Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Công Chúa Hôm Nay Tẩy Trắng Sao - Chương 101: Nguyên nhân của vết sẹo

Cập nhật lúc: 2025-03-12 04:05:27
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nghi Xuyên bàn ăn nàng quét sạch gần hết, cũng đủ nàng thực sự đói đến mức nào, khỏi khẽ thở dài.

Hắn lúc tay g.i.ế.c , dính đầy máu. Trước khi đây, bộ áo sạch sẽ xe ngựa, m.á.u dính tay cũng sớm rửa sạch. khi thấy đầu ngón tay trắng nõn của Tống Ấu Quân còn lấm lem bùn đất, liền sai tùy tùng mang khăn ướt .

Hắn xuống bên cạnh nàng, nắm lấy tay nàng, cúi đầu tỉ mỉ lau chùi, giọng trầm thấp trách nhẹ:

“Ăn no là , cần gì ăn nhiều như .”

Tống Ấu Quân căng bụng đến mức nhúc nhích, rầu rĩ :

“Chờ nhận no thì ăn nhiều mất .”

“Hai tay còn lau sạch cầm đồ ăn.”

“Ta sắp c.h.ế.t đói , còn để ý chuyện ?” Tống Ấu Quân xòe tay, vẻ mặt vô tội.

Hai ngày một đêm đó thực sự hành hạ nàng đến kiệt quệ. Giờ thể thẳng, chuyện rõ ràng thế , cũng xem như nhờ nàng thể khỏe mạnh.

Khương Nghi Xuyên trách nàng, chỉ trách bản sơ suất. Bình thường luôn cẩn thận, bố trí canh giữ bên ngoài phòng nàng, ngờ hai tên tùy tùng thấy trong phủ xảy hỏa hoạn, lập tức chạy cứu hỏa, màng tới an nguy của nàng.

Chính sự bất cẩn khiến thừa cơ bắt nàng .

May mắn nàng tổn thương gì, nếu , dù g.i.ế.c đỏ cả mắt cũng thể dễ dàng bỏ qua.

“Xin , là quá sơ suất.” Khương Nghi Xuyên siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, bàn tay rộng lớn bao trọn tay nàng trong lòng bàn tay ấm áp, đôi mắt rũ xuống, giọng mang theo hối , trông vô cùng đáng thương.

Lúc , khi còn đói lả, Tống Ấu Quân còn oán trách một chút, nhưng bây giờ thấy áy náy hơn.

“Chuyện thể trách , là ngủ say quá nên trúng kế của , liên quan gì đến .”

Nàng thở dài, ánh mắt chút ảm đạm:

“Ngày thường bận trăm công nghìn việc, còn lo lắng cho . Vậy mà chẳng gì cả, còn yếu ớt đến mức chịu nổi đói, chịu khổ. Không những giúp gì, mà còn trở thành gánh nặng của …”

Khương Nghi Xuyên xong, ngước mắt nàng, đôi lông mày nhíu : "Nàng là gánh nặng của bao giờ?”

Tống Ấu Quân nhẹ nhàng vẫy tay, ngón tay lướt qua đôi mắt : "Nếu , sẽ vất vả đến thế ." Nàng kỹ đôi mắt đầy tơ m.á.u của Khương Nghi Xuyên: "Mắt đỏ như , mấy ngày nay ngủ ?”

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Khương Nghi Xuyên bao giờ trong gương, nên tình trạng mắt như thế. Quả thực, từ khi Tống Ấu Quân mất tích, chợp mắt, tâm trí yên, luôn lo lắng đến mức thể ngủ . Mặc dù hiểu rõ nên quá nghiêm khắc với Tống Ấu Quân, nhưng trái tim thể ngừng lo lắng, cứ như thể luôn căng thẳng.

, Khương Nghi Xuyên vẫn cho phép ai rằng Tống Ấu Quân là gánh nặng của , kể cả khi lời đó là từ chính miệng nàng .

Hắn chằm chằm Tống Ấu Quân một lúc lâu, ánh mắt như truyền tải một thứ gì đó, cho đến khi thấy nàng dẩu miệng: "Chàng làm gì?”

Khương Nghi Xuyên nhắm mắt , khẽ thu cảm xúc, mới dịu giọng : "Từ lúc nhận hoàng mệnh Thương Dương, tự hỏi làm gì - là mang nàng theo, để nàng ở kinh thành?”

Tống Ấu Quân cũng ngẫm nghĩ một chút.

Thực , để nàng ở kinh thành hẳn là an hơn. Nếu , Khương Nghi Xuyên sẽ ràng buộc, thể hành động tự do hơn, ít nhất sẽ đắn đo như lúc .

Không , Khương Nghi Xuyên cuối cùng vẫn quyết định mang nàng theo.

Đang lúc Tống Ấu Quân suy nghĩ, Khương Nghi Xuyên lên tiếng:

“Ban đầu hoàng vướng bận nàng, bảo đưa nàng cung, để ở cùng tiểu công chúa một thời gian, cho nàng chịu nửa điểm tổn thương. như .”

“Vì ?” Tống Ấu Quân ngạc nhiên hỏi.

“Sau khi nàng xuất hiện, lo ngại nàng quen với cuộc sống ở Bắc Chiêu, quen với khí hậu lạnh giá nơi , cũng thích nghi với việc từ phận tôn quý của công chúa rơi xuống như . Ta lo lắng cho nàng, nên để nàng cung, càng sợ rằng nàng sẽ chịu sự lạnh nhạt của khác, hoặc vướng tranh chấp mà chịu uất ức.” Khương Nghi Xuyên chậm, mỗi từ mỗi câu đều chút trầm tĩnh, giống như đang từ từ giải tỏa cảm xúc dồn nén trong lòng.

“Ta nàng chịu bất kỳ uất ức nào, dù chỉ là một chút. Ta sợ nàng sẽ cảm thấy cuộc sống thú vị, sợ nàng thích nơi , chán ghét Bắc Chiêu, chán ghét , cuối cùng rời .” Giọng tràn ngập sự mất mát, lông mi dài khẽ rủ xuống, toát lên vẻ bất lực hiếm thấy, giống như một cơn sóng dữ vùi dập.

Tống Ấu Quân bao giờ nghĩ rằng trong suốt thời gian qua, Khương Nghi Xuyên luôn lo lắng như .

Hắn dễ dàng bộc lộ cảm xúc, vì nàng đây từng nhận . Nàng vẫn nhớ rõ những Khương Nghi Xuyên hỏi nàng cuộc sống chán , nhưng khi đó, nàng chỉ nghĩ rằng lo lắng thừa thãi, hề nhận đó là vì sợ nàng cảm thấy cuộc sống thú vị.

Thật , nơi so với cuộc sống của nàng, quả thật nhiều điều thiếu sót. Nơi đây tự do như ở Nam Lung, nơi nàng thể tùy ý làm theo ý . Dù nàng là một công chúa tôn quý, nhưng nơi , đối với nàng mà , chẳng khác gì thế giới lạ lẫm mà nàng từng xuyên qua.

Những quyền lực, những phú quý, những điều làm hỏng danh tiếng và quan hệ, tất cả đều là mục tiêu của nàng.

Tống Ấu Quân hề tham lam về địa vị phận ở Nam Lung, chỉ mong ở bên nàng yêu thương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-101-nguyen-nhan-cua-vet-seo.html.]

nàng bao giờ thể hiện rõ điều , vì Khương Nghi Xuyên hiểu .

Đột nhiên, Tống Ấu Quân nảy một ý nghĩ và liền hỏi: “Nếu thực sự thể thích nghi , thích Bắc Chiêu, trở về Nam Lung, tiếp tục làm Tịnh An Công chúa thì ?”

Khương Nghi Xuyên khẽ khép các ngón tay , nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng trong lòng bàn tay . Sau một lát trầm tư, trả lời: “Hoàng vững ngai vàng, triều đình vẫn còn nhiều mối nguy cần giải quyết. Nếu giải quyết những vấn đề đó và củng cố quyền lực của hoàng quyền, sẽ rời khỏi nơi , Nam Lung tìm nàng.”

“Vậy sẽ mất bao lâu?” Tống Ấu Quân hỏi .

“Có lẽ vài năm." Khương Nghi Xuyên chắc chắn.

“Nếu thể đợi vài năm thì ?” Tống Ấu Quân tiếp tục thử thách.

Lần , Khương Nghi Xuyên im lặng, nghĩ gì, mãi lâu mới lên tiếng: “Nếu bỏ tất cả ở Bắc Chiêu để tìm nàng, đó là quyết định và hành động của chính . Nếu vài năm, nàng… nàng đổi lòng, yêu khác, cũng oán trách.”

Hắn dừng một chút, tiếp tục: “Dù bao nhiêu liên lụy, dù bao nhiêu khó khăn, chỉ mang nàng theo, tham gia niềm vui, nỗi buồn, tất cả những cảm xúc và cuộc sống của nàng. Nàng là một phần trong những điều ràng buộc ở đây.”

Khương Nghi Xuyên nghiêm túc, cẩn thận suy nghĩ từng câu, tự trả lời những câu hỏi của Tống Ấu Quân. Hắn kiểu lời ngọt ngào dùng lời lẽ dễ để làm vui lòng khác, cũng sẽ vì nhất thời khiến nàng vui mà dối. Điều làm Tống Ấu Quân cảm động.

Không ngờ, Khương Nghi Xuyên thật sự bắt đầu ý định từ bỏ phận Chiêu Bình Vương, theo nàng đến Nam Lung.

Tống Ấu Quân hiểu rằng khi điều gì, nhất định sẽ làm , vì bản còn nghi ngờ gì nữa.

Tuy , nàng vốn quen với cái hiện đại về tình yêu chóng vánh và ngắn ngủi, nên thể hình dung một tình yêu bền vững như sẽ kéo dài bao lâu. Hơn nữa, trong thời đại mà tam thê tứ là chuyện thường, nàng kìm tò mò hỏi: “Khương Nghi Xuyên, sẽ yêu bao lâu?”

Khương Nghi Xuyên vốn trầm lặng ít lời, hành động luôn nhiều hơn lời . Hắn kiểu những lời đường mật hứa hẹn, nên khi đối mặt với câu hỏi , Tống Ấu Quân một lúc lâu, mới nhẹ nhàng đáp: “Cho đến khi trái tim ngừng đập.”

Tống Ấu Quân mỉm .

Khương Nghi Xuyên thấy nụ , cho rằng nàng tin lời . Tay bất chợt rút một con d.a.o nhỏ, định làm một dấu vết lòng bàn tay. Tống Ấu Quân hoảng sợ, lập tức nắm lấy tay : "Chàng làm gì ?”

“Ta thể thề." Khương Nghi Xuyên giơ tay trái lên: "Bằng m.á.u của .”

Tống Ấu Quân định lên tiếng ngăn cản, nhưng bất chợt thấy vết sẹo dài tay trái . Nàng lập tức cảm thấy đau lòng, đưa tay nắm lấy bàn tay , đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vết sẹo lòng bàn tay: "Vết sẹo ... là vì thề mà đấy chứ?”

Khương Nghi Xuyên cúi mắt, vết sẹo tay , nhưng đáp .

Tống Ấu Quân đó chính là câu trả lời khẳng định, nàng khỏi nhíu mày, hoảng hốt : “Chàng thật sự dùng một d.a.o đ.â.m lòng bàn tay để thề? Chàng điên ?”

Khương Nghi Xuyên nhớ những tháng ngày thể sử dụng tay trái bình thường, lúc là mùa đông lạnh giá, vết thương ở lòng bàn tay luôn lạnh làm đau.

“Chỉ như , lời thề mới thể nhớ lâu dài." Hắn nhẹ giọng . “Mỗi thấy vết sẹo , sẽ nhớ lời thề năm đó.”

“Rốt cuộc là thề điều gì ?” Tống Ấu Quân đau lòng vô cùng, tưởng rằng nỗi đau của chỉ là do chiến trường mang , ngờ là do chính tự đẩy .

Khương Nghi Xuyên suy nghĩ một lát, lặp lời thề : "Chỉ cần còn sống, sẽ chiến đấu bảo vệ Nam Lung.”

Tống Ấu Quân chấn động mạnh: "Chàng là Bắc Chiêu, tại bảo vệ Nam Lung?”

Nàng tự hỏi liệu điên .

“Bởi vì trong lòng mà yêu mến sinh ở Nam Lung, hy vọng Nam Lung sẽ yên , thịnh vượng, và một minh quân.” Khương Nghi Xuyên ngước mắt thẳng nàng, ánh mắt đầy sự kiên định.

Tống Ấu Quân chấn động, trân , lời nào trong một lúc lâu.

Nàng suy nghĩ, nhớ năm xưa tại buổi yến tiệc, khi nàng uống chút rượu say, lảo đảo bước khỏi cung điện, Khương Nghi Xuyên luôn theo sát . Cuối cùng, khi nàng xuống và cởi giày, mới bước đến gần.

Dù cuộc trò chuyện lúc đó còn rõ ràng trong trí nhớ, nhưng Tống Ấu Quân mơ hồ nhớ rằng nàng từng rằng hy vọng Nam Lung sẽ luôn thịnh vượng và đất nước điều hành bởi một minh quân. Nàng cũng nhớ Khương Nghi Xuyên về Bắc Chiêu hùng vĩ, với tuyết trắng bao phủ, và rằng mang theo Tống Ngôn Ninh, sống ở Bắc Chiêu.

Những lời đó từ trái tim , nhưng khi tỉnh rượu, Tống Ấu Quân gần như quên .

Những lời vô tình đó của nàng, in dấu sâu trong lòng Khương Nghi Xuyên.

, khi nàng qua đời, Khương Nghi Xuyên thề bằng máu, thực hiện nguyện vọng giúp nàng, rằng chỉ cần Nam Lung gặp nạn, sẽ luôn mặt để giúp đỡ.

Ba năm khi trở về Bắc Chiêu, Khương Nghi Xuyên mang theo cả Tống Ngôn Ninh.

Tống Ấu Quân cuối cùng cũng hiểu lý do tại Khương Nghi Xuyên đưa Tống Ngôn Ninh tới đây. Những suy đoán đó của nàng sai lầm. Hóa , hành động của chỉ một lý do duy nhất.

Ba năm , khi Tống Ấu Quân về những dự định cho tương lai, nàng từng : “Ta mang Tống Lục Bắc Chiêu, ở cùng , giúp tìm một vợ, con cái…”

Tống Ấu Quân cảm thấy tâm trạng rối bời, càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng. Sống mũi nàng cay xót, đôi mắt ngập nước mắt, tay vô thức lướt qua vết sẹo lòng bàn tay Khương Nghi Xuyên. “Chàng vì ...”

Chưa kịp hết câu, nàng Khương Nghi Xuyên cúi xuống hôn nhẹ lên môi, những lời còn hòa lẫn trong thở của cả hai.

Loading...