CON RIÊNG CỦA CHỒNG - Chương 36
Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:46:26
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
-Ờ ha anh nói cũng đúng, thôi ngủ đi anh,em buồn ngủ rồi...?
-Dạo này anh thấy em ngủ suốt,hồi trưa ở ngoài nhà máy đã ngủ tới chiều,giờ lại còn đòi ngủ nửa,riết rồi thấy em giống con lợn rồi đấy…
Minh nói xong còn cười trêu Đan bằng giọng cười khoái chí khiến cho Đan xấu hổ đỏ cả mặt. Định bụng bơ đi rồi nằm xuống ngủ nhưng vô tình đôi mắt Đan lướt qua hình ảnh ngoài cửa phòng. Bất giác cô mỉm cười rồi iền đưa tay lên đánh thùm thụp vào n.g.ự.c Minh. Cô vừa cười vừa nói
-Anh này,anh nói ai giống lợn hả,có tin em đánh chế.t anh ko?
Minh vừa bị đánh đau nhưng vẫn gượng cười
-Thôi...thôi...anh nói anh...ko có nói em đâu...vợ anh thiệt là hung dữ quá mà...
Đan và Minh cứ thế đùa giỡn, cứ thế bên ngoài có kẻ cũng đã nghe hết những gì họ nói..trong đáy mắt tràn đầy sự ghen tức..
___________
Sáng hôm nay là ngày nhập học đầu tiên của bé Trà,do chân Đan còn đau ko đi lại nhiều được nên chị Lài và mẹ chồng Đan đưa con bé đi. Bé con được mặc cái đầm đỏ,tóc thắt b.í.m cột nơ,hai tay mang cặp trên vai,con bé hí hửng lắm,chạy ào vào phòng khoe với Đan
-Mẹ Đan thấy Trà hôm nay xinh không?
Đan nhìn con bé một lượt sau đó mỉm cười hôn khẽ lên trán con gái rồi dặn dò
-Con gái mẹ lúc nào cũng xinh cả. Mà này hôm nay đi học ngoan nha con,ko được khóc nhè nha, vài hôm mẹ hết bệnh,mẹ sẽ đưa con đi học con có chịu hông?
-Dạ ,Trà hiểu rồi,mẹ Đan nhớ giữ lời hứa với Trà đó. Sau khi mẹ Đan khỏe phải đưa Trà đi học nha. Thưa mẹ con đi học.
Minh thay quần áo chỉnh tề, tay áo xắn đến khuỷu xong thì đi lại nắm tay con gái, anh cười nhẹ nói với cô
-Em ở nhà nằm nghỉ đi,ko được đi lại nhiều nghe chưa,có việc gì thì gọi Linh vào bảo nó giúp,anh đưa mẹ với Trà tới trường rồi anh ghé nhà máy luôn, trưa anh về...
-Dạ..thôi anh đi đi kẻo trễ học con?
…...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/con-rieng-cua-chong/chuong-36.html.]
Cả nhà đi rồi chỉ còn lại Đan và con Linh ở nhà, cô thì ko muốn giáp mặt với nó nên ở suốt trong phòng, ăn xong lại uống thuốc chắc do tác dụng của thuốc giảm đau nên uống xong là Đan lại buồn ngủ lắm,nằm xíu là hai con mắt mở ko lên,nên cuối cùng chỉ vừa nằm lúc sau cô cũng chìm sâu vào trong giấc ngủ....
....
Không biết Đan ngủ bao lâu, nhưng khi tỉnh lại hai mi mắt Đan nặng trĩu. Cô còn cảm thấy cơ thể của mình nhiều chỗ đau nhức ko nhúc nhích được. Tự nhiên có cảm giác bất an, nghĩ có chuyện ko lành lập tức Đan liền cố mở mắt ra nhìn xung quanh thì chợt Đan hoảng hồn vì nơi này rất lạ chẳng phải ở nhà cô, cũng chẳng biết mình đang ở đâu,tay chân tất cả điều bị trói chặt..
Dù bây giờ run và lo sợ lắm, nhưng Đan vẫn ráng giữ cho mình bình tĩnh lại mà quan sát tình hình...Theo cô đoán không lầm thì ở đây chắc là nhà hoang vì nhìn hoang sơ lắm, tất cả đều mục nát và có sự đổ vỡ, khung cảnh xung quanh thì tối đen lại còn lành lạnh âm u đến đáng sợ chỉ thấp thoáng ánh sáng nhỏ le lói của đống củi khô đang cháy sắp tàn ở phía trước…
Đan rùng mình, tim đập thình thịch, cả người run rẩy đến mức túa đầy mồ hôi. Bất chợt nhớ lại cái điện thoại lúc ở nhà cô còn để trong túi quần của mình,như mừng trong bụng,tay cô với xuống tìm kiếm. Cũng may nó vẫn còn đây nhưng do tay bị trói chặt nên Đan cố mãi vẫn không thể rút ra khỏi túi quần của mình được, mà cô càng nhúc nhích bàn tay nhiều thì sợi dây càng siết c.h.ặ.t t.a.y cô lại đến rướm máu...
Đan lúc này bắt đầu thấy sợ thật sự, tia hy vọng giải thoát nhanh chóng bị cắt đứt và cô khóc,những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống hai bên má chạy dài xuống cổ và ngực.. Từ nhỏ đến lớn cô được sống trong sự yêu thương của cha mẹ, chưa bao giờ cha mẹ để cô vất vả, vừa ốm một xíu là mẹ cô đã lo sốt vó,thế mà giờ này cô rơi vào thảm cảnh này, cả người bị trói, bị nhốt ở nơi hoang tàn mà chẳng biết mình có được an toàn hay không chỉ vì một chữ tình. Cô thiết nghĩ không biết liệu những nước cờ mình đang đi có đúng hay không? Và có đáng hay ko khi vì Minh mà cô lại rơi vào nguy hiểm như thế này? Khi mà thâm tâm Cô biết chắc chắn là con Linh dở trò chứ chẳng ai khác vì ngoài nó ra chẳng có ai lấy lý do gì làm hại cô cả.
và …đúng như cô suy đoán…
Đang nghĩ cách làm sao rút được cái điện thoại ra để gọi cho Minh đến cứu thì vô tình chân của Đan đá trúng mảnh ngói bể ở dưới nền.
Đan nhìn mảnh ngói, ý thức sinh tồn trỗi dậy, hi vọng được cứu cô mừng như bắt được vàng liền ráng trườn chân xích tới rồi căng hết cỡ hai ngón chân mình ra sau đó kẹp lấy mảnh ngói giữ chặt, từ từ nhích từ chút một đưa chân ra phía sau cạnh cái tay đang bị trói của cô rồi buông miếng ngói xuống gần đó...
Vừa mệt vừa lo sợ, nhưng Đan vẫn cố gắng. Cô nghiêng người với tay chụp mảnh ngói định cưa đứt sợi dây ra thì…
Rầm
Chiếc ghế ngã khiến cho Đan ngã theo. Đau đớn lại ập đến nhưng may mắn thay là Đan ngã vừa đủ để cô dễ dàng cầm chặt miếng gói.
Phía bên ngoài lúc này tiếng bước chân dẫm lên đám lá khô sột soạt tiến vào. Đan lo lắng và vì rối quá muốn nhanh chóng thoát thân nên cứ thế cầm miếng gói cưa đại cưa đùa vào sợi dây .
Vì ko thể nhìn thấy phía sau nên cô cưa trúng cả da tay,máu cũng từ những vết đứt tuôn ra,cô đau đớn nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng..
Phực sợi dây đứt lìa
Đan thở phào cuối cùng cũng có kết quả, nhưng sợi dây vừa đứt thì vừa hay bên ngoài có người vừa kịp bước vào kèm theo đó là giọng nói đầy mỉa mai quen thuộc vang lên:
-Cuối cùng thì cũng có ngày con ch.ó đáng thương là mày cũng rơi vào trong tay tao rồi? Để xem hôm nay trong hoàn cảnh này mày có thể mạnh miệng mà chống đối lại với tao nữa hay không?
Đan ngước lên nhìn,quả đúng như cô dự đoán không sai, chính xác là con Linh nó bày trò, miệng thì cô lo trả lời nó để cho nó không đề phòng, còn tay bên dưới cô để ý lúc nó ko nhìn,vội đưa tay vào túi rút ngay chiếc điện thoại xong là bỏ tay nhanh về phía sau, cũng may thường ngày cô có thói quen cài chế độ điện thoại im lặng nên con Linh có thể ko phát hiện ra được.