Nó mừng rỡ  mặt, liếc bố một cái đắc ý.
 
  vật  giường, trằn trọc mãi. Cảm giác như tim   rút cạn.
 
Trước ,  nghĩ chỉ cần vì con,  mệt bao nhiêu cũng  sức.
 
 giờ đây, chỗ dựa tinh thần duy nhất sụp đổ, chỉ còn một  thể mệt mỏi rã rời.
 
Ngoài phòng khách, hai cha con  ăn tôm  bàn chuyện tương lai:
 
“Bố , chiêu  của bố  thật, nếu bố  khuyên con bỏ thi để ép , thì   chịu bỏ tiền cho con  du học!”
 
Trần Hữu Chí nhấp chút rượu,  ngả nghiêng:
 
“Tất nhiên , hai mươi năm nay sống với bà , bố chẳng lẽ   cách trị? Mồm thì cứng, lòng thì mềm. Không ép đến cùng thì chẳng bao giờ chịu nhả tiền .”
 
“Tiền  tích góp   để cho con tiêu ? Bố  hiểu, nếu  đồng ý sớm thì     ầm ĩ thế , đúng là vẽ chuyện!”
 
“Con ngốc ,  chắc  là  sẽ để tiền cho con? Ông bà ngoại con già , bệnh tật hoài, chẳng  cũng cần tiền ? Tiền  đưa cho con, sớm muộn gì cũng  viện! Năm ngoái ông ngoại mổ hết hơn 10 nghìn, chừng đó đủ mua  bao nhiêu tôm hùm cho con !”
 
“Mẹ con chẳng  điều, già  thì nên c.h.ế.t  cho đỡ tốn tiền!”
 
“Chuẩn luôn! Ai  bà  cũng  , nhưng chỉ  con là con trai độc nhất của bà , chỉ cần con , bà  dốc cả tim gan! Bán nhà cũng . Chỉ là... bà  đầu óc nhỏ hẹp quá. Còn bố thì khác, bố chỉ  mỗi con, con vui là bố vui!”
 
“Bố tuyệt nhất! Bố yên tâm,   con  nước ngoài  định , con đón bố sang. Ở bển rửa chén cũng kiếm bộn tiền, hai bố con  sống sướng như tiên luôn!”
 
Trần Hữu Chí  đầu tiên hỏi:
 
“Thế còn  con?”
 
“Đón bà  theo  gì? Suốt ngày càm ràm, phiền c.h.ế.t  ! Cứ để bà  ở  trong nước mà cày tiền cho hai bố con !”
 
Trần Hữu Chí  phá lên:
 
“Chuẩn! Không mang bà  theo!”
 
 trơ mắt  trần nhà, tim run lên từng hồi.
 
Hồi nhỏ, Trần Tử Nghiêm là do bố   chăm sóc.
 
 luôn nghĩ nó   thiết với ông bà ngoại.
 
Bố   cũng coi Trần Hữu Chí như con ruột.
 
Từ khi   thất nghiệp,  tìm  việc — việc cao  đủ sức, việc thấp  thèm  — suốt ngày lông bông lười nhác,  gánh nặng trong nhà đều đổ lên đầu , khiến chúng  thường xuyên cãi .
 
Bố   sợ  quản   quá chặt, sống khó khăn, nên cứ vài bữa  âm thầm giúp đỡ ít tiền.
 
Năm ngoái bố  phẫu thuật,  thấy   vô cùng. Số tiền chi cho bố  chẳng khác nào để chuộc  sự cắn rứt trong lòng .
 
  từng tưởng tượng nổi — hai kẻ vong ơn bội nghĩa   đang âm mưu tính kế bố  !
 
Tương lai huy hoàng mà họ mơ đến — là  đổi bằng cảnh  và bố   mất nhà lang thang đầu đường xó chợ.
 
Cuộc sống an nhàn  lo nghĩ mà họ  — là  lót bằng m.á.u thịt và nước mắt của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/con-trai-tron-thi-muon-toi-ban-nha-cho-con-di-du-hoc/3.html.]
 
Trước ,  chỉ nghĩ Trần Hữu Chí nhu nhược, vô dụng — nhưng ít  còn cùng  một lòng.
 
Ai ngờ — chính   là kẻ bày mưu tính kế, xúi con trai tự hủy con đường để ép  khuất phục!
 
Nỗi đau đến tột cùng khiến mắt  khô khốc.
 
Đến cả nước mắt cũng chẳng rơi nổi nữa!
 đờ đẫn  đó, thì điện thoại vang lên một tiếng "ting" —  12 giờ. Sinh nhật của Trần Tử Nghiêm đến .
 
Nó mười tám tuổi. Đã trưởng thành.
 
Tưởng sẽ trằn trọc cả đêm,  mà  ngủ   trong mơ màng.
 
Sáng dậy, thấy cả hai cha con  ăn mặc chỉnh tề, đợi .
 
 chợt nhớ  —  kỳ thi đại học,   đặt bàn ở nhà hàng.    sinh nhật tử tế cho nó, xem như  khi thi xong cho con xả  một chút.
 
Nó sắp  đại học, sẽ xa   —   tặng con một sinh nhật thật ý nghĩa.  còn mời vài họ hàng bạn bè, cùng  ăn bữa cơm  mật.
 
Mở tủ quần áo  —   nổi một bộ đồ tử tế.
 
 đành miễn cưỡng mặc chiếc váy liền cũ mèm từ 7–8 năm .
 
Vừa thấy , Trần Tử Nghiêm  nhíu mày khó chịu:
 
"Mặc cái bộ quê mùa  ? Mất mặt quá! Hôm nay bạn con cũng đến đấy. Mẹ nhớ gọi nhiều món , đừng keo kiệt!"
]
 
  nó lạnh nhạt, trong lòng bỗng thấy thương hại.
 
Nó   — đây sẽ là sinh nhật cuối cùng trong đời mà nó còn  ở bên.
 
Sau hôm nay, nghĩa vụ nuôi con của  chấm dứt.
 
 —  cần đứa con  nữa.
 
Tới nhà hàng, bạn bè nó   mặt đông đủ.
 
Nó đập tay chào hỏi từng , hào hứng khoe khoang:
 
"Anh em ơi, tranh thủ tụ tập cho nhiều  nhé. Chứ mai mốt tao sang Anh  Mỹ , nửa năm một năm  gặp  ! Kỳ nghỉ   quẩy hết cỡ!"
 
Bạn nó,  mấy đứa  điều kiện:
 
"Ôi, mày cũng  du học thật á? Lần   tụi tao cứ tưởng đùa!"
 
"Chứ , tao mà  quyết thì  cái gì   ?"
 
Nó    liếc  khiêu khích.
 
Lúc gọi món, Trần Hữu Chí đóng vai  :
 
"Cứ gọi nhiều món , chọn món đắt ! Hôm nay bố mời!"