Ta ngẩng đầu lên , bức tường cao hơn ba mét.
Mặc dù   quyền cước công phu, nhưng   điểm tựa,   thể thoát  ngoài.
Trên đầu có một dòng chữ thu hút sự chú ý của :
[Sau lưng ngươi có người.]
Ta  dám thở mạnh.
Một nam nhân mặc đồ thái giám   thấy .
Hắn xắn tay áo lên, từng bước  đến, dừng  bên cạnh .
Khi  tưởng hắn sẽ  tay, chuẩn   tay trước chiếm lợi thế thì...
Hắn lên tiếng :
"Chẳng   nghỉ lễ  ? Sao còn  đây thế?"
[Nói là ngươi quên mang thẻ cửa .] Dòng chữ  đầu  nhắc nhở .
Ta cúi đầu, thuận theo trả lời: "Ta quên mang thẻ cửa ."
Thái giám  hề hề: "Cẩu thả quá, may mà gặp được , nếu  chắc chắn  kịp lên chuyến tàu mùa xuân ."
Hắn cởi đồ ,  cảnh giác lùi  một bước.
Hắn tháo một tấm thẻ nho nhỏ từ  cổ xuống.
Đặt  tay nắm cửa,  cứ tưởng cánh cửa  khóa từ ngoài, nhưng lúc   mở .
[Ting, xác nhận thành công.]
Hắn gọi : "Đi thôi,   thì sẽ bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng đấy."
Ta vội vàng bước theo hắn, sợ   bỏ .
Mắt  ngừng đánh giá xung quanh.
Mỗi nơi đều khác biệt với trong cung.
Mọi thứ đều xa lạ...
Cảm giác xa lạ      diễn tả thế nào, nếu  ,  lẽ là…
Nó khác biệt với .
Quay đầu  , cung điện nơi  sống suốt 18 năm như một con quái vật đang ngủ say.
Thái giám lấy  một chiếc hộp dẹp nhỏ giống như của Cố Hồng.
 cái    vẻ  tinh xảo đẹp đẽ như của Cố Hồng.
Hắn  lướt lướt, bên trong chiếc hộp phát  âm thanh.
"Chuyện gì ! Tiểu công chúa bỏ trốn !"
"Làm   thể chứ,  nàng ấy   chuyện bên ngoài?"
"Không thể nào,   lên xe về nhà ."
Hắn kéo tay : "Chúng  mau lên xe , tiểu công chúa  bỏ chạy , nếu chậm một chút, chúng  sẽ    tìm nàng ấy, kế hoạch về nhà của chúng  sẽ hỏng mất."
Ta vội vàng gật đầu:
"Ngươi  đúng."
Cố gắng bỏ qua cảm giác khó chịu ở tay,  cùng hắn bước  một căn phòng sắt lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cong-chua-gia-mao/chuong-3.html.]
Một lát , căn phòng sắt bắt đầu di chuyển.
Ta cảm thấy như đất trời  cuồng, suýt nữa thì nôn .
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Xung quanh   đưa cho  một chai nước: "Lâu lắm   xe   , súc miệng ."
Người đó hỏi   điện thoại,   định    thì…
Tiểu thái giám liếc mắt, khẽ chỉ  chiếc hộp nhỏ trong túi .
Hóa  cái đồ vật  gọi là điện thoại di động.
Ta  bên cạnh quan sát hắn sử dụng điện thoại.
Khá đơn giản,  rất nhanh đã học được  sai biệt lắm.
 
Trên  trung, ban đầu chỉ  vài dòng chữ, nhưng nhanh chóng tăng lên chóng mặt.
[Bây giờ tiểu công chúa mất tích , nhà họ Cố chắc chắn đang vội đến muốn ăn thịt người .]
[Nghe  tiểu công chúa  thực sự chạy  ngoài , chuyện này buồn cười quá, Cố Hồng còn ký hợp đồng cá cược với   nữa.]
Những  xung quanh  xe cũng đang bàn tán về chuyện .
"Chắc các bạn   , nhà họ Cố   sẽ  đền một  tiền lớn đấy. Tiểu công chúa là  họ mượn tới mà!"
"  đây là nhân viên công ́c trong cung, cha mẹ của tiểu công chúa đều là nhà khoa học gì đó."
"Họ  nghiên cứu mối quan hệ giữa sự trưởng thành của con  và các triều đại xã hội, nên  mới sinh con gái  huy động một khoản tiền lớn để đưa  cung."
"Chắc là hai   tự đóng vai hoàng đế và hoàng hậu, giờ tiểu công chúa chạy mất rồi, cha mẹ nàng ấy chắc  c.h.ế.t mất."
Cha mẹ?
Của ?
Thí nghiệm?
Mặc dù    hiểu lắm, nhưng    là kẻ ngốc.
Ta  suy   một manh mối quan trọng: Ta  giam trong một cung điện giả suốt 18 năm qua chính là do cha  ruột của  tạo .
Và Cố Hồng cũng là một phần  thể thiếu trong kế hoạch .
"Tại  họ  ? Họ  sợ tiểu công chúa  ?" Ta hỏi.
Tiểu thái giám kéo tay  xua xua tay:
"Họ sợ gì chứ? Đã phát sóng trực tiếp suốt 18 năm ,  phải  có chuyện gì ."
"Người  là tư bản, tư bản chính là một tay che trời."
Có  bên cạnh chen : "Đây   là giam cầm ?"
"Bạn    nữa ? Sao dám  giam cầm, cha  của   còn   gì đấy."
Vốn dĩ đây cũng chỉ là một trò câu view mà thôi, ai quan tâm  thật sự là giam cầm  ?
Họ    , ngay cả     về chuyện giam cầm cũng   vẻ gì là đang bảo vệ .
Tim , từng chút một, lạnh .
Một lúc , tiểu thái giám  đến nơi, hắn nắm lấy cổ tay :
"Không   là cùng về nhà ? Đi thôi."
Ta ngạc nhiên nhướng mày: "Hả?"