chỉ thấy buồn . Tiền  ? Là tiền  vất vả kiếm,   mượn danh "bố" để  màu  mặt con.
 
Trần Tử Nghiêm vung tay gọi liền mấy món đắt tiền.
 
 cũng chẳng quan tâm nữa. Coi như bữa cuối, ăn cho !
 
Họ hàng tò mò hỏi tình hình thi cử.
 
Nó thẳng thừng:
 
"Cháu  thi. Cháu  du học. Tiếng Anh cháu , IELTS với TOEFL  vấn đề! Sau  sẽ xin học một trường top 50 QS, còn hơn học đại học trong nước! Sau  nghiệp thì định cư nước ngoài  về nước vẫn  chắc, nhưng về nước cũng là 'du học sinh' thôi! Vào công ty lớn, lương vài trăm nghìn tệ! Cháu tính kỹ hết !"
 
Ai nấy đều sốc,  về phía .
 
Nó thấy   hăng như  mà   chú ý, liền nổi nóng:
 
"Ôi dào, đừng   cháu! Mẹ cháu   gì ! Tất cả là cháu tự quyết!"
 
Họ hàng thì giả vờ vỗ tay:
 
"Giỏi quá, Tử Nghiêm lớn thật ! Tương lai sáng lạn!"
 
Nó lâng lâng  mây vì những lời tung hô.
 
Còn , lặng lẽ ăn. Nhiều món ở đây   từng nếm qua.
 
Mà đúng là tiền nào của nấy — ngon thật!
 
Mấy   con liền  sang hỏi  bí quyết nuôi con.
 
Cũng tò mò —  lấy   tiền cho nó  du học?
 
 ăn xong , liền buông đũa:
 
"Đừng học   gì,  thấy  nuôi dạy con   thất bại!"
 
Cả bàn im phăng phắc!
 
Trần Tử Nghiêm trừng mắt quát:
 
"Mẹ  cái quái gì đấy? Không   thì im , ăn !"
 
  nó, mỉm :
 
"Một đứa con trai  chuyện với   mà   chút lễ phép — chẳng  là thất bại ?
 
Tử Nghiêm,  dạy con rằng tri thức  thể  đổi vận mệnh, nhưng   dạy con hiểu sự vất vả của cha .
 
Mẹ dạy con rằng thế giới  rộng lớn, nhưng   dạy con rằng — dù nhà  nhỏ đến , cũng  thể dùng sự phản bội để uy hiếp.
 
Con thành  thế ,   . Mẹ  thất bại."
 
Có lẽ giọng  nghiêm túc quá, Trần Hữu Chí bắt đầu thấy bất , vội lên tiếng:
 
"Thôi, thôi mà! Hôm nay là ngày vui, sinh nhật 18 tuổi của con đấy! Có gì về nhà  !"
 
Anh  nâng ly:
 
"Nào nào,   cùng uống !"
 
Nhân lúc   lên tiếng,  dứt khoát  thẳng:
 
"Trần Hữu Chí,   ly hôn. Anh  đồng ý cũng ,  sẽ kiện!
 
Dù mất bao lâu,  cũng  ly cho bằng .
 
Hai căn nhà  tên  — là tài sản  hôn nhân. Từ hôm nay,  dọn  khỏi nhà  !"
 
Anh  sững sờ, họ hàng đều  .
 
Có lẽ thấy mất mặt,   liền đập ly xuống bàn:
 
"Tùy Hân, cô đừng quá đáng! Vì con  thi đại học, cô thấy  vui thì thôi chứ!
 
 ủng hộ ước mơ của con thì ? Cô quá độc đoán,  sống cùng cô như nghẹt thở! Ai mà chịu nổi cô? Bao nhiêu tuổi  còn đòi ly hôn? Làm thế con còn mặt mũi nào  bạn bè?"
 
Trần Tử Nghiêm cũng đập đũa:
 
"Mẹ  dở ? Chẳng để cho con chút thể diện nào cả!
 
Mẹ  cãi  thì đợi con   cãi,   con chướng mắt lắm  đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/con-trai-tron-thi-muon-toi-ban-nha-cho-con-di-du-hoc/4.html.]
  sang  thẳng nó:
 
"Mẹ sẽ  tài trợ cho con  du học. Một đồng cũng !
 
Nếu con  bản lĩnh thì tự kiếm tiền mà !"
 
Nó  sững:
 
"Mẹ  gì cơ?"
 
 nhấn từng chữ:
 
"Mẹ sẽ  tài trợ cho con  du học."
 
Rồi   sang các họ hàng:
 
"Thưa các  chị em, hôm nay Trần Tử Nghiêm tròn 18 tuổi.
 
   thành nghĩa vụ nuôi con. Từ nay về , cuộc sống, học hành  bất cứ điều gì của nó —  sẽ  can thiệp nữa.
 
Vậy nên nếu   Trần Tử Nghiêm hoặc Trần Hữu Chí  vay tiền các  chị — thì xin hãy tự đánh giá khả năng trả nợ của họ. Đừng tính  ."
 
Mọi  sững sờ, bàn tiệc xôn xao:
 
"Sao  thế , Tùy Hân bỏ luôn cả con ?"
 
"Ôi giời,   ngày một ngày hai !"
 
"Trước giờ cũng  dám , chứ thằng bé  rõ ràng là đồ vong ân!"
 
"Không chịu thi đại học, đòi du học, ép   đường cùng!"
 
Trần Tử Nghiêm hóa đá, một lúc  mới run rẩy thốt lên:
 
"Mẹ… con  thi đại học! Mẹ  cho con , con   ?"
 
  thèm , chỉ cúi  nhặt lấy túi xách:
 
"Con  thể chọn  ."
 
Rồi    bước .
 
Tới cửa phòng tiệc,     với Trần Hữu Chí:
 
"Anh  bữa  là  mời mà —  mời thanh toán nhé."
 
Mới   vài bước, Trần Tử Nghiêm  lảo đảo chạy tới:
 
"Mẹ! Mẹ đừng đùa con nữa! Con  con sai vì  thi đại học. Con xin !
 
Sau  con sẽ  lời !  nếu bây giờ   cho con  du học, con   ? Mẹ ơi,   thể ép con  c.h.ế.t !"
 
 hất tay nó , tiếp tục bước.
 
Nó hét toáng lên:
 
"Mẹ đừng tưởng con  dám chết! Đây là tầng 5 đấy! Con nhảy bây giờ cho  xem!"
 
   đầu, bước thẳng đến thang máy. Lúc đó  giọng Trần Hữu Chí:
 
"Con , đừng   mày doạ! Tao  tin  bà  nào thật sự bỏ mặc con  !
 
Mẹ mày tiết kiệm thế cơ mà, tiền  cho mày thì cho ai?
 
Tiền đó chẳng mang theo  xuống mồ !
 
Cuộc sống là để dành cho đời  chứ cho ai? Mặc kệ nó, nó  ngoài chút là về, tối kiểu gì chả nấu cơm ngon mời mày ăn!"
 
 là bi kịch! Buồn  đến đáng thương!
 
Tiền  cực khổ kiếm , cho con thì là tình nghĩa, cho bản  mới là xứng đáng!
 
 sải bước  khỏi nhà hàng, bước  khỏi cái ngục tù giam hãm !
 
Ngồi  taxi, lòng  nhẹ nhõm  từng .
 
Lần đầu tiên trong đời  cảm thấy tự do đến .
 
Từ nay về  —  sống cho chính .