Con Riêng Báo Thù - Tuyển Tập Án Sinh Tử 19 - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-11-11 10:32:08
Lượt xem: 316
sơ ý đổ ấm nước, em gái bỏng.
Mẹ kế liền cắt khoản tiền sinh hoạt của .
Bà ngẩng cao đầu chỉ mắng: “Ông bà nội mày còn chẳng coi mày gì, tao quyền ngược đãi mày?”
Rồi bà tươi sang ba : “ chỉ dạy dỗ nó một chút, ý kiến gì ?”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ba vội vã lắc tay: “Anh gì hết.”
1
Mẹ mất.
Ba nức nở đến xé lòng linh cữu bà .
Ông ôm , khi đầy ba tuổi, hỏi trời hỏi đất:
“Chúng sống thế nào đây? Ba thật sự ước gì thể đưa con cùng với .”
Vậy là ông nhận vô sự thương cảm.
Đồng nghiệp của thương đứa con nhỏ mất như , ai cũng gửi lễ viếng nặng tay.
Công ty ông coi ông như hình mẫu chồng chung thủy, ca ngợi ông hết lời, công việc thì chăm lo hết mức.
Thế nhưng, nửa năm , ông cưới kế.
Trong đám cưới, ông diễn một màn bi kịch.
Ông ôm di ảnh , nước mắt mũi ròng ròng:
“Xin , còn cách nào khác, Ngôn Ngôn còn nhỏ quá, thể chăm sóc.”
Mẹ kế cũng ôm mặt khách khứa, âu yếm hôn lên trán :
“Từ nay con là con gái ruột của .”
Trong màn trình diễn , họ đúng là một đôi hảo.
Ngay cả ông bà ngoại cũng hiểu cho ba , đàn ông thể thiếu phụ nữ, trẻ con thể thiếu .
Họ còn với kế: “Miễn là con với Ngôn Ngôn, nhà cũng sẽ coi con như con ruột.”
tiếc , vài năm , ông bà ngoại lượt qua đời.
Theo di chúc, lẽ sẽ thừa kế tài sản, nhưng còn quá nhỏ, thứ đều do ba quản lý.
Từ đó, kế và ba đều đổi.
2
Khi kế thai.
Bà bắt đầu khó chịu với hơn.
Bà : “Bây giờ bụng em lớn thế , lấy thời gian mà chăm con bé chứ?”
Ba đáp: “Không thuê bảo mẫu ?”
“Bảo mẫu là để chăm em và đứa bé.”
Mẹ kế còn xúi: “Đưa ba về đây .”
Ba lúng túng: “Nhà nhỏ , chỗ mà ở nhiều thế?”
Mẹ kế nhướn mày: “Ông bà ngoại nó để một căn nhà cho nó, bán cả hai căn, mua một căn lớn hơn.”
Vậy là, nhà ông bà ngoại biến mất.
Chúng chuyển một biệt thự nhỏ hai tầng sân vườn.
Khi ông bà nội đến, kế đuổi bảo mẫu .
Bà nội giúp chăm , ông nội lo mua đồ nấu ăn.
Ba kiếm tiền, giờ học phụ dọn dẹp nhà cửa.
Mẹ kế hài lòng với sự phân công : “Chỉ cần chúng đồng lòng, gia đình sẽ ngày càng hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/con-rieng-bao-thu-tuyen-tap-an-sinh-tu-19/chuong-1.html.]
Về cơ bản, đúng là gia đình ngày càng .
Ba đầu tư tiền của ông bà công ty, vài năm trở thành cổ đông lớn cũng nhỏ.
Ngoài lương cao, cuối năm còn nhận cổ tức lớn.
Mẹ kế ăn mặc ngày càng sặc sỡ, vóc dáng càng , giọng trong nhà cũng càng lớn.
Con gái bà như công chúa.
Còn , như cô hầu nhỏ.
từng tâm sự với ba, giả vờ hờn dỗi như xưa, gọi “ba” một cách nhõng nhẽo.
Nhìn ông bằng đôi mắt cầu xin, mong ôm, chuyện.
bao giờ nhận phản hồi.
Trong thế giới của , ông luôn bận rộn, bận , bận kiếm tiền, bận cưng chiều vợ trẻ, bận ru con gái mới sinh.
Ông ôm cô , hôn hít, chơi trò chơi với cô một cách kiên nhẫn.
Lúc đó, thường tưởng tượng, hồi nhỏ, liệu ông đối xử với như ?
Những gì ông với nhiều nhất chỉ là:
“Nghe lời dì Linh.”
“Nghe lời bà nội.”
“Nghe lời ông nội.”
Nếu cằn nhằn thêm, ông sẽ nghiêm mặt quát: “Nghe lời!”
Mỗi , Trương Linh mỉa mai, như thể xem một trò to lớn.
3
Ông bà nội ngày càng già, việc càng khó khăn.
Họ mong thể thuê bảo mẫu để chia bớt công việc, tận hưởng hạnh phúc khi con cháu vây quanh.
Trương Linh ngẩng cổ hét: “Các thật dám nghĩ thật! Gia đình gì mà chỉ sống ở biệt thự, còn thuê bảo mẫu? bảo mẫu miễn phí cho các vẫn đủ , còn đòi thuê ai nữa?”
Ông bà nội tức giận đỏ mặt, đáp : “Chúng hưởng gì ở cô? Chúng chăm con cho cô, việc nhà, mua đồ còn bỏ thêm tiền, hưởng gì ở cô?”
Trương Linh khẩy: “Chăm con cho ? tay chân, cần các chăm hộ ? Các chẳng chăm cho cái đứa con mà bà vợ để ?”
Ông bà nội đến báo với ba .
Ba gì, chỉ liếc Trương Linh một cái.
Bà lóc, cửa quấy : “Số khổ thế ? Có ế mà lấy gã góa phụ? còn trẻ mà kế, lợi gì chứ?”
“Vì ông ba già, vì ông mất vợ, còn con nhỏ? Giờ ông tiền, giàu , khinh . Được, tự lao đầu c.h.ế.t xem, còn ai dám kế nhà ông nữa.”
“Khổ cực đủ , còn nọ. Mẹ kế khó , ai nỗi khổ trong lòng .”
Hàng xóm thì chỉ trỏ, ba van xin ông bà nội kéo bà nhà.
Ông nghiêm mặt với ông bà nội: “Ba , thể vì con nhịn một chút ? Không thể yên một chút ?”
Ông bà giận quá, chuẩn về quê.
Trương Linh khẩy: “Ba về cũng giữ, nhưng mang đứa trẻ theo, một chăm nổi hai đứa.
Hơn nữa, ba cháu, lỡ bầu nữa, nhà ba đứa, ai lo nổi?”
Ông bà suy nghĩ thiệt hơn, thấy lợi gì. Được đưa về thành phố thì bao nông thôn ghen tị, về quê thì chê .
Ở thành phố còn gặp cháu, về quê chỉ thể chăm gà vịt.
Họ quyết định ở để ôm cháu.
từ đó, còn ai tươi với nữa.
Họ nghĩ sự nhục nhã chịu khi ở bên con dâu là vì gánh nặng như .
Nếu , ba là đàn ông tái hôn con, lép vế phụ nữ.
Nếu , họ con dâu chửi, già mà hưởng hạnh phúc con cháu, còn trâu ngựa cho con cháu.