luôn nghĩ, chỉ cần nó thi xong là sẽ .
 
Kết quả,  kỳ thi nó cứ chăm chăm chờ điểm, cầm cuốn sổ dày nghiên cứu cách đăng ký nguyện vọng.
 
Nó  livestream tư vấn, giành suất miễn phí tư vấn chọn trường, bận rộn tối mắt.
 
  thể ngờ — một cú sét đánh ngang tai đang chờ sẵn !
 
 kinh hoàng phát hiện — con   hề thi đại học mà còn cố tình giấu nhẹm!
 
Nó   vất vả, lo lắng, ăn  ngon, ngủ  yên.
 
Nó   đầy mong mỏi ngắm nó, tưởng tượng về cuộc sống đại học  .
 
Nó  hết, chứng kiến tất cả, nhưng chẳng  gì cả. Bởi vì nó đang đợi đến ngày công bố điểm thi, để  thấy  tuyệt vọng sụp đổ,   đòn chí mạng!
 
Con … rốt cuộc hận  đến mức nào?
 
Gió đêm mùa hè thổi mát lạnh lên mặt,  vô thức đưa tay lên chạm…
 
Tất cả đều là nước mắt!
 
Hai căn nhà mà con trai nhắm đến,  đời nào  bán.
 
Chuyện nó   du học, chúng   thảo luận từ  lâu.
 
Cả hai căn nhà — chính xác là đều  tên .
 
Một căn là nơi cả nhà  đang sống. Năm xưa khu   giải tỏa, vì   tên trong sổ hộ khẩu nên  chia.
 
Căn còn  là nhà cha   đang ở. Sau  họ già yếu, sợ   mất    thủ tục thừa kế phiền phức, nên chuyển tên cho  từ sớm.
 
Hai căn nhà đều do   tên, nhưng  thể vì cho con  du học mà để cha    đường!
 
 tức điên, xông thẳng  phòng Trần Tử Nghiêm, hất phăng điện thoại nó, nghiêm mặt:
 
“Mẹ  đời nào bán nhà cho con  du học!
 
Bán nhà , ông bà ngoại ở ? Cả nhà  sống ở ?
 
Con cũng lớn ,  thể suy nghĩ cho cha  chút  ? Con học  , năm  thi !”
 
Nó trừng mắt  , gào lên:
 
“Học  cái con khỉ! Mẹ nghĩ cho con , ai nghĩ cho con?!
 
Là  của con khi nhà nghèo ? Không  tiền thì sinh cái khỉ gì chứ?
 
Sinh con mà  hỏi ý kiến con! Đã đưa con đến đời  mà   cho con cuộc sống tử tế,    là ép con c.h.ế.t ? Thế thì con c.h.ế.t ngay bây giờ cho  xem!”
 
Nó dùng tình cảm của  để uy hiếp, để ép   chiều theo nó.
 
 đau đớn rơi  tuyệt vọng:
 
“Tử Nghiêm,   sinh con, nuôi con…”
 
Chưa kịp  hết, nó  vung tay hét lớn:
 
“Đừng  cái gì mà sinh với nuôi! Sinh   chẳng  để tận hưởng cảm giác mang thai ?
 
Nuôi  là để dưỡng già, để   moi móc nốt chút giá trị còn sót  của  đúng ? Mơ !
 
Mẹ cho   du học bây giờ,    kiếm tiền  trả     ? Bạn bè  ai chẳng  du học! Ở  trong nước mất mặt c.h.ế.t  !”
 
Bốp!
 
 tát nó một cái thật mạnh!
 
Nó   trừng trừng, rít qua kẽ răng:
 
“ nhất quyết  học ! Mẹ   thì tùy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/con-trai-tron-thi-muon-toi-ban-nha-cho-con-di-du-hoc/2.html.]
 
Nói xong, nó đẩy   ngoài  sầm một tiếng đóng sập cửa phòng.
 
    bao lâu trôi qua, cơn đau tim sắc bén dần biến thành tê dại.
 
Trần Tử Nghiêm  từ phòng  ngoài.
 
Vừa cầm điện thoại  :
 
“Đợi tí, tí nữa  gánh em, để  ăn cái !”
 
Nó  đến bàn ăn  khựng , đảo quanh bếp một vòng,     mặt :
 
“Mẹ  nấu cơm ?”
 
Không nấu ? Chính  còn  nhận  điều đó.
 
Chát! Một tiếng vỡ.
 
Trần Tử Nghiêm hất mạnh tay  vỡ cái bát.
 
 c.h.ế.t lặng  họa tiết quen thuộc  mảnh vỡ.
 
Đó là bộ chén đũa cha   sắm cho khi  kết hôn, dùng mười mấy năm, cái thì vỡ, cái thì mẻ, chỉ còn  cái .
 
Dù  sứt một góc  cũng  nỡ vứt — giờ thì vỡ tan tành .
 
Nó chống hông chất vấn:
 
“Ý  là gì? Định đình công uy h.i.ế.p  ? Được thôi,  sẽ đặt đồ ăn ngoài mỗi ngày. Miễn   tiếc tiền là .”
 
Nói xong, nó mở app đặt đồ ăn,  bấm   tên món:
 
“3 cân tôm cay, một phần thịt chiên giòn, 2 cân sườn cừu, một đĩa cua cay, thêm 2 chai bia cho bố!”
 
Rồi nó   đầy khiêu khích.
 
Ting! Tin nhắn báo chi tiêu 564 tệ vang lên.
 
Thẻ đặt đồ ăn của nó — là thẻ  liên kết.
 
Đó là tiền lương ba ngày của !
 
Nó  nét mặt :
 
“Đau lòng ? Ai bảo   nấu cơm!”
 
Trước đây đúng là  cấm nó đặt đồ ăn ngoài, vì đắt và   cho sức khỏe.
 
Nhìn bảng  kê thẻ,    gương mặt đắc ý của Trần Tử Nghiêm...
 
Nó   con  — nó là cục nợ!
 
 lúc đó, Trần Hữu Chí về nhà, thằng con vui vẻ chạy tới:
 
“Bố ơi, con đặt đồ ăn , lát hai bố con  ăn chung nhé!”
 
 
 lặng lẽ  dậy, đầu óc  cuồng,  hai  họ thêm  nữa — chỉ thấy buồn nôn.
 
Trần Tử Nghiêm túm tay :
 
“Mẹ, chuyện  du học của con bao giờ ?”
 
 suy nghĩ một chút, trả lời:
 
“Chờ tin .”