chóng đặt tơ tằm và than hỏa lên bàn cạnh giường, lặng lẽ rời , tự cảm thấy nhiệm vụ thành.

Không ngờ, gió thổi qua, làm ngọn lửa giá nến bay đến tơ tằm, bắt lửa nhanh chóng. Chỉ trong giây lát, đám lửa lan sang than hỏa, gây một đám cháy dữ dội.

Khi Khương Nghi Xuyên luyện kiếm trở về đêm khuya, thấy các thái giám đang hoảng hốt chạy tới cứu hỏa, mắt trợn tròn vì ngạc nhiên.

Trong khi Tống Ấu Quân ngủ say, tin tức về vụ cháy đến kịp với nàng. Sau khi phòng của Khương Nghi Xuyên thiêu rụi, Tống Ngôn Ninh là đầu tiên , rằng cung điện của quá trống trải, vì y mời Khương Nghi Xuyên đến ở cùng.

Hoàng đế can thiệp những việc nhỏ và đồng ý ngay lập tức.

Khương Nghi Xuyên cuối cùng dọn cung của Tống Ngôn Ninh.

Sáng hôm , Tống Ấu Quân mới tin khỏi kinh ngạc: "Sao thế ? Lửa ở ? Đêm qua đưa tơ tằm, thành thế ?"

Hòa Nhi đáp: "Không là tơ tằm cháy , mà là mấy thanh than hỏa."

"Tơ tằm quý giá như , để nó trong phòng xảy cháy?" Tống Ấu Quân đau lòng thôi: "Nếu thế, để tặng!"

Hòa Nhi tiếp lời: "Theo trong cung điều tra, là than hỏa để bàn gây cháy lớn."

Tống Ấu Quân đau lòng: "Khương Nghi Xuyên làm như , đặt than hỏa bàn chứ! Hắn thật sự ngốc ?"

Hòa Nhi im lặng một lúc mới lên tiếng: "Khi xảy cháy, Khương công tử trong phòng. Khi trở về thì căn phòng cháy rụi ."

Tống Ấu Quân ban đầu hiểu rõ, nhưng khi nghĩ kỹ, nàng ngớ : "Đêm qua tặng đồ, chẳng lẽ họ trực tiếp đặt nó lên bàn?"

Hòa Nhi gật đầu: "Nô tỳ hỏi qua, hai đưa đồ thấy Khương công tử, chỉ thấy cửa sổ mở rộng, đặt đồ lên bàn."

Tống Ấu Quân khó mà lý giải : "Sao ở đó? Thị vệ, cung nhân hết ?"

Hòa Nhi giải thích: "Khương công tử hai hầu cận, đêm đó họ cùng ngoài luyện võ, ở trong phòng."

Tống Ấu Quân trong lòng thầm nghĩ, tình huống thật sự một phần của nàng.

Nàng nhanh chóng rửa mặt, xiêm y vội vàng chạy đến Duyệt Văn Điện.

Vì đến khá sớm, Duyệt Văn Điện ai, nàng chơi ghế dài, suy nghĩ về việc ai sẽ nàng đưa đồ vật .

Nàng cố tình sai lặng lẽ đến tặng.

Khi nàng đang lo lắng, Tống Ngôn Ninh đến, thấy nàng thì vui vẻ chạy : "Hoàng tỷ, tơ tằm và than cháy trong phòng Khương ca? Là tỷ tặng ?"

Tống Ấu Quân định trả lời thì bất ngờ thấy Khương Nghi Xuyên cách đó xa, ánh mắt nàng đầy phức tạp.

Tống Ấu Quân về phía Tống Ngôn Ninh, ngẩn : "Ngươi là ai? Ta quen ngươi ? Sao ngươi chuyện với như ?"

Loading...